Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Chương 105: Chương 105: trọng thương (hai)




Cảnh sát không biết con tin theo lời Dịch Mĩ Liên là ai, nhưng đối với mạng người bọn họ phải cẩn thận. Đành phải bước từng bước về phía phát ra âm thanh.

Lúc mọi người nhìn thấy là Đường Tử, Ngô Vân tức giận nói: “Dịch Mĩ Liên đến con mình mà bà cũng có thể bắt làm con tin? Bà có còn nhân tính hay không.”

Cảnh sát vừa nghe con tin trong tay kẻ bắt cóc là con trai ả, khinh thường cười nói: “Đã là con trai bà ta, xem ra chúng ta không cần quản sinh tử của hắn!”

Nói xong, một đám cảnh sát tiến về phía Dịch Mĩ Liên.

Dịch Mĩ Liên nóng vội, ánh mắt đỏ lên, kêu: “Chúng mày đừng đến đây, bằng không tao thật sự sẽ nổ súng bắn chết nó.”

“Bà bắn đi, bắn đi! Hắn là con trai bà, bà nhẫn tâm thì bắn đi!” Một người trong bang Sở khích tướng nói.

Thấy cảnh sát tiến đến càng ngày càng gần, Dịch Mĩ Liên thẹn quá hóa giận, kêu lên: “Chúng mày đừng đến đây, tao thật sự nổ súng đấy.”

Không ai để ý đến uy hiếp của Dịch Mĩ Liên, vẫn từng bước ép sát, bạn họ muốn bắt được con đàn bà gần như điên cuồng này.

Dịch Mĩ Liên thấy mọi người không để ý đến uy hiếp của bà, đỏ mắt, tiếp theo chợt nghe “băng” một tiếng súng vang lên.

“A!” Đường Tử thống khổ kêu lên, té ngã trên đất.

Lúc này mọi người mới dừng hành động, thấy cẳng chân Đường Tử trúng đạn, đau khổ nhìn Dịch Mĩ Liên, hơi thở mỏng manh nói: “Mẹ, mẹ…”

Dịch Mĩ Liên kinh hoảng, nhìn Đường Tử, nói: “Con, mẹ… mẹ không phải…” bà mặc dù giải thích, mặc dù bối rối, nhưng họng súng trong tay vẫn đối diên thân thể Đường Tử.

Đường Tử nhìn súng trong tay Dịch Mĩ Liên, nói: “Mẹ, buông súng xuống được không?”

Dịch Mĩ Liên nhìn Đường Tử, cả giận nói: “Con còn là con mẹ sao? Mẹ không thể buông súng, buông súng sẽ bị cảnh sát bắt, Thương Quan Sở sẽ giết chết mẹ.” Dịch Mĩ Liên điên cuồng kêu, sau đó nắm chặt quần áo Đường Tử, họng súng nhắm ngay vào đầu Đường Tử, kêu lên: “Tất cả các người lui hết ra cho tao, bằng không tôi liền một phát bắn nổ đầu hắn.”

Nhìn bộ dáng chết chóc đỏ mắt của Dịch Mĩ Liên, đội trưởng đội cảnh sát sau khi suy nghĩ vài giây, nói với người khác: “Lùi về sau 5 thước.”

Nhận được mệnh lệnh của đội trưởng, mấy chục cảnh sát được huấn luyện có tổ chức lùi về sau mấy thước, lúc này đội trưởng mới mở miệng nói: “Bà đừng kích động, buông con trai bà ra.”

“Không, tôi không thể buông súng, tôi không muốn ngồi tù.” Dịch Mĩ Liên kích động kêu lên, tay bắt đầu không ngừng run run.

Đội trưởng nhìn bộ dáng kích động của Dịch Hiểu Huyên, sợ tay bà run lên liền một phát bắn chết con trai, lời nói thành khẩn: “Dịch Mĩ Liên, buông súng đi! Bà xem người chết nhiều như vậy, bọn họ cũng có cha mẹ, sao bà có thể vị thù oán của riêng mình mà lấy đi sinh mạng của nhiều người như vậy.”

