"Cô là ai? Không biết gõ cửa sao? Không có lễ phép." Chỉ thấy một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi trong lòng Nam Cung Diệu, hai tay còn ôm cổ anh.
Cô bé này oán hận nhìn Mộ Hi, tỏ rõ ánh mắt coi Mộ Hi thành tình nhân của Nam Cung Diệu, lòng Mộ Hi nảy sinh một kế, nếu Nam Cung Diệu anh thích chơi, bà cô đây sẽ chơi với anh!
"A, thì ra tiểu thư đã tới, Diệu tổng nhà tôi đang trông mong ngóng trông cô! Các người tiếp tục, tôi biến đây."
Mộ Hi cố ý nói như vậy, cô thật muốn nhìn một chút Nam Cung Diệu sẽ làm thế nào , chỉ thấy anh không nhúc nhích không có nửa điểm muốn đứng lên, tay còn ôm cô bé kia, chỉ là, tuổi này cũng quá nhỏ đi! Nhìn kỹ một chút nhiều nhất chính là mười bảy tuổi, thì ra là trâu già gặm cỏ non.
"Cô đứng lại." Cô bé kia nói, Mộ Hi cố ý nói "Nhà tôi" với cô bé này mà nói đặc biệt nhạy cảm, nhà cô? Anh Diệu từ khi nào thì thành nhà cô? Hiển nhiên là bởi vì Mộ Hi xuất hiện chọc cô mất hứng, còn muốn đi, không dễ như vậy.
"Tiểu thư còn có gì phân phó?" Mộ Hi làm ra bộ dáng nhu thuận, khiến cô bé này nghĩ mình là thư ký của Nam Cung Diệu.
"Tiểu thư? Ai là tiểu thư?" Cô bé hỏi ngược lại Mộ Hi.
"Ở đây còn có người khác sao? Tôi đã kết hôn, tôi là phụ nữ đã có chồng nha, chẳng lẽ tiểu thư cũng kết hôn, vậy có cần phải gọi là phu nhân không?"
Mộ Hi vẫn không nóng không vội, chọc giận cô bé kia. Muốn chơi cùng tôi, cô còn quá non, Nam Cung Diệu, bà cô đây về nhà lại trừng phạt anh, hiện tại quan trọng là giáo huấn tiểu tam không biết tốt xấu này, quá đáng giận, hừ! Tiểu tam kiêu ngạo.
Cô bé trừng mắt, đi đến trước mặt Mộ Hi, nhìn cô từ trên xuống dưới, mũi hừ lạnh một tiếng, nhìn Mộ Hi hết sức giận dữ, bởi vì ánh mắt này, giống như là dùng ánh mắt cao quý liếc nhìn đầy tớ, giống như cô bé chính là chủ, Mộ Hi chính là người hầu gái, cho Mộ Hi cảm giác, cô bé này, chính là một nhân vật cao cao tại thượng không thể xâm phạm, mà cô nhất định chính là người hầu gái chìm nổi dưới chân cô bé ấy.
"Hừ! Người phụ nữ không có phẩm vị." Cô bé ném lại một câu khinh miệt, kiêu ngạo bước chân về phía Nam Cung Diệu, sau đó hai tay còn ôm Nam Cung Diệu.
"Ha ha... Phẩm vị của Diệu tổng thật đúng là cao, chỉ là tôi kém cõi, chồng tôi chính là thích loại phẩm vị này của Mộ Hi, có thể thấy được ánh mắt của anh ấy đặc biệt."
Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu châm chọc, từ đầu đến cuối người đàn ông này đều không nói một lời, một bộ dáng xem kịch vui, lúc cô bé chuẩn bị nổi đóa.
"Nhiên Nhiên, không được vô lễ." Một thiếu phụ sang trọng đi từ bên trong ra, xem bộ dáng là đi tắm, nha! Còn không biết người đàn ông này còn có sở thích này, một lần chơi hai, còn là một già một trẻ, chỉ là nhìn thiếu phụ này không lớn hơn Nam Cung Diệu bao nhiêu, xem ra chăm sóc vô cùng tốt.
