Nam Cung Diệu mang Mộ Hi trở lại biệt thự, dọc theo đường đi anh cũng không để cô rời khỏi ngực mình, nhưng mà khi Nam Cung Diệu đặt Mộ Hi trên giường, Mộ Hi hung hăng cắn lên tay Nam Cung Diệu, đều là người đàn ông này làm hại cô, nếu không làm sao lại bị bắt cóc, làm sao lại bị khi dễ, thiếu chút nữa thất thân, bây giờ ở trong thân thể giống như rất nhiều con kiến đang cắn loạn cô, hết sức ngứa, nhưng lại không gãi thấy.
Nam Cung Diệu biết rõ cô bị uất ức, cho nên anh không nhúc nhích để cho cô cắn, Mộ Hi làm sao cam lòng dùng sức cắn anh, dù sao vừa rồi người đàn ông này mới còn cứu cô, mặc dù tất cả do anh ban tặng, nhưng anh cứu cô là thật, cho nên Mộ Hi buông miệng ra.
"Anh đi đi."
Mộ Hi vừa nói dứt, nghiêng đầu quay sang chỗ khác không nhìn anh.
Nam Cung Diệu không có phát hiện thấy cô bất thường, đứng dậy rời đi, kỳ thật anh định rời đi chuẩn bị cho cô chút gì đó ăn, cho nên vốn định rời đi tạm thời.
Sau khi Nam Cung Diệu rời khỏi đây, Mộ Hi cầm lấy đồ ngủ đi tới phòng tắm, hy vọng dùng nước có thể dập tắt lửa nóng trong lòng. Dù tắm rất lâu cũng chẳng có tác dụng, thân thể càng ngày càng xúc động mãnh liệt, cuối cùng vội vàng hấp tấp mặc đồ ngủ, đầu tóc không có lau, trên người cũng không có lau, đồ ngủ bị ướt đẫm, bên trong không có mặc bất kì nội y gì, đồ ngủ dán chặt trên người, vóc người bên trong chắc chắn phơi bày.
Tóc Mộ Hi còn đang nhỏ nước, cô đi ra khỏi phòng, cô không chịu nổi, phải đi tìm người đàn ông duy nhất ở đây, dù sao anh vẫn muốn mình, dứt khoát liền cho anh.
Tìm lần tất cả gian phòng, không có người, đáng chết, lúc không cần thì ngày ngày gặp, lúc cần anh lại không tìm thấy, cuối cùng nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động. Vì vậy, ào ào chạy tới, quả nhiên người đàn ông này ở đây, hiện tại Nam Cung Diệu trong mắt Mộ Hi là người đàn ông hết sức hoàn mỹ, bởi vì cô cần đàn ông, đặc biệt là người đàn ông này lớn lên cũng không tệ lắm, cho nên cô lại không kiên trì nổi.
Nam Cung Diệu nghe thấy phía sau có tiếng động, mới vừa quay đầu lại, liền bị Mộ Hi đụng ngã, may mắn đằng sau là bàn ăn, Nam Cung Diệu nửa nằm ở trên bàn ăn bị cô như sói đói vồ mồi đè lên, cô điên cuồng hôn đôi môi Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu vốn muốn hỏi xem vì sao? Không nghĩ Mộ Hi đã bắt đầu vươn tay thẳng xuống nắm phía dưới, bắt loạn, cuối cùng lão nhị thực sự bị cô bắt lấy, tay kia của cô cũng không thành thật, bắt đầu xé rách quần áo của mình, cô bị kích thích gì vậy? Thấy bộ dáng này, người phụ nữ này muốn anh ở ngay đây.
Không đúng, nhất định là có vấn đề, nguy rồi, chẳng lẽ cô bị hạ thuốc, chính mình thật sự hồ đồ, vừa mới ôm cô cũng cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô rất cao, vốn tưởng rằng cô bị kinh hãi, không phải cái khác.
"Cô bị hạ thuốc sao?" Ánh mắt Nam Cung Diệu run lên.
Mộ Hi nghe thấy Nam Cung Diệu hỏi cô, vô lực nằm ở trên người Nam Cung Diệu, đồ ngủ chính mình cũng đã cởi bỏ, cô biết hiện tại mình muốn làm gì, ngẩng đầu lên, cởi bỏ toàn bộ áo của Nam Cung Diệu, mặt cô ghé lên trên ngực Nam Cung Diệu, anh mang hơi thở đàn ông, làm cô mê mẩn, trong nháy mắt da thịt thân cận, cảm giác sảng khoái mát lạnh kia lập tức khiến cô đang nóng bỏng thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Mà một ít thỏa mãn căn bản khiến Mộ Hi không thấy đủ, Cao Huy cho cô uống thuốc động tình. Mộ Hi không chịu nổi thân thể đói khát, vì vậy bàn tay nhỏ bé đưa đến nơi vừa cầm.
"Đáng chết, chớ có sờ..."
Lúc này, Mộ Hi bị thuốc hành hạ khó chịu, làm sao chịu được, căn bản không nghe thấy Nam Cung Diệu, tay vẫn còn nắm chặt lão nhị, giống như một đứa bé cuối cùng cướp được thứ mình thích, thì mọi người đừng mong cướp từ tay cô, không thể nào, chính là không thể cho.
Mộ Hi thấy người đàn ông bên dưới rất đẹp trai, đôi môi cực kì mê người, vóc dáng lại vô cùng gợi cảm, chỗ đó cũng hết sức cức rắn. Cô không có chút nào ngượng ngùng, chỉ muốn đem mình nhanh nhanh giao cho người đàn ông này, không phải người đàn ông đáng ghét này trước kia rất muốn cô sao, hiện tại anh còn do dự cái gì?