Dịch Mĩ Liên nhìn một đám người được nâng lên xe cứu thương, nhíu mày, nói: “Bọn họ trả công cho tôi là hiển nhiên, đây là bọn họ thiếu tôi.”

Đội trưởng nhìn ra Dịch Mĩ Liên có một tia không đành lòng, tiếp tục nói: “Anh ta là con trai bà, sao bà có thể chỉa súng vào đầu anh ta chứ? Nếu bà lỡ tay bắn chết anh ấy, bà sẽ hối hận của đời.”

Dịch Mĩ Liên cũng không có được kết quả bà muốn, quát: “Thả tôi đi, tôi sẽ không làm nó bị thương.”

Cảnh sát do dự không biết phải quyết định thế nào.

Thấy cảnh sát do dự, Dịch Mĩ Liên nhìn Tô Phi nói: “Chúng mà không muốn cứu bà cụ?”

Tô Phi bị bà nhắc mới tỉnh lại, nghĩ nghĩ nói: “Bà thật đúng là không còn tính người, lợi dụng con trai xong, lại lợi dụng chính mẹ mình.”

“Con trai thì sao? Con trai mà chính bà sinh ra, sao bà có thể nhẫn tâm dùng súng bắn anh ta?” Ngô Vân tức giận nói.

“Ha ha… Con trai?” Dịch Mĩ Liên trợn mắt nhìn Đường Tử nói: “con trai vốn không phải do tôi sinh ra, sao tôi phải quan tâm đến sống chết của hắn.”

Đường Tử cực kỳ khiếp sợ, không thể tin được nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ nói cái gì? Sao con có thể không phải do mẹ sinh ra chứ? Con không tin, không tin.”

Dịch Mĩ Liên hoàn toàn mất trí, nổi giận đùng đùng nói: “Tao nói sự thật, mày vốn không phải là con tao, cho nên tao mới muốn mày làm con tin biết không?” Nói xong , họng súng lại sát đầu Đường Tử vài phần.

Đường Tử không quan tâm đến gì nữa, cũng không để ý đến họng súng đối diện đâì anh, đột nhiên quay người, ôm cổ Dịch Mĩ Liên, khóc nói: “Không, con không tin, mẹ là mẹ con, mẹ là mẹ con. Con không tin những gì mẹ nói, con không tin.”

Dịch Mĩ Liên nhất thời không kịp phản ứng, bị Đường Tử ôm, tay chân cũng không thể nhúc nhách, ngay lúc bà còn chưa kịp tự hỏi, 4 người Xuân Hạ Thu Đông đã đi đến bên cạnh giữ chặt tay chân bà. Súng không đến 1 giây cũng bị người ta cướp đi.

Thuộc hạ ở phía sau bà cũng bị 3 người Bách Sự Thông trói lại.

Lúc Dịch Mĩ Liên phản ứng lại, hét lớn: “Chúng mày buông ra, buông ra.”

Cảnh sát bắt giữ Dịch Mĩ Liên, không có người để ý bà chửi bậy.

Đường Tử ngơ ngác nhìn mẹ mình bị mang đi, ngơ ngác nói: “Không, con không tin, con là con của mẹ. Con là.”

“Chúng mày mau thả tao ra, bằng không cả đời chúng mày cũng không biết bà già đó ở đâu.” Dịch Mĩ Liên nói.

Tô Phi hơi nhíu mày, đi đến trước mặt Đường Tử, nói: “Bà Dịch ở đâu?”

Đường Tử căn bản không nghe được câu hỏi của Tô Phi, cứ không ngừng lầm bầm lầu bầu, “Con là con trai mẹ. Con là, con là.” Anh ta cứ liên tục nói như vậy, giống như cứ tiếp tục nói như vậy, sự thật sẽ quay lại bình thường.

