Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 30: Chương 30: Tội cố ý đả thương người






Thượng Quan Sở nghe thấy Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi đều ở ngoài cửa, liền thích thú, tới cửa, tay tùy ý khoác lên vai Diệp Thanh Linh cười nói: "Hai vị thật hăng hái, nửa đêm đến trông cửa thay Thượng Quan Sở tôi."

Tiền Nguyên hừ lạnh một tiếng, "Ai thích chứ? "

"Tôi hăng hái thôi, có thể mời Tiền thiếu gia trông cửa, nói ra, Thượng Quan Sở tôi có thể nói là vinh dự không ít!" Thượng Quan Sở cười đến yêu nghiệt, trong lời nói có ý trêu tức, thản nhiên trêu chọc.

Tiền Nguyên trong lòng thầm nghĩ, anh thì vẻ vang, còn tôi thì không còn mặt mũi gì nữa.

"Mễ Lam Nhi, có phải Tiền thiếu gia không được ngủ hay không ? Cô xem ,Tiền thiếu gia nhìn thật đáng thương đấy." Diệp Thanh Linh nhìn nhìn Tiền Nguyên và Mễ Lam Nhi cũng chọc ghẹo nói.

Không đợi Mễ Lam Nhi nói tiếp, Thượng Quan Sở liền phụ xướng phu tùy phụ họa nói: “Dù sao người ta cũng là tổng tài đại thiếu gia đấy, Mễ Lam Nhi chẳng lẽ cô lại để đại thiếu gia ngủ trên sàn nhà à!"

"Hóa ra Sở thiếu gia cũng là ngủ trên sàn phòng của Diệp tiểu thư à?" giọng nói Tiền Nguyên mang theo một chút cười nhạo, nhưng trong lòng đã có chút bội phục Thượng Quan Sở có thể vì người phụ nữ mình yêu làm bất cứ chuyện gì.

"Ách ——" Thượng Quan Sở thấy mọi người lộ vẻ chê cười, không khỏi cảm thấy có chút ngượng, không cam lòng bị một người đàn ông khác cười nhạo, tiếp theo cười nói rõ, "Hiện tại tôi ngủ trên giường, cũng không phải là sàn nhà."

“Sở thiếu gia không cần giải thích, giải thích cũng không thay đổi được chuyện ngủ trên sàn là thật mà." Mễ Lam Nhi cuời đến mức không cười được nữa, tự cho mình là có lòng tốt liền khuyên nhủ.

Diệp Thanh Linh thản nhiên nhếch khóe môi, nhìn mọi nguời, mặt lộ ra vẻ mệt mỏi nói: “Đều trở về phòng ngủ đi"

"Diệp tiểu thư, tôi --" Mễ Lam Nhi dù thế nào cũng không muốn trở về phòng, bởi vì có người dường như trở thành cái đuôi bám theo cô.

"Nếu Tiền thiếu gia không ngại, cô có thể cho anh ấy ngủ trên sàn nhà."

"Tiền đại thiếu gia, Diệp gia còn có chỗ trống ở phòng khách, không biết là anh chọn ngủ ở trên sàn phòng Mễ Lam Nhi? Hay là ngủ ở phòng khách?" Thượng Quan Sở nói xong liền giữ cửa trên, nhanh chóng theo Diệp Thanh Linh lên giường ngủ.

Ngẩn ngơ vài giây, thấy cửa phòng đã đóng, Mễ Lam Nhi xoay người hướng phòng của mình mà đi, Tiền Nguyên như hình bóng đi theo, tới trước cửa phòng, Mễ Lam Nhi dừng bước, thản nhiên nói: "Anh đừng lãng phí thời gian vô ích."

Tiền Nguyên mở cửa ra, kéo Mễ Lam Nhi vào phòng, "Chúng ta hẳn là nên nói chuyện một chút." Nhiều ngày trôi qua như vậy, cô chính là không để cho hắn có cơ hội giải thích.

"Chúng ta không có chuyện gì để nói ." Khi đó cô còn trẻ, cả ngày cố ý vô tình xuất hiện trước mặt hắn, cô nói cô thích hắn, hắn lại luôn cho nàng một ánh mắt lạnh lùng, nói hắn cả đời cũng sẽ không thích loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô.

"Ta cùng Tử Di thật sự không có gì, Lam Nhi em hiểu lầm rồi ." Tiền Nguyên rất nghiêm túc nói, chỉ hy vọng cô có thể nghe hắn giải thích.

"Hiểu lầm cũng được, sự thật cũng được, đều không liên quan gì đến tôi." Mễ Lam Nhi nói xong đeo tai nghe lên, không muốn nghe hắn giải thích.

Từ xưa đến nay Tiền Nguyên chưa bao giờ thở dài đến vậy, chán nản nhíu lông mày, ngồi ở ghế dựa nhìn Mễ Lam Nhi nghiêng người, một đêm mất ngủ.

