Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 37: Chương 37: Một phát đoạt mệnh




Thượng Quan Sở yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn vào mắt Diệp Thanh Linh, sau đó buông tay Diệp Thanh Linh ra, rút súng lục bên hông, chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.

Lúc này Diệp Thanh Linh bình tĩnh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Đình Đình, bảo cô báo cảnh sát.

Mễ Lam Nhi và Tiền Nguyên tránh ở bậc thang sau quầy thu ngân, bên trong còn có hai cô thu ngân trẻ đang ngồi trong góc tối ôm thân mình không ngừng phát run. Vẻ mặt Tiền Nguyên khẩn trương nhìn Mễ Lam Nhi nhỏ giọng hỏi: “Em không sao chứ ? Vừa rồi có bị thương không?”

“ Không có việc gì.” Mễ Lam Nhi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.

Tiền Nguyên cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi hắn và Mễ Lam Nhi là hai người rời đi cuối cùng, không tin lời Mễ Lam Nhi vừa nói liền hỏi lại: “Có phải trúng đạn rồi hay không?’’

“ Không ... không có.” Mễ Lam Nhi bất giác lui lui thân mình.

Tiền Nguyên cực kì tức giận, ôm lấy Mễ Lam Nhi, chỉ thấy vai trái bị đạn sượt qua làm trầy da, quần áo dính đầy máu. Không hề nguôi giận, nhìn chằm chằm Mễ Lam Nhi, nghiến răng nói: “Mẹ kiếp, em bị thương rồi”.

“Không có việc gì, chỉ là trầy da thôi.” Vừa rồi tránh không kịp, cô chỉ bị trầy da, không nghiêm trọng. Cô nghĩ khóc vào lúc này không làm mình đỡ sợ ngược lại còn hù dọa người khác.

Nhạc Nhạc cùng A Phú ở bên kia, Từ Ngôn tránh ở một góc giá sách khác. A Phú và Từ Ngôn nhìn Nhạc Nhạc, không vì tiếng súng mà hốt hoảng, ngược lại còn cười quái dị, nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay bọn họ nhỏ giọng nói: “Có còn cây súng nào nữa không?”

A Phú không hiểu nên trừng mắt nhìn Nhạc Nhạc nói: “Cậu ẻo lả như vậy, lấy súng làm gì?”

Từ Ngôn thấy vẻ mặt trấn định của Nhạc Nhạc, không giống như người lần đầu tiên thấy đấu súng, khuôn mặt trắng nõn cười thích thú, lấy súng lục giấu ở ống quần đưa cho Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc cầm súng, nhỏ giọng nói với Từ Ngôn: “Coi như anh có mắt”

Từ Ngôn không nói, gật đầu. Rút một quyển sách từ tầng chót, giữ giọng ở mức nhỏ nhất: “ Nhìn tôi “ Nói xong liền vứt quyển sách ra ngoài .

Quyển sách vừa bay ra, tiếng súng tức thì vang lên, chỉ thấy viên đạn nhanh chóng xuyên qua quyển sách. Từ Ngôn buông tay rồi nhanh chóng rút vào bên trong. Nói thì chậm mà làm thì nhanh, tiếng súng vang lên vừa vang lên thì cũng có một tiếng súng vang lên, chỉ nghe thấy tiếng người đau đớn thét lớn rồi ngã xuống đất.

Tiếng thứ hai không phải Thượng Quan Sở bắn, lại càng không phải A Phú bắn. Từ Ngôn dẫn địch bại lộ cũng là lúc Nhạc Nhạc bắn ra, vừa vặn vào giữa trán, một phát đoạt mệnh.

A Phú há hốc miệng, thở dài: “Tay súng thiện xạ?”

Từ Ngôn cười cười với Nhạc Nhạc, giơ ngón cái lên, bội phục nhìn Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc thản nhiên quét mắt nhìn A Phú và Từ Ngôn nói bằng giọng chỉ ba người nghe được, vẻ mặt đắc ý nói: “Không có gì, chỉ là may mắn thôi”.

Sau tiếng súng hai bên rơi vào trạng thái giằng co.

