Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 59: Chương 59: Đánh cược.




Hai bên giằng co thật lâu, chén cà phê của Nhạc Nhạc cũng đã thay chén mới, cảm thấy trò chơi này thật nhàm chán, liền đề nghị nói: “Thanh Linh, chúng ta cùng chơi cờ đi.”

“Cũng được.” Diệp Thanh Linh đồng ý với ý kiến của Nhạc Nhạc .

“ Thanh Linh, chơi cờ với anh đi.” Thượng Quan Sở trừng mắt liếc nhìn Nhạc Nhạc, nói: “ Tên ẻo lả, cậu đừng mơ tưởng chiếm lấy vợ tôi.”

Nhạc Nhạc cũng không chịu thua, dùng ánh mắt trả lời: “ Tên yêu nghiệt, tôi chiếm lấy Thanh Linh thì đã sao?” Tiếp theo không thèm nhìn Thượng Quan Sở, hướng Thanh Linh lấy lòng hỏi: “Thanh Linh không phải thích đánh cờ vây nhất sao?”

Thượng Quan Sở trắng mắt nhìn Nhạc Nhạc, lại dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ẻo lả, lại lấy vẻ mặt lấy lòng nói với Diệp Thanh Linh: “Bà xã, em chưa cùng đánh cờ với anh bao giờ.” Nói xong, lôi kéo ống tay áo Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh liếc nhìn hai ngươi, trong mắt mang theo chút khó xữ.

Mễ Lam Nhi cảm thấy cứ tranh cãi như vậy cũng không tốt, lại cũng khiến Thanh Linh khó xử, liền ra ý kiến, nói: “Chi bằng mọi người cùng chơi mạc chược.”

“Nào có đủ người chơi đâu?” Nhạc Nhạc nhìn về phía Mễ Lam Nhi.

Mễ Lam Nhi ném cho Nhạc Nhạc cái liếc mắt “Anh thật ngốc”, chỉ vào Tiền Nguyên, nói: “Chẳng lẽ anh ta không phải sao?” cái này, Tiền Nguyên cũng không phải không có.

Nhạc Nhạc nhìn Mễ Lam Nhi một hồi mới hiểu ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiền Nguyên, nói: “Cô nói cái khối băng này cũng là người sao?” Nói xong còn kiểm tra khắp người Tiền Nguyên một hồi lâu, cuối cùng cũng lắc lắc đầu nói: “Khối băng này thật sự biết chơi mạc chược sao?”

“Đến đây chơi mạt chược đi.” Tiền Nguyên lạnh lùng quét mắt qua Nhạc Nhạc, giọng nói đủ để làm đông lạnh ruồi bọ trong suốt sáu tháng.

Nhạc Nhạc nhìn Tiền Nhuyên so với lần đầu tiên nhìn thấy UFO còn ngạc nhiên gấp bội, sau đó hỏi ý kiến của Thanh Linh: “ Thanh Linh nghĩ sao?”

“Ý kiến của Mễ Lam Nhi rất tuyệt.” Diệp Thanh Linh đồng ý gật đầu.

Thượng Quan Sở tất nhiên là tán thành ý kiến của bà xã bảo bối, liền cười nói: “Lấy mạt chược đến đây.”

Mấy người đứng cách đó không xa rất nhanh liền không thấy bóng dáng, một lúc sau lấy khăn trải bàn cùng mạt chược đến, dùng tay chà xát mạt chược trước mặt Thượng Quan Sở , nói: “Sở thiếu, chỉ có tay chà xát, không biết có thể được hay không?”

“Được.” Đối với kẻ rất ít đánh bài như Thượng Quan Sở mà nói, cái kia chà xát có hay không có đều giống nhau, chủ yếu là bà xã của hắn vui vẻ là tốt rồi.

Vài người bắt đầu chơi mạt chược, vẫn tiếp tục giằng co.

