Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 71: Chương 71: kế hoạch ôm cháu




"Thanh Linh có phải nên bày tỏ một chút hay không?" Thượng Quan Sở cười thực tà ác, Diệp Thanh Linh từ từ nhắm hai mắt không để ý đến.

Diệp Thanh Linh mở mắt ra, chăm chú nhìn anh, sau đó đứng dậy đi đến tủ tiền, mở ngăn tủ ra, lấy ra một bình thuốc đưa cho Thượng Quan Sở, nói: "Này em không cần nữa."

Thượng Quan Sở trừng lớn mắt, không tin nhìn Diệp Thanh Linh, nói: "Thanh Linh thật sự không tránh thai nữa? Đồng ý sinh con sao?" Kết quả bất ngờ như vậy, hạnh phúc đến quá đột nhiên, làm anh tức thì không thể phản ứng.

"Không phải." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời.

"Là sao?" Loại cảm giác từ trên cao té xuống thật không tốt.

"Vitamin ăn nhiều quá cũng không tốt lắm." Cô thản nhiên nói, như là chuyện bình thường vậy.

"Anh không có đổi." Thượng Quan Sở nhìn chằm chằm bình thuốc trong tay, không rõ vì sao Thanh Linh lại nói đây là vitamin.

"Là Tô Phi hay Ngô Vân?" Nói xong, Diệp Thanh Linh cũng không thể không nghi ngờ là Tô Phi, Ngô Vân thừa dịp lúc cô không có ở trong phòng mà đổi. Nhớ đến lúc cô lần đầu tiên đi đến núi Minh Nguyệt gặp Thượng Quan Sở, nếu không phải Tô Phi lấy nước có mị dược cho cô uống, có lẽ đêm đó cô cùng Thượng Quan Sở cũng sẽ không day dưa.

"Không có khả năng." Không có anh phân phó, lá gan của bọn họ có lớn đến mấy cũng không dám bước vào phòng vợ của Thượng Quan Sở này.

"Vậy là ai?" Nhìn bộ dáng Thượng Quan Sở không giống nói dối, Diệp Thanh Linh ở trong lòng đoán.

"Có thể là Nhạc Nhạc không?" Thượng Quan Sở phân tích nói.

"Theo lý thuyết Nhạc Nhạc sau khi xác nhận được thuốc đưa cho em quả thật là vitamin, nhưng em thấy bộ dáng anh ta rất tức giận, cũng không giống nói dối." Diệp Thanh Linh càng ngày càng nghĩ không thông.

"Những người thân cận trừ anh, vậy chính là Mễ Lam Nhi, có thể là cô ấy hay không?" Thượng Quan Sở phân tích, ở trong lòng nghĩ, nếu là Mễ Lam Nhi làm, anh còn phải cảm ơn nha.

"Không có khả năng, mỗi lần đều là cô ấy giúp em mua, cô ấy nếu muốn đổi, sẽ không thay em mua." Điểm ấy Diệp Thanh Linh rất rõ ràng, Mễ Lam Nhi đối với cô rất trung thực, tốt lắm, giống như chị em bình thường.

"Cũng không phải? Vậy là ai? Bất luận là ai anh đều cảm ơn người đó." Thượng Quan Sở nghĩ anh cùng Diệp Thanh Linh có cục cưng liền không che dấu được vui mừng.

Cám ơn? Chẳng lẽ anh thật sự chưa bỏ cuộc? Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt Thượng Quan Sở lại không giống, Diệp Thanh Linh lòng tràn đầy rối rắm. Trong lúc nói chuyện, Thượng Quan Sở giúp cô làm khô tóc, Thượng Quan Sở đặt máy sây tóc xuống, ôm Diệp Thanh Linh trên giường, nói: "Đừng nghĩ, là ai rất quan trọng sao?"

"..." Diệp Thanh Linh vẫn tiếp tục nghĩ, không trả lời.

"Sao em phát hiện ra?" Chẳng lẽ vitamin và thuốc tránh thai khác xa nhau lắm sao? Anh cũng có xem qua, bộ dáng lớn nhỏ đều rất giống nhau.

"Hương vị khác nhau." Diệp Thanh Linh lời ít mà ý nhiều chỉ ra vấn đề trọng yếu nhất.

"Hương vị?" Thượng Quan Sở suy tư, "Này anh dược ngươi cũng có thể phân biệt sao?"

Mỗi loại thuốc không hề có một hương vị, cô vừa nghe có thể đoán được. Vitamin cô trước đây uống cũng không ít, hương vị kia như thế nào cô không đoán sai. Suy nghĩ nửa ngày, cô cũng không thể suy nghĩ được là ai, vẻ mặt tức giận nói: "Ngủ đi!"

Thượng Quan Sở ôm cô không buông, nói: "Vợ chúng ta có thể hay không..."

