Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 111: Chương 111: cha con giao dịch




Tuy Trương Đình Đình đã chấp nhận lời cầu hôn của Tô Phi, nhưng hôn lễ của bọn họ 3 năm sau mới cử hành.

Thượng Quan Diệp năm tuổi, Tiền Tiểu mễ ba tuổi. Hai đứa trẻ rất vui được làm hoa đồng của Tô Phi và Trương Đình Đình, trời còn chưa sáng bọn chúng đã rời giường. Thượng Quan Diệp rời giường trước, đến nhà họ Tiền, vội vội vàng vàng kéo Tiền Tiểu Mễ, nói: “Tiểu Mễ, chúng ta đi lay tỉnh chúng người lờn lười đi!”

“Được ạ!” Tiền Tiểu Mễ là cô bạn nhỏ đáng yêu lại hoạt bát, hơn nữa rất thích đi chơi với Thượng Quan Diệp, chỉ cần là lời Thượng Quan Diệp nói, cô luôn nói được.

Vì thế hai đứa nắm tay, đi đến cửa phòng Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi. Gõ cửa không ngừng kêu: “Mẹ mở cửa, dì Lam mở cửa.” Mễ Lam Nhi đánh ngáp, ánh mắt mê man nhìn hai đứa trẻ, nói: “Hai nhóc có việc gì sao?”

“Mẹ rời giường, anh Diệp nói chúng ta phải đến hôn lễ dì Đình sớm một chút.” Tiền Tiểu Mễ tuy chỉ ba tuổi, nhưng đã nói chuyện rõ ràng, cũng biết rất nhiều chuyện.

Mễ Lam Nhi nhìn trời còn chưa sáng, lại nhìn hai đứa trẻ cười hắc hắc nói: “Các con đi chuẩn bị trước đi!” Tiếp theo cười nói với Tiền Tiểu Mễ nói: “Mẹ lập tức đến nhá.”

Thượng Quan Diệp cùng Tiền Tiểu Mễ rất nghe lời gật gật đầu, tay trong tay vừa nhảy vừa hát rời đi.

Nhìn hai đứa bé vui sướng, vẻ mặt tươi cười, sau đó xoay người sáng về phòng tiếp tục ngủ.

Hai đứa bé vừa đi vừa nói chuyện chút chuyện người lớn không hiểu. Ra khỏi phòng, lúc đi trong vườn, Tiền Tiểu Mễ trương cặp mắt to sáng, nhìn Thượng Quan Diệp hỏi: “Anh Diệp, kết hôn là gì vậy!”

“Em ngốc quá! Cái này cũng không biết.” Thượng Quan Diệp khinh thường liếc mắt nhìn Tiền Tiểu mễ, nói: “Kết hôn chính là giống như cha mẹ em cùng cha mẹ anh ở chung một phòng đó!”

Tiền Tiểu Mễ không hiểu rõ lắm, nắm mái tóc ngắn ngủn của cô, nghiêng đầu nói: “Em và anh Diệp cũng kết hôn được không?”

Thượng Quan Diệp ngẩn người, rất nghiêm túc nói: “Chúng ta là con nít không thể kết hôn.”

“Vì sao chứ!” Tiền Tiểu Mễ bỉu môi vẻ mặt không vui nói: “Nhưng em muốn ở chung phòng với anh Diệp mà!”

“Vậy hả!” Thượng Quan Diệp cũng nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ nói: “Chúng ta đi hỏi cha mẹ anh, chúng ta có thể ở chung một phòng hay không!” Nói xong liền kéo tay Tiểu Mễ chạy đến phòng Diệp Thanh Linh ở lầu hai. Tiền Tiểu Mễ vẻ mặt hưng phấn, kêu to, “Được a!”

Hai đứa trẻ gõ cửa phòng Diệp Thanh Linh, kêu: “Mẹ mở cửa. Dì Diệp mở cửa.”

Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh bị dọa hoảng, hai người hốt ha hốt hoảng mặc quần áo vào, nói: “Được… Lập tức… đến đây.” Hai đứa bé chờ hai phút mới thấy cửa mở, Thượng Quan Diệp bỉu môi, vẻ mặt ai oán nói: “Mẹ sao không có nhanh như dì Lam.”

Tiền Tiểu Mễ nghe xong lời nói của Thượng Quan Diệp, cũng rất nghiêm túc nói: “Đúng đó! Mẹ con mở cửa rất nhanh.”

Diệp Thanh Linh thản nhiên quét mắt liếc thằng nhóc kia một cái, bình thản nói: “Tiểu Diệp Tử cùng Tiểu Mễ có việc?”

Thượng Quan Diệp còn nghiêm túc gật gật đầu, hỏi: “Mẹ, còn và Tiểu Mễ có thể kết hôn không?”

“Kết hôn?” Diệp Thanh Linh hoảng sợ, lập tức khôi phục bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sao muốn kết hôn?”

“Bởi vì nam nư phải kết hôn mới có thể ở chung một phòng.” Thượng Quan Diệp trừng đôi mắt đen láy đáng yêu nói.

Tiền Tiểu Mễ gật đầu rất đáng yêu nói: “Dì Diệp, còn muốn ở chung một phòng với anh Diệp, vầy chúng con có thể chơi với nhau bất cứ lúc nào.” Tiểu Mễ thật sự rất nghiêm túc, giống như đang bàn chuyện trọng đại.

Nghe xong nửa ngày, Diệp Thanh Linh xem như hiểu rõ ý của hai đứa bé này, cười nói: “Nam và nữ đúng là không thể ở chung một phòng!”

Hai đứa trẻ nhất thời vẻ mặt thất vọng, nhìn Diệp Thanh Linh, đồng thanh hỏi: “Vì sao?” Lúc này Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt hai đứa trẻ, cười thuận miệng nói: “Tiểu Diệp Tử của chúng ta lại tán gái? Chẳng qua hơi sớm một chút!”

“Tán gái là cái gì vậy?” Hai cái đầu nhỏ đồng thời nghiêng sáng một bên.

“À… à…” Thượng Quan Sở vẻ mặt rối rắm nhìn Diệp Thanh Linh, dùng ánh mắt cầu cứu cô.

Diệp Thanh Linh không để ý đến, lập tức quay đầu đi vào phòng tắm. Lúc Thượng Quan Sở còn đang rối rắm, vẻ mặt Thượng Quan Diệp như bừng tỉnh nói: “Tán gái có phải giống như pha trà không? Chẳng qua con gái là cái gì ạ?” (AN: trong tiếng trung tán gái: phao(泡) nữu, pha trà: phao(泡) trà. Ở đây Thượng Quan Diệp lầm tưởng tán gái giống như pha trà)

Thượng Quan Sở à nửa ngày, thiếu tự nhiên cười nói: “Con gái có nghĩa là nữ sinh.”

“À! Còn hiểu rồi.” Thượng Quan Diệp cùng Tiểu Tiểu Mễ kêu lên, “Chính là giống như pha trà pha nữ sinh?”

Hai đứa trẻ đầu đầy dấu chấm hỏi, mà Thượng Quan Sở không khỏi trên đầu một đám quạ đen bay qua.

Thượng Quan Sở thiếu chút cười đau bụng, thật vất vả mới ngừng cười được, ho nhẹ hai tiếng nói: “Còn có việc gì sao?”

Hình như Thượng Quan Diệp cũng hiểu rõ bọn chúng là trẻ con không thể kết hôn, cậu cùng Tiểu Mễ không thể ở chung phòng. Nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười, “Cha, bọn con đến gọi hai người rời giường.”

Thượng Quan Sở nhìn ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Bất đắc dĩ hít sây một hơi nói: “Con trai, con đã năm tuổi rồi!”

"Vâng!" Thượng Quan Diệp không hiểu nhìn cha.