Mười phút sau, còi cảnh sát vang lên bên ngoài, lúc này ngoại trừ tầng ba, các tầng khác người đều đã được sơ tán hết. Cảnh sát vây chặt như nêm cối, có thể nói cảnh sát rất coi trọng việc này.

“Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vây, mau buông súng đầu hàng”

“ Đồ vô dụng, nếu như vậy có thể đem đầu sát thủ ra thì đã kêu lâu rồi” Tiền Nguyên vừa nghe cảnh sát kêu gào ở bên ngoài, trong lòng liền tức giận rống lên.

Lúc này Tô Phi và Ngô Vân đang ở bên ngoài, đi đến trước một cảnh sát nói : “Chu cảnh sát, Sở thiếu đang ở bên trong, hy vọng các người nhanh chóng hành động để cứu Sở thiếu ra”.

“Nhưng là, này...” Người ở bên trong đều bị thương, phải biết rằng chẳng có ai chịu lấy tính mạng mình ra đùa giỡn cả.

Tô Phi nhìn cảnh sát Chu cười rồi chậm rãi nói: “Nếu Sở thiếu có một chút tổn thương nào, cảnh sát Chu sợ cũng không biết nên đối mặt với Cục trưởng Trần thế nào đâu nhỉ?”

Ngô Vân lãnh đạm nhìn cảnh sát Chu nói: “Không chỉ Cục trưởng Trần, tôi thấy còn cả thị trưởng Triệu và thị trưởng Tiền nữa....”

Cảnh Sát Chu vừa nghe xong, vội vàng cười nói: “Anh Phi, anh Ngô đừng nóng giận. Chúng tôi hành động ngay đây” Nói xong đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi mới phân phó cấp dưới tiến lên tầng ba.

Rất nhiều cảnh sát được cử lên tầng ba. Mặt khác hai sát thủ cũng lấy hai đứa đệ tử là con gái giả làm con tin, dùng họ che ở trước, tức giận nói: “Đừng tới đây. Còn qua đây tao sẽ giết người”

Thượng Quan Sở đứng ở góc cầu thang gần nhất, thấy cảnh sát gần nhất, bọn họ không tới hai phút liền ra khỏi cửa hàng sách.

Vừa ra khỏi cửa hàng sách, Tô Phi và Ngô Vân đã đi lên hỏi, thấy Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh không có việc gì mới yên lòng. Còn Tiền Nguyên thì nổi giận đùng đùng, lòng như lửa đốt muốn đưa Mễ Lam Nhi đi bệnh viện. Lúc này mọi người mới biết Mễ Lam Nhi bị thương. “Mễ Lam Nhi , em bị trúng đạn sao? Bị bắn ở chỗ nào?” Diệp Thanh Linh sốt ruột xem xét vết thương của Mễ Lam Linh.

“Không có việc gì, chỉ là vết trầy da nhỏ thôi”. Mễ Lam Nhi thấy mọi người đều quan tâm mình, cảm động khiến nước mắt trực trào nơi khóe mắt.

Ngô Vân cùng mấy chục người bảo vệ đang đợi để đưa Thượng Quan Sở về Diệp gia. Tô Phi ở lại xử lý nốt hiện trường.

Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh vừa lên xe, Nhạc Nhạc liền tự động mở cửa xe ngồi cạnh Diệp Thanh Linh.

Diệp Thanh Linh nhìn hai người đàn ông ở hai bên, bất giác ngồi cách Nhạc Nhạc một chút.

Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh nói : “Anh đưa em về Diệp gia”

Nói xong khinh thường nhìn Thượng Quan Sở nói: “Hắn, anh lo lắng”.

Lần đầu tiên Diệp Thanh Linh thấy bộ dáng như vậy của Nhạc Nhạc, cười, gật đầu đồng ý với quyết định của hắn.

Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh gật đầu, không tỏ thái độ gì, nói: “Thanh Linh cũng cho rằng anh không bảo vệ được em sao?”

“Không phải, nhiều người bảo vệ quá cũng không tốt.” Không biết vì sao, Diệp Thanh Linh cảm thấy vẫn còn nhiều mối nguy hiểm xung quanh họ.

“Được rồi.” Thanh Linh đã nói như vậy, Thượng Quan Sở tin Thanh Linh làm thế là có dụng ý riêng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.