Diệp Thanh Linh chưa từng thấy bọn họ đánh bài, nhìn ba soái ca đang nhanh nhẹn sử dụng thế bài cao, bỗng nhiên hiểu ra , bọn họ đều là cao thủ mạt chược, tò mò hỏi: “Tiền đặt cược như thế nào?”

“Anh nói đi.” Tiền Nguyên cùng Thượng Quan Sở trăm miệng một lời nhìn Nhạc Nhạc .

“Mười ......” Nhạc Nhạc với tiền cược vẫn rất rối rắm.

Mọi người cùng khinh bỉ nhìn Nhạc Nhạc, Thượng Quan Sở châm chọc khiêu khích nói: “Mười ngàn? Anh cũng quá dọa người đi?”

Nhạc Nhạc bĩu môi, trắng mắt liếc nhìn mọi người nói: “Tôi nói là mười vạn.”

“Mười vạn?” Diệp Thanh Linh cùng mọi người không tin được con số mà mình vừa nghe, Nhạc Nhạc không phải chỉ mở một hiệu sách thôi sao? Kiếm được ngần ấy tiền, lại liền đem tất cả để chơi mạt chược? Chẳng lẽ bọn họ nhận thức sai về hiệu sách ư?

“Như thế nào? Chê ít sao?” Nhạc Nhạc tưởng bọn họ khinh thường mình, hờn giận nói.

“Không ít.” Diệp Thanh Linh trả lời, tiếp theo còn nhìn Nhạc Nhạc nói: “Nhạc Nhạc , hiệu sách của cậu có thể gia nhập liên minh sao?”

Thượng Quan Sở biết Diệp Thanh Linh suy nghĩ cái gì, cười đến chảy cả nước mắt, nói: “Thanh Linh, cái gì cũng đều nghĩ đến kiếm tiền sao!”

“Tôi học quản lý kinh tế.” Diệp Thanh Linh thản nhiên nói ra chuyên ngành của mình.

Mọi người vừa chơi bài,vừa nói chuyện phiếm, mỗi người nói một câu, một tiếng trôi qua nhanh chóng.

Người khác thua đều phải trả tiền mặt, mà bọn họ thua thì phải trả chi phiếu. Một giờ sau, Diệp Thanh Linh nhìn thấy trước mặt mình có rất nhiều chi phiếu, ánh mắt lóe sáng, mà biểu tình trước sau như một đều rất bình tĩnh.

Mễ Lam Nhi cầm một cái máy tính đứng ở phía sau Diệp Thanh Linh đếm chi phiếu thắng được, một lúc sau nói: “Diệp tiểu thư, ngươi thắng năm trăm hai mươi vạn.”

Ba anh chàng chơi thua rầu rĩ nhìn đống chi phiếu, tâm trạng không giống nhau.

Mễ Lam Nhi đột nhiên nghĩ lại, nói: “ Diệp Tiểu thư, cô hẳn là nên thường xuyên cùng họ đánh bài.”

“Ừ.” Diệp Thanh Linh rất đồng ý với ý kiến của Mễ Lam Nhi, còn ngẩng đầu lên tặng cho Mễ Lam Nhi một ánh mắt tán thưởng.

Vài người khác trong lòng lại suy nghĩ, thường xuyên đánh? Tưởng bọn họ là cây tiền sao?

“Mễ Lam Nhi, cô lấy mười vạn đi.” Mễ Lam Nhi hai mắt tràn đầy ánh sáng, nghĩ, muốn Diệp tiểu thư về sau đánh bài thật nhiều, như vậy cô có thể mỗi ngày được kiếm nhiều tiền.

Tiền Nguyên không vui, lạnh lùng nói: “Vui cái gì, em muốn bao nhiêu? Anh cho em.”

“Ai cần tiền của anh?” Mễ Lam Nhi liếc mắt xem thường Tiền Nguyên một cái, trong lòng hắn, tiền của hắn so với mãnh thú càng đáng sợ hơn.