“Con cũng không còn nhỏ, nên hiểu chuyện. Sau này không được đến quấy rầy cha và mẹ đang ngủ, biết không?” Thượng Quan Sở nhìn thẳng vào mắt con trai.

Tiểu Quan Diệp hiểu rõ nghiêm túc gật đầu nói: “Dạ, con đã biết. Chẳng qua…”

Nghe được con trai nói hai chữ chẳng qua, Thượng Quan Sở không khỏi cảm thấy không lành, nhíu mày nói: “Chẳng qua cái gì?”

“Chẳng qua, cha cho con ích lợi gì?” Việc lúc nào cũng liên qua đến tiền đã là bản lĩnh Thượng Quan Diệp luyện được từ nhỏ. Phải biết rằng trong ‘rương đồ chơi’ của cậu. Tiền mặt trên trăm vạn, còn có nào là chi phiếu, vàng khối, bảo thạch cái gì cần có đều có.

“Ích lợi?” Thượng Quan Sở hao tổn tâm trí nhìn khuôn mặt nho nhỏ của con trai, một lúc lâu sau mới nói: “Con muốn cái gì?” Bây giờ con trai cũng không còn làm bất ngờ nữa, từ lúc sinh nhật 3 tuổi nó đã tự chọn quà, tuy rằng mỗi lần món quà cũng không tránh khỏi có liên quan đến tiền.

Thượng Quan Diệp nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Cha cho con một cái laptop nhé!” Nói xong liền xoay người nắm tay Tiền Tiểu Mễ rời khỏi phòng.

“Thằng nhóc này muốn laptop làm cái gì?” Thượng Quan Sở thầm nỏi, nhưng vẫn cười hướng về phía bóng dáng nho nhỏ của con trai nói: “Thành giao.”

Thượng Quan Diệp nghe xong, xoay người cười tủm tỉm với Thượng Quan Sở nói: “Cảm ơn cha.” Nói xong chạy đi.

Diệp Thanh Linh rửa mặt chải đầu xong, Thượng Quan Sở vẻ mặt khó hiểu nói: “Thanh Linh, em nói con trai muốn laptop làm gì?”

Diệp Thanh Linh tuyệt không kinh ngạc, vừa vào phòng thay quần áo vừa thản nhiên nói: “Kiếm tiền.”

“Kiếm tiền? Thằng nhóc này dùng máy tính kiếm tiền thế nào? Chẳng lẽ nó biết cổ phiếu?” Thượng Quan Sở tuy nghi ngờ, nhưng trong lòng lại vì con trai còn nhỏ đã biết kiếm tiền vui mừng.

“Nó không biết, nhưng chan nuôi hắn biết nha!” Lãnh Thần hình như hiểu rõ thị trường cổ phiếu như lòng bàn tay, mấy năm nay anh ta ở nhà họ Diệp, vẫn dựa vào mua cổ phiếu giết thời gian.

Chuyện này, Thượng Quan Sở cũng biết, đối với thân thế của Lãnh Thần bọn họ cũng không hiếu kì lắm, nhưng vì con trai, có lẽ anh phải tìm thời điểm tốt nói chuyện với Lãnh Thần.

Bởi vậy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh rửa mặt chải đầu xong xuông lầu dùng bữa sáng. Sau bữa sáng, Thượng Quan Sở vẻ mặt quái dị cười với Lãnh Thần nói: “Anh có thời gian không? Chúng ta nói chuyện chút!”

“Được.” Lãnh Thần đi theo Thượng Quan Sở đến sofa phòng khách ngồi xuống.

Thượng Quan Sở mắt nhìn Thượng Quan Diệp đang chơi đùa với Tiền Tiểu Mễ ở trong sân, nói: “Tiểu Diệp Tử nói muốn có laptop.”