Diệp Thanh Linh đang nhàn nhã ăn bữa sáng, thấy TV truyền phát tin tức của ngôi sao xinh đẹp Hàn Phỉ Phỉ.

"Lần này cô cố mà chịu, cố ý đả thương người vô tội, nghe nói phải ngồi tù 3 năm ." Trương Đình Đình lòng đầy căm phẫn nói.

Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn lướt qua Trương Đình Đình, tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.

Trương Đình Đình tò mò nhìn sự lãnh đạm trên Diệp Thanh Linh, hỏi: "Thanh Linh không cảm thấy vui vẻ sao?"

" Người bị thương cũng không phải là tớ." Diệp Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở đang ngồi trước mặt ăn sáng.

"A?" Trương Đình Đình không hiểu được Diệp Thanh Linh nói vậy có ý gì , ngây ngốc hỏi: " Người bị thương là ai thì có liên quan gì đến chúng ta?"

"Ý của Thanh Linh thì ta mới là người nên cảm thấy hả lòng hả dạ." Thượng Quan Sở nhìn thoáng qua Trương Đình Đình, lại nói: "Có thể trở thành như vậy, thật không dễ dàng."

"Ách. . . . . ." cô gần đây hình như là trở nên ngốc nghếch , càng ngày càng nghe không hiểu Thanh Linh nói ý gì .

"Sở Thiếu gia, có người ở ngoài cửa mắng Diệp tiểu thư." Ngô Vân từ bên ngoài vào nhà bẩm báo.

"Ai?" Thượng quan sở mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói ra một chữ.

"Diệp Anh." Ngô Vân trong lòng thầm nghĩ, Sở Thiếu gia lúc này đang tức giận sao? Chẳng lẽ muốn đại khai sát giới?

"Mời cô ta vào đi!" Diệp Thanh Linh buông bát đũa xuống, chầm chậm rút giấy ra lau miệng.

"Cái gì? Cho bà ta vào? Thanh Linh cậu điên rồi?" Trương Đình Đình không thể tin được kêu lên một tiếng đầy tức giận.

Thượng Quan Sở không nói lời nào, cười đầy tà ý.

"Thanh Linh, Thanh Linh, cháu cứu Phỉ Phỉ, cứu Phỉ Phỉ được không?" Chỉ chốc lát sau, vẻ mặt Diệp Anh đầy cầu xin đi vào nhà ăn.

Tình huống gì đây? Không phải nói bà ta đang ở bên ngoài mắng Diệp Thanh Linh sao? Mọi người tràn đầy nghi hoặc đồng thời nhìn về phía Ngô Vân.

Ngô Vân bất đắc dĩ nhún vai, buông lỏng tay, phe phẩy đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết đây là tình huống gì.

Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn Diệp Anh, ôn hoà nói: "Cô Đường đến đây?"

Diệp Anh sửng sốt hai giây, liền khóc sướt mướt đứng lên, "Thanh Linh, cháu cứu phỉ phỉ đi, là chúng ta có lỗi với cháu, cháu đại nhân không nên so đo với tiểu nhân, cháu đừng cho Phỉ Phỉ đi ngồi tù được không? Ta coi Phỉ Phỉ như con gái của mình."

Diệp Thanh Linh nhíu nhíu mày, nói: "Tôi cũng chỉ có một người cha."

"Là lỗi của ta, ta biết sai rồi, đây là toàn bộ tài sản của ta, đều cho cháu, cháu buông tha Phỉ Phỉ được không?" Diệp Anh đem giấy tờ tài sản của bà ta đặt trước mặt Diệp Thanh Linh .

Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn cái gọi là tài sản mà Diệp Anh bày ra trên bàn, nhếch mày thản nhiên nói: " Tôi cho bà gấp hai, làm cho ba tôi sống lại."

"Ta cho bà gấp ba tài sản, mời ngươi hắt bát axit sunfuric lên trên người con gái bà hộ ta, có được không?" Thượng Quan Sở lộ ra một nụ cười làm điên đảo chúng sinh, Ngô Vân và người của Thương Quan gia nhìn thấy đều không kìm được sự run rẩy.

"Đúng là, tôi cho bà gấp năm lần, bà cho tôi đâm bà hai đao, thế nào?" Trương Đình Đình chống nạnh kiểu đang bênh vực kẻ yếu nói.

Thượng Quan Sở hừ nhẹ một tiếng, cười hỏi Trương Đình Đình: "Cô có nhiều tiền như vậy sao?"

"Ách – tôi không có." Đầu Trương Đình Đình nhất thời đen lại, cô chẳng qua cũng chỉ giả dụ thôi, mấy người cũng không nói như vậy, vì sao cô không thể nói chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.