"Anh Diệu, bảo cô ta đi..." Hàn Băng Tâm
Này nha, giọng nói này khiến Mộ Hi nổi da gà rớt đầy đất, giọng nói làm nũng! Khiến Mộ Hi nhớ tới con mèo nhỏ động dục, mỗi khi đến khuya mèo sẽ kêu meo meo, giọng nói của cô bé làm Mộ Hi nghĩ đến giọng kêu của mèo.
"Nhiên Nhiên, ngồi xuống."
Cô bé kia, hiển nhiên chú ý lễ tiết, gần nhiều người như vậy, biết xấu hổ, thiếu phụ cưỡng chế đưa cô bé qua một bên ngồi.
Cô bé làm nũng, bởi vì người thiếu phụ cưỡng chế khiến cô bé rời khỏi cái ôm của Nam Cung Diệu, cô bé tức giận, còn quệt mồm, nhìn thoáng qua thiếu phụ (người phụ nữ đã có chồng), vẻ mặt rất bất mãn.
"Nhiên Nhiên đây là chị Mộ của em, phải có lễ phép."
Người đàn ông chết tiệt cuối cùng cũng nói chuyện, còn cái gì chị Mộ? Chẳng lẽ tình nhân của anh đều là xếp hàng dựa theo chị sao? Tựa như vợ của Vi Tiểu Bảo, chị cả, chị hai, chị ba, chị tư...
Lúc này, Mộ Hi coi như hiểu rõ, vì sao Nam Cung Diệu không nói lời nào, thì ra là không bỏ được cô bé này, hừ! Cũng không cầm gương xem mình cũng có thể làm cha cô bé kia, còn không biết xấu hổ với bề trên! Còn nói cái gì chị Mộ, Mộ cái đầu anh, người đàn ông thúi không biết xấu hổ, phá hoại thiếu nữ, tên lừa đảo tình yêu...
Trong lòng Mộ Hi bắt đầu vụng trộm mắng Nam Cung Diệu.
"Em chỉ lễ phép với người em thích, cô ta? Tỉnh lại đi!" Cô bé dùng ánh mắt nhìn Mộ Hi lần nữa.
"Nói thật hay, tôi là muốn có em gái có cái mồm rộng như vậy, nhìn bộ dáng ngọt ngào của em, đáng tiếc! Đáng tiếc! Đáng tiếc bên trong tất cả đều là ý nghĩ xấu!"
Mộ Hi nói xong không ngừng lắc đầu bày tỏ tiếc hận, bộ dáng cho dù tốt cũng xem như vô dụng, bên trong tất cả đều hư.
"Cô, người phụ nữ hư hỏng, anh Diệu, anh còn không đánh cô ta, cô ta bắt nạt em!" Cô bé giận bực bội giậm chân.
"Khụ khụ..." Nam Cung Diệu ho khan vài tiếng, dùng tay che miệng, vẻ mặt muốn cười.
"Được, anh Diệu, anh không nhẫn tâm đánh cô ta, em tự mình làm."
Cô bé thở phì phì đi về phía Mộ Hi, vừa nhìn cô này bé chính là nuông chiều từ bé, tùy hứng lớn lối! Đến trước mặt Mộ Hi giơ tay lên, muốn đánh Mộ Hi, đúng lúc này một cánh tay có lực bắt lấy cô bé.
"Nhiên Nhiên, đừng, đây là chị Mộ." Nam Cung Diệu dịu dàng nói với cô bé.
Mộ Hi nhìn đến tức giận, nha đầu không có giáo dục.
"Cái gì chị Mộ? Chị cái rắm chó." Cô bé nói lại.
"Hừ! Thật muốn gọi tôi chị, chị còn chưa đáp ứng, Nam Cung Diệu anh về nhà cho em." Mộ Hi chơi đủ, về nhà chuẩn bị trừng phạt anh, dám tìm tiểu tam, cho anh chết!
