Chu Ngao ra tay, Lãnh Thần không những vượt qua nguy hiểm, mà còn tỉnh lại
Diệp Thanh Linh dù thân thể suy yếu,nhưng vì muốn xem tình hình của Lãnh Thần, nên kiên quyết tự mình đi thăm. Thượng Quan Sở muốn ôm cô đến
phòng bệnh của lãnh Thần nhưng bị cô cười cười từ chối
Diệp Thanh Linh đi được vài bước thì Thượng Quan Sở đã nhíu mày đau lòng nói : “ đừng ỷ mạnh” Chưa dứt câu đã cúi người ôm cô vào lòng.
Ban đầu Diệp Thanh Linh còn thấy xấu hổ, nhưng nghĩ lại, bản thân mình
cũng coi như là người bệnh, đành để mặc anh ôm mình đi gặp Lãnh Thần.
Lúc họ đến phòng bệnh thì Lãnh Thần đã sớm tỉnh lại, thấy Diệp Thanh
Linh, trong lòng rất vui vẻ. Nhưng khi thấy vợ chồng bọn họ ân ái như
thế, trong lòng không khỏi có chút mất mát, cố gắng tươi cười nói : “
Thanh Linh đã khỏe chưa,cục cưng sao rồi”
“Tôi khỏe rồi, anh cũng nhanh chóng khỏe lại nhé” Diệp Thanh Linh cười
trả lời, nhìn thấy Lãnh Thần có thể tỉnh lại, cô cũng an tâm
Diệp Thanh Linh rất vui, ngồi nói chuyện một lát đã mệt mỏi,tính quay trở về phòng của mình.
Lanh thần thấy mọi người muốn rời khỏi, nói “ tôi muốn nói ra suy nghĩ của mình”
Mọi người đều dừng chân lại, nhìn vẻ mặt ngiêm túc của Lãnh Thần. Thượng Quan Sở thản nhiên nói: “ Nói đi”
Lãnh Thần nhìn Diệp Thanh Linh hồi lâu, vẻ mặt khó nói, cuối cùng hạ
quyết tâm gắng giọng nói : “ tôi biết là kẻ nào muốn giết Thượng Quan Sở cùng Thanh Linh”
đương nhiên Diệp Thanh Linh biết Lãnh Thân biết kẻ muốn hại bọn họ là
ai,nhưng cô không nghĩ anh sẽ nói ra, lắc lắc đầu nói : “ không,anh
không cần nói,chúng tôi sẽ tự mình tìm ra”
“Không, tôi muốn nói” Lãnh Thần vẫn cương quyết, anh biết Diệp Thanh Linh không muốn mình khó xử, cô vẫn không có hỏi qua anh.
Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh, cũng hiểu suy nghĩ trong lòng cô,
cười nói: “Đừng làm khó bản thân,chúng tôi sẽ tự mình điều tra ra kết
quả”
Lãnh Thần rất cảm kích Thượng quan Sở cùng Diệp Thanh Linh,cười khổ nói
:”tôi vốn nghĩ rằng cô ấy là ân nhân của tôi, tôi nên báo đáp cô ấy.
Nhưng tôi không thể vì thế mà tổn thương Thanh Linh, tôi làm không
được”.Lúc anh biết Diệp Thanh Linh gặp Nguy Hiểm, lúc đó trong đầu không nghĩ được cái gì,chỉ muốn bảo vệ cô,nên anh đã xông lên đỡ đạn cho cô,
không sợ mình sẽ bị viên đạn kia bắn chết. Vì chuyện này, trong lòng anh hiểu rõ mình coi trọng cái gì.
Vì thế, anh muốn nói ra kẻ chủ mưu muốn giết Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh là muốn giúp họ giải quyết vấn đề.
Mọi người nhìn Lãnh Thần, lại nhìn về phía Thượng Quan Sở cùng Diệp
Thanh Linh. Chỉ thấy Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh hai người đều
vẻ mặt thản nhiên, mọi người không khỏi thông cảm nhìn Lãnh Thần.