Tiền Nhuyên bị từ chối, đen cả mặt.

Mà Thượng Quan Sở lại vui vẻ hòa thuận cùng Nhạc Nhạc trăm miệng một lời nói: “Đáng đời.” Sau đó liếc mắt một cái, tiếp tục đánh bài.

Tiền Nguyên coi như học được cái gọi là bỏ đá xuống giếng. trong lòng thầm nghĩ, ông trời như thế nào lại khiến mình quen được hai tên yêu nghiệt kia?

Giằng co đến tận buổi chiều, chiến thắng cũng thuộc về các anh em Sở gia. Bởi vì rất đơn giản, cô chủ nói nếu như cô thắng thì sẽ miễn phí cho các anh em một tháng tiền nhà

Có tiền có thể làm cho quỷ xay gió, có thưởng ắt có người làm, huống chi đây là một tháng miễn phí tiền nhà, bọn họ sẽ cố gắng cho dù không ăn trưa đi nữa, cuối cùng thì một viên đạn cũng đã giúp họ giành lấy phần thưởng lớn.

Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Thủ hạ của Phác Dũng không thể không rời Diệp gia, đi Nghiêm gia nháo loạn để cứu Phác Dũng.

Nghiêm gia cùng người của Phác Dũng giằng co, không ai nhường ai. Nói thứ hai, Nghiêm lão gia đem Phác Dũng giao cho ảnh sát, lợi dụng pháp luật áp chế Phác Dũng, nhưng kết quả sau đó thì không ai biết.

Ngày hôm sau, Đông Minh Hiên mệt mỏi đến Diệp gia, đem thư giao cho DiệpThanh Linh.

Diệp Thanh Linh nhìn bức thư trong tay, ôn hòa nói với Đông Minh Hiên,: “Đi chuẩn bị vé máy bay đi.”

Thượng Quan Sở cầm thư, nhìn vào nội dung bức thư trên tay, trong thư viết: “Nếu muốn biết mẹ con chết như thế nào, hãy đến Đông gia.”

Thượng Quan Sở lại nhìn nét mặt điềm tĩnh của Diệp Thanh Linh nói: “Thanh Linh quyết định đi?”

“Ừ, không bằng có người chết tâm.” Cô muốn biết rõ mẹ mình chết như thế nào, nếu thật sự bị người hại chết, cô có thù ắt báo.

Đông Minh Hiên thấy Diệp Thanh Linh đồng ý như vậy liền tỏ vẻ hoài nghi, nói: “Em thật sự muốn đi Đông gia?”Phải biết rằng cô cũng không thiếu tiền.

“Anh sợ tôi cướp đi tài sản của Đông gia?” Diệp Thanh Linh không đáp mà hỏi lại.

Đông Minh Hiên nở nụ cười, tựa hồ nghe đến cái gì chê cười, nói: “Tiền mặc dù tốt, nhưng tôi không thiếu.”

“Hy vọng như thế.” Diệp Thanh Linh thản nhiên cười, nhìn về phía Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở thấy cô nhìn mình cười, nói: “Anh đi cùng em.”

“Được.” Cô gật đầu, anh hiểu cô.

Thượng Quan Sở gọi Tô Phi cùng Từ Ngôn sắp xếp hai mươi thủ hạ tinh anh bảo vệ Diệp Thanh Linh. Trương Đinh Đình lo lắng Diệp Thanh Linh không ai chăm sóc, xin với Mễ Lam Nhi cho cô theo. Tiền Nguyên cũng lại vì Mễ Lam Nhi mà không thể không đi theo đến Đông gia.

Đông gia sống ở thành phố S, mà thàng phố S cũng là nơi giàu có nhất nước. Sở thị cũng có nhún tay vào kinh doanh ngầm ở đây, hơn nữa tập đoàn Kim Vũ của Kim Thành Vũ , vài năm trở lại cũng phát triển nhà hàng cùng khách sạn. Đối với thành phố S, Thượng Quan Sở không cần lo lắng vấn đề an toàn, cũng không cần lo lắng vấn đề chỗ ở.