"Bây giờ? Anh còn có việc." Nam Cung Diệu nhìn thấy sắc mặt Mộ Hi đã giận đến trắng bệch, hối hận không nói rõ mọi chuyện, vốn là nghĩ xem kịch vui, kết quả còn liên lụy đến mình, lần này vợ hiểu lầm lớn.
"Đây là chuyện của cô?" Mộ Hi chỉ cô bé hỏi.
"Anh Diệu, cô ấy là ai? Vì sao dám gọi tên anh?" Cô bé bắt đầu nghi hoặc, vì sao người phụ nữ này to gan như vậy?
"Nhiên Nhiên, cô ấy là..." Nam Cung Diệu vừa muốn nói.
"Tôi là chị anh ấy, chẳng lẽ tên không phải là dùng để gọi?" Mộ Hi giành nói trước Nam Cung Diệu.
"Chị anh? Anh Diệu, làm sao em không biết anh có chị?" Cô bé tò mò hỏi.
"Vì sao chuyện gì cũng phải cho cô biết?" Mộ Hi tức giận nói.
"Cô nói bậy, anh Diệu khi nào thì có chị, gạt người!" Cô bé không tin.
"Tôi là chị anh ấy, ngoài ra kiêm chức bà xã của anh ấy." Mộ Hi nhàn nhạt trả lời, mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, khóe miệng nhếch lên, người phụ nữ này quá cẩu huyết, nhưng hết sức có ý tứ, lại dám coi Nam Cung Diệu là em trai, còn kiêm chức bà xã, lần đầu nghe nói làm vợ còn có kiêm chức.
"A - - chị chính là vợ của anh Diệu, làm sao có thể? Làm sao có thể?" Cô bé ha ha nở nụ cười, Mộ Hi hoang mang, nha đầu kia có tật xấu đi?
"Làm sao sẽ không? Nam Cung Diệu anh câm ư, anh còn là đàn ông không?" Mộ Hi nhìn thấy chồng cười tà mị một tiếng, vậy mà còn dám cười!
"Nhiên Nhiên, đúng, đây là chị Mộ của em." Nam Cung Diệu đi qua tay tự nhiên ôm eo Mộ Hi, nói với Nhiên Nhiên.
"Thì ra chị chính là người phụ nữ anh Diệu đã tìm nhiều năm, em là Nam Cung Hân Nhiên, em họ của anh Diệu, xin chào, chúng ta thật sự là không đánh thì không quen, ha ha..." Vừa rồi cô bé bá đạo chuyển mắt không thấy, nhưng bây giờ biến thành nữ sinh dịu dàng động lòng người.
"Này? Tình huống nào? Các người là anh em? Nam Cung Diệu, vì sao anh không nói sớm, anh là cố ý có đúng không? Anh muốn xem em xấu mặt đúng không? Em cho anh xem kịch vui, em cho anh xem diễn trò."
Mộ Hi bắt đầu đánh Nam Cung Diệu, mắc cỡ chết người, một người khác ở một bên xem cuộc vui thì có thể cũng là thân thích trong nhà anh? Người trong nhà này thật sự là kỳ quái, thích xem người ta xấu mặt, thật sự là đáng giận! Nhưng mà những ý nghĩ này chỉ có thể nghĩ, hiện tại cũng không dám sơ ý nữa.
"Vậy vị này là?" Mộ Hi bởi vì vừa mới kết hôn, nên rất nhiều thân thích của nhà họ Nam Cung cô cũng không nhận ra.
"Đây là dì nhỏ." Nam Cung Diệu tà mị cười, mặc dù bị Mộ Hi oán giận, nhưng trong lòng cũng rất vui. Bộ dáng vợ yêu ghen thật đáng yêu.
"Dì nhỏ, xin chào, conlà Mộ Hi, vừa rồi thật ngại, convẫn chưa hiểu rõ một số người trong nhà, Tiểu Hi xấu mặt, hi hi..."