Cô biết anh muốn nói gì? Nhân tiện nói: "Tùy ngươi."

Thượng Quan Sở vẻ mặt hưng phấn, nói: "Như vậy chúng ta kiếm con trai đi!" Anh nói xong đặt cô ở dưới thân.

"Ai nói muốn sinh?" Nghe anh nói như vậy, cô phản bác.

Anh cúi đầu dùng cánh môi ngăn chặn môi của cô, câu nói mơ hồ không rõ, "Thuốc cũng không có, em còn không chịu sao!"

"Ứm..." Bị anh chặn miệng, cô thế nào cũng không nói ra được. Kỳ thật cô muốn nói, thuốc không còn có thể mua.

Anh cực lực khiêu khích, tựa hồ muốn cùng cô hòa thành một thể. Hai người một trận điên cuồng, Diệp Thanh Linh đã cảm thấy mệt chết đi, nói chuyện đứt quãng, "Dừng... dừng một chút... Được không?"

"Không thể." Anh cực không khách khí bá đạo bỏ lại hai chữ, kế tiếp càng ra sức vận động.

Cô ánh mắt nhắm lại, giả chết.

Thấy cô không đáp lại, vẻ mặt tà cười động tác nhanh hơn, hai tay nâng thắt lưng của cô, mỗi một động tác đều dùng toàn lực làm cô cảm thấy khoái cảm cực độ, anh muốn dùng phương pháp loại này để cô đáp lại anh, phối hợp anh.

Ở thân thể bị khoái cảm tập kích, cô không thể không đáp lại, đầu óc cũng mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi cô mệt mỏi, ngủ, anh mới dừng lại.

Đêm khuya, Diệp Thanh Linh tỉnh lại, người đàn ông nào đó lại đem cô đặt ở dưới thân. Cô vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh nói: "Anh... Anh muốn làm gì?"

"Sinh con trai, đương nhiên phải ra sức." Anh trả lời rất kiên quyết.

Cô đẩy thân hình rắn chắc của anh, hữu khí vô lực nói: "Đừng... Đừng." Cô thật sự là quá mệt mỏi, nếu cứ thế này, toàn bộ buổi sáng ngày mai đều ở trên giường.

Anh không để ý tới cô, tay tham lam tiến đến bộ ngực của cô.

Cô quýnh lên, mở miệng liền mắng, "Hỗn đản, nanh cút xuống cho em."

"Thanh Linh em không thể mắng anh." Thượng Quan Sở vẻ mặt đáng thương, nhưng động tác không có dừng lại, tiếp theo cúi đầu giữ lấy môi mềm mại của cô, để cô không thể mắng anh.

Ngày hôm sau, Diệp Thanh Linh ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại, vừa tỉnh dậy liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Sở cười đến khuynh thành khuynh quốc, hỏi cô "Tỉnh?"

"Em không phải người thực vật đương nhiên sẽ tỉnh." Nhìn anh biểu tình đương nhiên gì đó? Diệp Thanh Linh không khách khí cãi lại.

Thượng Quan Sở sửng sốt hai giây, cười nói: "Đói bụng chưa?"

"Ừm!" Diệp Thanh Linh thản nhiên gật đầu, sau đó rời đi. Vừa đứng lên chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Đúng lúc này Thượng Quan Sở đỡ lấy cô, nói: "Anh giúp em!" Nói xong khom người ôm lấy cô, đi vào nhà tắm.

Anh săn sóc lấy ghế cho cô ngồi, nói: "Anh giúp em tắm." Nói xong dùng cái ly lấy nước, lấy kem đánh răng xong rồi đặt trong tay cô.

Diệp Thanh Linh thật sự không có sức, vui vẻ nhận phục vụ. Đánh răng xong, anh thay cô rửa mặt, lúc rửa mặt còn thở dài: " Làn da Thanh Linh thật đẹp!"

"Của anh cũng dẹp lắm." Làn da Thượng Quan Sở có thể nói là khiến phụ nữ đều hâm mộ, đối với điểm ấy Diệp Thanh Linh đánh giá rất đúng.

Rửa xong, anh ôn nhu giúp cô cột tóc, cô ôm đến sô pha ngồi.

Đồ ăn đều bày ra hết trên bàn ăn, nghe mùi đồ ăn, Diệp Thanh Linh cảm thấy bụng càng đói bụng, cầm lấy chiếc đũa liền ăn. Thượng Quan Sở ăn với cô. Thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.

Diệp Thanh Linh vừa ăn thức ăn ngon, nói chuyện phiếm: "Anh vì sao lại luôn miệng nói sinh con trai? Không thích con gái sao?"

"Không phải, chỉ cần là con của Thanh Linh và anh, con gái con trai đều tốt." Thượng Quan Sở giải thích, sợ Diệp Thanh Linh không tin.

"Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu đối với giải thích của anh tựa hồ thực vừa lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.