Lãnh Thần biết mọi người đều thông cảm cho mình, không khỏi cười nói:
"Chuyện ấy mọi người yên tâm, tuy rằng tôi thích Thanh Linh, nhưng tuyệt đối làm ra chuyện tổn thương cô ấy ."
“ Cái này thì được” Nhạc Nhạc cười nói.
Lãnh Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của Nhạc Nhạc, lại nói: "Tôi thích cô ấy, tôi cũng sẽ quang minh chính đại cạnh tranh." Nhưng anh tuyệt không làm ra nhưng chuyện như thế này, chỉ cần Thanh Linh vui vẻ hạnh phúc,
anh cũng thấy thỏa mãn.
Nhạc Nhạc nghe xong, cười hì hì nói: "Yêu nghiệt, cái này anh cần phải cẩn thận nha?"
"Cẩn thận cái gì? mắt Thanh Linh luôn tốt lắm." Thượng Quan Sở tự tin nói.
Nhạc Nhạc nghe xong cười nói: "theo như anh nói thì, Thanh Linh nếu không có gả cho anh chính là cô không có mắt."
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Thanh Linh, nói: "Thanh Linh,đúng không?"
"Không biết." Diệp Thanh Linh cười nhẹ trả lời.
Thượng Quan Sở nhíu mày, nói: "Thanh Đừng nói Thanh Linh coi trọng tên nhóc này chứ!"
Diệp Thanh Linh không nói lời nào chính là cười ha ha .
Thượng Quan Sở thấy cô không nói lời nào, liền trở mặt,chưng khuôn mặt lạnh lùng ra nói: "Tô Phi."
Chu Ngao Hòa Nhạc Nhạc, vừa nghe hắn gọi Tô Phi liền biết sự tình không tốt, bắt đầu trở nên đồng tình với Lãnh Thần.
"Thừa dịp vết thương tên này còn chưa lành,đi giải quết hắn đi." Thượng
Quan Sở vẻ mặt tà ác cười, giọng điệu nói chuyện rất nhẹ nhàng, Nhưng
Nhạc Nhạc với Chu Ngao nghe càng chói tai.
"Vâng." Tô Phi lạnh lùng đáp.
tính cách Lãnh Thần giống Thượng Quan Sở, không có lời nói khó nghe
Thượng Quan Sở mà thay đổi sắc mặt, vẫn tươi cười nói: "Thanh Linh, có
người muốn giết cha nuôi của con trai em, làm sao bây giờ?"
Diệp Thanh Linh mỉm cười, nhìn Thượng Quan Sở, "là ai nói?"
Thượng Quan Sở nhìn Diệp Thanh Linh cười, tâm tình cũng tốt lên, cười
nói: "Nếu Thanh Linh không muốn hắn chết Thì cho hắn sống thêm vài năm
đi!" đúng là, bộ dáng của kẻ tự cao tự đại.
Lãnh Thần nhìn Thượng Quan Sở cảm xúc thay đổi thất thường, không khỏi
cảm thấy lành lạnh trong lòng, thầm nói, người này thật đáng sợ?
"Vậy thì, là ai muốn giết chúng tôi?" Cuối cùng vẫn là Diệp Thanh Linh mở miệng nói ra câu trọng tâm.
"Mẹ con Đường Lị” Lãnh Thần nói.
"Đường Lị cùng Đường Tử?" Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
“Ừ." Lãnh Thần gật đầu.
Thượng Quan Sở nghe xong cũng sắc mặt cũng rất bình tĩnh, nói: "Đường Lị chính là Dịch Mĩ Liên."
"Chuyện này tôi không rõ lắm." Lãnh Thần tò mò hỏi: "Dịch Mĩ Liên là ai?"
"Một người phụ nữ đã mất tích nhiều năm." Nhạc Nhạc giải thích như thế , cũng bằng không, nói như vậy Lãnh Thần càng thêm hồ đồ
Lãnh Thần nhớ lại, "Lúc tôi 7 tuổi, vì quá đói té xỉu ở cửa nhà các cô, là mẹ con Đường Lị đã cứu tôi."