Tô Phi thấy hỏi như vậy cũng không ra kết quả, liền bảo nhân viên y tế đến mang Đường Tử lên xe cứu thương, mọi chuyện chỉ có thể đợi đến khi bệnh viện điều trị rồi nói sau.

Nhạc Nhạc lo lắng Thượng Quan Sở chống đỡ không được, bằng tốc độ nhanh nhất cùng mấy nhân viên y tế đến bệnh viện tiến hành cứu chữa. Trên đươgnf đi, anh còn gọi điện cho Chu Ngao ở nhà họ Diệp. Bảo anh ta nhanh chóng đến bệnh viện cứu Thượng Quan Sở.

Chu Ngao nhận được điện thoại, nôn nóng ra ngoài, lúc đi qua phòng khách, Diệp Thanh Linh gọi anh lại, “Bác sĩ Chu đây vội vã đi đâu vậy?” Cô mơ hồ cảm thấy có chuyện không hay, trong lòng bất an khó hiểu.

Chu Ngao thấy Diệp Thanh Linh hỏi như vậy, do dự vài giây, nói: “Nhạc Nhạc nói Thượng Quan Sở bị trọng thương, muốn tôi mau chóng đến bệnh viện.” Diệp Thanh Linh còn đang ở cữ, việc này vốn không nên nói với cô, nhưng anh không muốn giấu diếm cô.

Sắc mặt Thanh Linh thoáng chốc tái nhợt, nhìn Chu Ngao, bình tĩnh nói: “Anh mau đi đi!”

“Ừ!” Chu Ngao gật gật đầu, xoay người rời đi nhanh chóng.

Mễ Lam Nhi nghe được lời nói của Chu Ngao, cũng hoảng sợ, nói: “Cô Diệp, chúng ta cũng đến bệnh viện chứ?”

“Ừ! Đi ngay bây giờ.” Giọng nói của Diệp Thanh Linh cũng không tự giác run lên.

“Em đi sắp xếp một chút.” Mễ Lam Nhi nói xong liền đi ra cửa chuẩn bị xe cùng vài thuộc hạ trong bang Sở đi theo.

Trước khi ra ngoài, Diệp Thanh Linh nói má Trương chăm sóc tốt cho đứa bé, cũng nói chuyện của Thượng Quan Sở, má Trương nghe xong, vội vã bảo Diệp Thanh Linh đi xem ngay, còn không ngừng nói: “Ông trời ơi, người trăm ngàn lần phải phù hộ cho Thượng Quan Sở bình an nha, bằng không Diệp Thanh Linh cùng Tiểu Diệp Tử phải làm sao đây?”

Diệp Thanh Linh nhìn vẻ mặt sốt ruột của má Trương, nói: “Con tin ông trời sẽ chiếu cô chúng con.” Sau khi nói xong ra ngoài ngồi vào xe Mễ Lam Nhi đã chuẩn bị.

Vừa đến bệnh viện, chỉ thấy Nhạc Nhạc chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

“Thanh Linh, sao em lại ở đây?” Nhạc Nhạc lo lắng nhìn Diệp Thanh Linh, nói: “Trời lạnh như vậy, em vừa mới sinh con xong, sao có thể ra ngoài chứ?”

“Không sao.” Diệp Thanh Linh bình tình đáp lại, nhìn cửa phòng phẫu thuật hỏi: “Sao rồi?”

“Thượng Quan Sở bị bom nổ thương, hơn nữa vết thương rất nặng, hôn mê ngay lập tức.” Nhạc Nhạc nói tình hình thực tế cho Diệp Thanh Linh, anh tin Diệp Thanh Linh có thể bình tĩnh.

Diệp Thanh Linh nghe xong, cau mày, nói: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Chu Ngao tiến vào được một lát từ bên trong đi ra, nói: “Không chết được.”

Nghe đáp án như vậy, Diệp Thanh Linh hơi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt khẩn trương lập tức trở nên cực kỳ bình tĩnh, qua một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Không chết là tốt rồi.”

Mễ Lam Nhi nhìn mặt Diệp Thanh Linh, nói: “Cô Diệp cứ không giống bình thường, tâm tình như vậy thật khó có được.”