Đoàn người đến thành phố S, Tô Phi liền sắp xếp vào ở một khu biệt thự cách Đông gia không xa. Hơn nữa hàng xóm của họ chính là cục trưởng cục cảnh sát thành phố S.

Đông Minh Hiên vốn nghĩ rằng Diệp Thanh Linh vừa đến sẽ đi ngay đến Đông gia, nào biết đâu rằng, Thượng Quan Sở việc đầu tiên làm chính là mang Diệp Thanh Linh và mọi người đi tham quan các danh lam thắng cảnh. Đi suốt hai ngày, tựa hồ đem chuyện đến Đông gia quên đi lâu rồi.

Ba của Đông Minh Hiên là Đông Vinh rốt cuộc chịu không nổi lại bảo con trai đi tìm Diệp Thanh Linh lần nữa.

“Linh Linh, ba anh nói, mọi người ngày mai có thể đến Đông Gia gặp ông hay không ?” Đông Minh Hiên đến hỏi làn thứ hai. (Lần đầu tiên là lúc Thanh Linh đến thành phố S .)

Thượng Quan Sở thay Diệp Thanh Linh trả lời: “Mời ông ấy ngày mai đến đây gặp Thanh Linh.”

“Sao cơ?” Ba mình ...... Đông Minh Hiên do dự, không biết nói sao cho phải.

“Như thế nào? Ông ta không muốn tới đây à?”Thượng Quan Sở sắc mặt âm trầm, mang theo đầy vẻ chết chóc.

Đông Minh Hiên cũng có chút hiểu biết về Thượng Quan Sở, biết anh thuộc loại người gi, vội vàng nói: “Tôi ... Tôi về hỏi lại ý của ba tôi.” Nói xong bỏ chạy ra khỏi biệt thự.

Đông Minh Hiên đi rồi, Thượng Quan Sở cười hỏi Diệp Thanh Linh. “Vừa lòng không?”

“Tốt lắm.” Diệp Thanh Linh bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được kết quả.

“Không biết ông ta nghĩ gì, chi bằng mời ông ta đến đây gặp chúng ta trước” Nhạc Nhạc nói ra suy nghĩ của mình.

“Có thể đến thì tất nhiên tốt rồi.” Diệp Thanh Linh nhìn TV nói.

“Em nói xem, ông ta có dám đến không?” Thượng Quan Sở nhíu mày, lại nghĩ, nếu là anh mời đến, thì chắc chắn có sức ảnh hưởng đến Đông gia.

“Rất có thể.”Qua vài ngày, đều không thấy Đông Minh Hiên đến, từ đó suy ra Đông Vinh không phải là một người dễ đối phó.

Nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, trên mặt Thượng Quan Sở liền hiện ra nụ cười tà ác, gọi Tô Phi ngồi cách đó không xa: “Tô Phi.”

“Sở thiếu gia, muốn làm gì?”

“Mặc kệ cậu dùng cách gì, ngày mai phải làm cho cậu của Thanh Linh là Đông Vinh tự động đến.” Hắn không tin, Đông Vinh này chỉ là phú hào ở thành phố S này mà cũng dám uy hiếp Thượng Quan Sở anh sao.

“Vâng.” Tô Phi đáp vừa ứng liền rời đi.

“Yêu nghiệt anh mà cũng có cách nha” Nhạc Nhạc ở bên cạnh nói, không biết là khích lệ hay là châm chọc Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở không giận đáp lại: “Còn hơn là tên ẻo lả như cậu, không có cách gì làm cho Đông Vinh ngoan ngoãn tới cửa.”

“”Tôi cược với anh..” Nhạc Nhạc đem chữ cuối cùng kéo dài, tự nói: “Nếu tôi ra tay thì không đến hai tiếng ông ta sẽ phải tự động đến đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.