“Việc này liên quan gì đến tôi.” Lãnh Thần cười nói

Thượng Quan Sở biết Lãnh Thần hiểu lầm ý anh, cười nói: “Hình như Tiểu Diệp Tử rất có hứng thú với cổ phiếu, lúc không có việc gì, anh làm cho nuôi, có thể dạy nó dùng rương đồ chơi của nó kiếm tiền.” Đối với con trai thích kiếm tiền,anh ngược lại đồng ý hai tay.

Lãnh Thần còn tưởng Thượng Quan Sở muốn trách cứ anh vụng trộm dạy Tiểu Diệp tử cổ phiếu, không nghĩ đến anh ta lại tán thành, không khỏi ngẩn người mới nói: “ Anh thật sự biết tận dụng tài nguyên.” Chính anh ta cũng sẽ đầu tư cổ phiếu đây!

Thượng Quan Sở cười nhẹ, nói: "Tôi không rãnh thôi!"

“Bận? Tôi nhìn không ra yêu nghiệt cũng bận bịu.” Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thượng Quan Sở khinh khỉnh nhìn Nhạc Nhạc,không nói lời nào. Nhạc Nhạc cũng liệc nhìn Thượng Quan Sở, rồi đi đến bên cạnh Lãnh Thần nói: “Anh đừng tin mấy chuyện ma quỷ của anh ta, tôi thấy anh ta mỗi ngày nhàn muốn chán, bằng không mấy ngày nay sao Thanh Linh luôn dậy muộn chứ.”

Thượng Quan Sở trên mặt không có chút xấu hổ, ngược lại vẻ mặt đắc ý, nói: “Thanh Linh thích dậy muộn.”

Nói cái gì, ý là Thanh Linh thích mỗi ngày vĩnh viễn bị anh ép buộc sao? Nhạc Nhạc trợn to mắt. Lúc này Diệp Thanh Linh dùng cơm xong đi đến bên cạnh bọn họ tùy tiện chọn vị trí ngồi xuống. Tiện tay lật tờ báo ra đọc.

Nhạc Nhạc cũng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, chỉ cười nói: “Tiểu Diệp Tử thật đúng là thiên tài? Mọi người không biết chứ, lúc trước nó hay theo tôi đến hiệu sách, lại tìm mấy quyển sách quản lý kinh tế về xem. Xem qua xong còn đọc làu làu nữa?”

“Chuyện này có gì kỳ quá. Con nuôi tôi luôn thông minh như vậy.” Lãnh Thần một bộ dáng không thể trách nói.

“Nhưng nó thế, sao có thể vào nhà trẻ?” Thằng nhóc kia đã sớm nên vào nhà trẻ, cũng không biết Thanh Linh và yêu nghiệt nghĩ gì, đã năm tuổi rồi, sao còn chưa cho nó đến trường chứ?

Thượng Quan Sở rất khinh thường nhìn Nhạc Nhạc nói: “Con tôi muốn vào trường nào thì vào trường đí, với tư chất của nó, trực tiếp vào tiểu học cũng không thành vấn đề.”

“Ừm!” Diệp Thanh Linh vừa xem báo vừa gật nhẹ lên tiếng trả lời. Đối với thái độ giáo dục Thượng Quan của Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc thật sự không biết nói gì.

“Nhạc Nhạc anh đừng lo lắng, Thanh Linh tính học kỳ sau sẽ cho thằng nhỏ trực tiếp vào tiểu học.” Hôm nay cô dâu cũng đến góp vui.

Lúc này giọng nói của má Trương vang lên, “Đình Đình, sao con còn ở đây. Con bé này, không sợ không chuẩn bị kịp sao? Đây chính là kết hôn, sao có thể muộn chứ? Mau, mau xuất phát cho mẹ.”

Trương Đình Đình cực kỳ không biết nói gì liếc mắt nhìn mọi người, nói: “Vậy tôi đi chuẩn bị trước.” Nói xong còn lưu luyến không rời nhìn mọi người rồi mới ra ngoài.

Lúc này hai đứa nhỏ kia, thấy Trương Đình Đình, nói gì cũng muốn đi theo.không còn cách nào, Trường Đình Đình chỉ có thể thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.