Mộ Hi lúng túng cười, hai tay không được tự nhiên xoa xoa, làm ra bộ dáng đáng thương của con dâu nhỏ gặp gia trưởng. Kì lạ, đây thật đúng là gia trưởng, trưởng bối sao, mẹ Nam Cung Diệu chết sớm, vẫn là dì nhỏ mang theo anh, cho nên anh và Nhiên Nhiên thân với nhau như vậy.
"Diệu Nhi thích con, không sai, có cá tính, dì thích." Dì nhỏ ha ha cười một tiếng, Mộ Hi mới yên tâm không ít, vừa rồi khi dễ bảo bối của dì như vậy, còn lo dì mang thù.
"Để dì nhỏ phải chê cười rồi, Tiểu Hi vừa rồi xúc động, Tiểu Hi vừa rồi xúc động, ha ha..."
Mộ Hi có chút không được tự nhiên, vẫn luôn dùng con mắt vụng trộm bắn Nam Cung Diệu, ý là về nhà cho anh xem tốt, dám đùa em.
"Chị Mộ, em nghe anh Diệu nói, các người còn có Bảo Nhi, ở đâu?" Nhiên Nhiên kéo Mộ Hi ngồi xuống, bộ dáng rất vui vẻ, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
"Bảo Nhi? Chúng ta có Bảo Nhi sao? Chị cũng không biết!" Mộ Hi không biết có bảo vật gì nha! Không có nghe Nam Cung Diệu nói qua, thì ra trong nhà anh còn có bảo vật, người đàn ông thúi, lại dám gạt cô, muốn nuốt một mình!
"Ông xã nhà chúng ta có bảo vật gì? Tại sao anh không nói?" Mộ Hi hỏi Nam Cung Diệu.
"Em không biết?" Nam Cung Diệu biểu hiện hết sức giật mình.
"Đương nhiên, anh không nói, sao em biết!" Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu biết rõ anh lại muốn thừa nước đục thả câu, vì vậy, dùng con mắt hung hăng ám hiệu anh, ý là anh tốt nhất ngoan ngoãn, nhìn vợ dùng ánh mắt uy hiếp anh như vậy, hết sức có ý tứ, đùa với Mộ Hi, quả thực chính là niềm vui lớn nhất.
"Không phải là em mang đến sao?" Nam Cung Diệu nghiêm túc trả lời Mộ Hi, làm ra bộ dáng chồng tốt.
"Khi nào thì em có bảo vật? Anh không biết em nghèo vang lên đinh đinh đang đang (như tiếng đồng xu va vào nhau, ý chị là nhà nghèo chỉ có mấy đồng xu) sao?" Mộ Hi khó hiểu, muốn làm tốt lại gặp phải người đàn ông thúi.
"Đương nhiên là có bảo vật, còn là bảo vật vô giá."
"Cắt - - người thiếu hài hước, mặc kệ anh, anh đừng nói giỡn, dì nhỏ đang ở đây." Mộ Hi trừng mắt nhìn anh.
"Nam Nam không phải là bảo vật của em sao? Chao ôi! Anh còn tưởng rằng em làm mẹ thương nó bao nhiêu, thì ra chỉ như vậy! Bi ai! Bi ai!" Nam Cung Diệu lắc lắc đầu, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ.
"A, con em, đúng vậy, đúng thật là bảo, vừa rồi em nghĩ đến các người nói là đồ vật, ha ha... Hiểu lầm, hiểu lầm!" Mộ Hi cười khổ, hôm nay xem như xấu hổ lớn!
"Chị Mộ thực hài hước, em thích." Nhiên Nhiên vui vẻ nói, cô bé này nói thay đổi liền thay đổi ngay, vừa rồi còn như kẻ địch, lúc này lại như bạn tốt.
Đúng lúc này, điện thoại của cha Nam Cung Diệu gọi tới, ông ấy muốn nói chuyện với anh một chút, Nam Cung Diệu đoán được cha sẽ tìm anh, chỉ là muộn hơn mình dự đoán.
******
Biệt thự của ông Nam Cung.
"Cha kêu con đến có việc?" Nam Cung Diệu tùy ý ngồi trên ghế sofa.