Mọi người đều không biết nhiều về Lãnh Thần, cảm thấy muốn biết thêm về
chuyện của anh, đều tò mò nhìn , Mễ Lam Nhi cười hỏi: "Chẳng lẽ anh là
cô nhi?""Không phải." Lãnh Thần cười trả lời.
Hắn không nói, mọi người cũng không tiếp tục hỏi hắn? Có chuyện không
nhất định phải biết rõ ràng, chỉ cần biết rằng hắn không phải là người
của kẻ địch là được rồi.
"Anh có biết 'Nam' là ai không?" Cho đến bây giờ Diệp Thanh Linh cũng
không hỏi nhiều về chuyện của Lãnh Thần, nhưng mà đối với người tên
“Nam” này , cô rất ngạc nhiên.
"em muốn nói tiểu nam sao? Đây là tên gọi ở nhà của Đường Tử." Lãnh
Thần không có hứng thú với ân oán của bọn , rất nhiều chuyện anh cũng
không biết nhiều. Lần này là Đường Lị muốn anh ra tay giết Diệp Thanh
Linh.
Nếu mọi chuyện đã rõ ràng, thì người gây hại cho Thượng Quan Sở chính
là mẹ con Đường Lị . Đối với Đường Lị, Thượng Quan Sở không cần tiếp tục điều tra, cũng biết, đó chính là Dịch Mĩ Liên.
Tô Phi cùng Ngô Vân ở bên cạnh nghe xong, hai người nhìn nhau cười, nói: "Thiếu gia Sở, muốn xử lý Đường Lị như thế nào?"
"Bắt được người rồi nói sau!" Thượng Quan Sở thản nhiên nói. Chắc là, mẹ con Đường Lị đã sớm chạy trốn! Nhưng anh còn có rất nhiều vấn đề không rõ. Anh nhất định phải gặp mặt để biết rõ ràng.
Đúng lúc này, điêhn thoại của Thượng Quan Sở reo lên, "alo!"
"Thượng Quan, không tốt rồi, bà nội bị bắt đi rồi." bên kia điện thoại, Dịch Thiếu Kiệt vội vàng nói.
"Là ai ?" Thượng Quan Sở cười lạnh hỏi.
"Người đàn bà tự xưng là Đường Lị." Dịch Thiếu Kiệt trả lời ngập ngừng.
"Đối phương yêu cầu gì?" Thượng Quan Sở biết đã tới lúc gặp mặt đối thủ
"Muốn sở hữu tài sản của Dịch Thị. Bằng không sẽ giết bà nội." tiếng
Dịch Thiếu Kiệt càng thêm nhỏ
"Cậu đồng ý rồi." Nghe được giọng Dịch Thiếu Kiệt thay đổi, Thượng Quan
Sở có thể xác định đã xảy ra chuyện gì."Tôi đã tập hợp hết vốn lưu động dùng tài chính đến địa chỉ đối phương yêu cầu rồi." Âm thanh của Dịch
Thiếu Kiệt như tiếng muỗi kêu,càng lúc càng nhỏ.
Thượng Quan Sở nghe xong, chau mày, nói: "Không sao cả, chỉ cần bà nội không có việc gì là tốt rồi."
"Nhưng là bọn họ vẫn là không có thả bà nội, nói còn muốn tập đoàn kim
vũ." Nói tới đây Dịch Thiếu Kiệt kích động lên, không cần thông qua điện thoại, cũng có thể cảm thấy lúc này hắn rất tức giận.sắc mặt Thượng
Quan Sở càng lúc càng lạnh, ánh mắt tản ra nồng đậm sát khí. Nói qua
điện thoại an ủi Dịch Thiếu Kiệt: "Không có việc gì, việc này giao cho
tôi xử lý." Thượng Quan Sở nói xong liền tắt điện thoại.
Lúc này điện thoại Tô Phi cũng reo lên, anh tự động đi ra ngoài của nghe điện thoại.
Chỉ chốc lát sau Tô Phi đi vào, đi đến trước mặt Thượng Quan Sở nói: "Sở thiếu, Giai Tình đã mất tích 2 giờ trước ."