Nhạc Nhạc không còn chút máu liếc Mễ Lam Nhi, sau đó nhìn Diệp Thanh Linh nói: “Thanh Linh không sợ yêu nghiệt trở nen thiếu tay thiếu chân sao?”

Diệp Thanh Linh ngẩng đầu thờ ơ liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Cho dù thiếu tay thiếu chân, anh ấy vẫn là chồng tôi.”

Chu Ngao nghe xong, cười nhẹ, nói: “Thượng Quan Sở thật là may mắn, tìm được một cô vợ thương anh ta như vậy.”

Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh, đột nhiên cười nói: “anh nói đùa thôi, yêu nghiệt khỏe lắm, cái gì cũng không thiếu.”

Nghe Nhạc Nhạc nói vậy, khóe miệng Thanh Linh không khỏi lộ ra một chút mỉm cười. ở trong lòng cô, chỉ cần anh không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, chỉ cần có thể ở bên cô cùng đứa bé là tốt rồi.

Thượng Quan Sở còn đang hôn mê, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, đã chuyển từ phòng phẫu thuật sang phòng bệnh, Diệp Thanh Linh ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn khuôn mặt mê man của anh.

Sau khi Tô Phi biết Thượng Quan Sở không bị nguy hiểm đến tính mạng, liền đi thẳng qua phòng bệnh của Đường Tử.

Đường Tử vẫn bộ dáng ngơ ngác, lầm bầm lầu bầu, hình như chịu đả kích rất lớn, dù cảnh sát và Tô Phi có hỏi như thế nào, một câu anh ta cũng không chịu trả lời. Anh ta đã hoàn toàn trốn vào thế giới của riêng mình.

Tô Phi không còn cách nào, chỉ có thể trở vè phòng bệnh của Thượng Quan Sở.

Nhạc Nhạc lo lắng cho Diệp Thanh Linh, luôn theo sát bên cạnh cô, gặp Tô Phi liền hỏi: “Đường Tử bên kia sao rồi?”

Tô Phi thở dài một hơi nói: “Đường Tử một câu cũng không nói, hoàn toàn trốn vào thế giới của anh ta rồi.”

“Cứ tiếp tục như vậy bà Dịch sẽ gặp nguy hiểm.” Nhạc Nhạc nói

“Đúng vậy, chúng tôi đã phái người đi tìm, nhưng làm sao cũng tìm không ra, cũng không biết Dịch Mĩ Liên đã giấu bà cụ ở đâu rồi.” Tô Phi một bộ dáng cực kỳ đau đầu.

“Tìm Đình Đình đến.” Diệp Thanh Linh vẫn nhìn Thượng Quan Sở, đột nhiên mở miệng nói.

Tô Phi nghĩ nghĩ, chợt hiểu rõ vỗ vỗ đầu, nói: “Tôi đi gọi điện thoại.”

Sao anh không nghĩ đến, Đường Tử và Đình Đình rất thân thiết chứ? Có lẽ Đình Đình thật sự có thể nói chuyện với Đường Tử không chừng.

Lúc này Chu Ngao từ ngoài tiến vào phòng bệnh, nghe được lời nói của Diệp Thanh Linh: “Xem ra không có chuyện gì có thể làm khó được cô Diệp Thanh Linh.”

Diệp Thanh Linh nhìn khuôn mặt mê man của Thượng Quan Sở, bình tĩnh nói: “Cũng không có bệnh gì có thể làm khó bác sĩ Chu.”

Chu Ngao ngẩn người, cười nói: “Bây giờ chưa thể châm cứu cho anh ta, sáng ngày mai chờ sau khi tôi châm cưu xong, Thượng Quan Sở sẽ tỉnh lại.”

Diệp Thanh Linh vừa lòng gật đầu, nói: “Cảm ơn.” Nếu như không có Chu Ngao, cô thật sự không biết Thượng Quan Sở còn hôn mê bao lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.