"Gần đây cùng Mộ Hi như thế nào?" Vẻ mặt của Nam Cung Vân u ám hỏi con trai, nhìn ra được, rất không vui.
"Rất tốt." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời.
"Chuyện của Mộ Hi con biết không?" Nam Cung Vân tiếp tục hỏi, vẻ mặt hết sức âm u lạnh lẽo.
"Biết." Nam Cung Diệu vẫn nhàn nhạt trả lời.
"Biết? Con biết cha hỏi là chuyện gì sao?" Nam Cung Vân lạnh lùng hỏi con trai, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
"Biết." Nam Cung Diệu lại nhàn nhạt trả lời, ông có chút không nhịn được, chuyện lớn như vậy, con trai vậy mà bỏ mặc, vài ngày này ông vẫn luôn chờ con trai xử lý chuyện này, nhưng vẫn không có động tĩnh, chẳng lẽ tính như vậy, nhà họ Nam Cung xấu mặt không nổi!
"Con trai, cha biết con yêu Mộ Hi, nhưng chuyện như vậy làm sao cứ tính xong như vậy?" Nam Cung Vân hiển nhiên không hài lòng với cách làm của con trai, con trai bị người phụ nữ kia mê hoặc, nhưng mà, ông không cho phép người phụ nữ này làm ra chuyện bại hoại!
"Đã qua coi như xong." Nam Cung Diệu vẫn nhàn nhạt trả lời.
"Con trai, nếu như con không đành lòng, cha có thể ra mặt xử lý chuyện này, người đàn ông kia cha sẽ khiến hắn biến mất vĩnh viễn, nếu không tai họa về sau." Nam Cung Vân hết sức tức giận nói, không nghĩ tới con trai bao dung như vậy, chuyện như vậy cũng có thể chịu được! Đây không phải tác phong của nó, xem ra con dâu không đơn giản, thật sự quá xem thường cô, vậy mà xoay chuyển được con trai!
"Cha, cha muốn đối phó người đàn ông kia?" Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên hỏi.
"Cha biết rõ con không muốn khiến Mộ Hi khổ sở, cho nên chuyện này con không cần lo, cha sẽ xử lý tốt." Nam Cung Vân đau lòng con trai, chưa bao giờ thấy con trai mềm yếu như vậy, người đàn ông bá đạo kia đi đâu rồi?
"Cha, cha định xử lý chuyện này như thế nào?" Nam Cung Diệu cảm giác đặc biệt có ý tứ, tiếp tục hỏi.
"Con đừng quan tâm, cha có cách."
"Con phải biết." Nam Cung Diệu nghiêm túc nói.
"Con trai, chẳng lẽ con không hận, vì sao con bình tĩnh như vậy? Đây không giống con trai của cha, nếu là lúc trước con sẽ giết hắn không phải sao?" Nam Cung Vân nuốt không trôi cơn tức này, đây chính là chuyện cắm sừng, nhà họ Nam Cung sao có thể làm như không thấy, vậy không làm cho người ta cười đến rụng răng!
"Con không hận hắn, cũng không giết hắn." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời.
"Không được, nhất định phải xử lý sạch người đàn ông kia, quyết không cho phép hắn ở trên thế giới này, cha muốn khiến Mộ Hi hết hy vọng." Trên mặt Nam Cung Vân tràn đầy thâm độc.
"Uhm, vậy, ngài sẽ không có con trai." Nam Cung Diệu chậm chạp trả lời cha.
"Chẳng lẽ người đàn ông kia có thực lực như vậy, hắn uy hiếp con." Nam Cung Vân cho rằng đối phương uy hiếp con trai, cho nên tò mò hỏi.
"Là cha hắn muốn mạng của con." Nam Cung Diệu không có bất kỳ vẻ mặt gì trả lời cha.
"Cha hắn? Hắn là ai? Nói cho cha biết, cha không tin cha con chúng ta không đối phó được hắn." Nam Cung Vân kích động đứng lên.
"Cha hắn rất lợi hại!" Nam Cung Diệu vẫn không có bất kỳ vẻ mặt.