"Được rồi." Thượng Quan Sở thản nhiên nói.
Tiếp theo mọi người đi ra khỏi phòng bệnh của Lãnh Thần, đi vào Phòng của Diệp Thanh Linh
Tô Phi nói tin tức nhận được cho mọi người nghe, Nhạc Nhạc nghe xong, cười với Thượng Quan Sở nói: "Yêu nghiệt có cách gì chưa?"
"Tôi đã cho người ta đi thăm dò mẹ con nhà họ Đường." Tô Phi nói.
"Như vậy có ích sao? Lần trước các ngươi cũng đã điều tra qua, chẳng
phải không điều tra ra được cái gì sao?" Nhạc Nhạc cười nói."V ậy phải
làm sao bây giờ?" Mễ Lam Nhi nhìn Nhạc Nhạc nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm cái gì bây giờ? bà nội
Dịch có bao nhiêu quan trọng trong lòng Dịch Thiếu Kiệt cùng Thượng Quan Sở, mọi người đều biết, muốn mang bà nội lông tóc không thương trở về
không phải là chuyện dễ dàng.
"Thật ra bây giờ chúng ta không nên làm cái gì cả." đột nhiên Diệp Thanh Linh thản nhiên nói.
"Không làm? Không phải muốn chờ bà Dịchchết sao?" Ngô Vân không thể tin
được nói.“Đường Lị là Dịch Mĩ Liên, hổ dữ không ăn thịt con. Huồn gì là
tình thân chứ?” Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở nói.
"Nói cũng đúng." Mọi người nghe xong đều rất đồng ý.
"Tự sinh tự diệt." Thượng Quan Sở bỏ lại một câu rồi đi ra cửa.
Ngô Vân nhìn bóng dáng của Thượng Quan Sở rời đi, kêu lên: "Sở thiếu,
Giai Tình là em gái anh sao có thể để cho cô ấy tự sinh tự diệt chứ?"
Nhạc Nhạc khinh thường liếc mắtnhìn Ngô Vân một cái, nói: " em gái Cái
gì, nếu là tôi, đã sớm không nhận đứa em họ như thế này, hại chết bác
mình, hơn nữa còn hùa với người khác hại chị dâu của mình”
"Không có chuyện đó, các người nhất định là nghĩ sai rồi, Giai Tình
không phải là người như thế." Ngô Vân không thể tin được kêu lên. Ở
trong lòng anh, cho dù Giai Tình là phạm sai lầm, cũng là bởi vì tuổi
còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ cô đã muốn thay đổi, vẫn là một cô
gái tốt.
"Cái gì không đúng, tôi thấy là anh bị tình cảm làm mờ mắt." Nhạc Nhạc không lưu tình chút nào nói Ngô Vân.
Ngô Vân định nói tiếp điều gì , nhưng nhìn vẻ mặt của mọi người chỉ
biết anh nhìn lầm Giai Tình rồi. Suy nghĩ lại lần trước Giai Tình có
liên quan đến Nam lại là bạn của Triệu Tử Khiên, như vậy xem ra lần mất
tích này, căn bản là không có đơn giản như vậy.
Ngô Vân nghĩ một chút, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, nhìn Tô Phi nói: "Tô
Phi, anh nói có phải tôi quá ngốc hay không?""Tàm tạm!" Tô Phi trả lời
ra khỏi phòng, rời đi theo hướng Thượng Quan Sở.
Ngô Vân lăng lặng nhìn Tô Phi, cuối cùng vẻ mặt mất mát rời đi.
Mễ Lam Nhi nhìn dáng vẻ mất mát của Ngô Vân, nói: " tiểu thư Diệp, anh
ấy thật sự không có việc gì chứ!""Không có việc gì đâu." Diệp Thanh
Linh thản nhiên trả lời. Ngô Vân đã là trợ thủ đắc lực bên canh Thượng
Quan Sở, đến quản lý cộng việc kinh doanh của hắc thị còn tài giỏi như
thế, một chút việc nhỏ này, với anh mà nói chẳng qua là chuyện một hai
ngày có thể tỉnh ngộ.