Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 137: Chương 137: Chương 111




"Tiểu quỷ, đựng đồ gì thế, mẹ có thể xem một chút không?" Mộ Hi hỏi Nam Nam, đương nhiên không được người khác cho phép không được động loạn đồ của người ta, nhưng mà không xem lại rất tò mò, xem ra bao bì rất tốt.

"Không có gì, chính là một chút điểm tâm con bảo quản gia Lý chuẩn bị cho bà ngoại, bởi vì điểm tâm ở đây ăn rất ngon có đúng không mẹ?" Nam Nam ngây thơ nói, mũi Mộ Hi chua xót, ôm con trai, không nghĩ tới đứa trẻ ngoan như vậy, bà ngoại thật là không yêu thương cậu vô ích.

"Nam Nam rất ngoan, còn mạnh hơn mẹ, bà ngoại không yêu thương con vô ích." Mộ Hi cảm động muốn khóc.

"Ai! Cha phụ nữ thật sự là làm bẳng nước sao? Vì sao mẹ nói nước chảy liền nước chảy vậy?" Nam Nam cố ý nói như vậy.

"Con trai nói rất đúng, mẹ con chính là nhiều nước." Nam Cung Diệu ha ha cười, Mộ Hi đương nhiên biết rõ là có ý gì, nhưng mà, phòng Nam Nam bị dạy hư phản bác lại anh.

"Anh nói chuyện chú ý chút, đừng dạy hư con em!" Mộ Hi đứng lên, mang theo túi sách đi ra ngoài.

"Nam Nam ngoan, cha đi." Sau đó Nam Cung Diệu cũng đi theo ra ngoài.

Mẹ Mộ Hi vẫn luôn lo lắng Mộ Hi và Nam Cung Diệu sống thế nào? Cho nên hôm qua gọi điện thoại bảo cô về một.

Đi vào nhà mẹ cùa Mộ Hi.

"Diệu Nhi đến đây, vào đi thôi." Mộ Y Na thân thiết nói với Nam Cung Diệu.

"Mẹ, thời gian không còn sớm, con còn phải đi làm, sau khi tan việc tới đón Mộ Hi, buổi tối chúng ta lại ăn, mẹ phải làm cơm cho con?" Đối với người mẹ vợ này, Nam Cung Diệu rất thích, đừng nhìn bà sống ở đây, nhưng trên người có một loại khí chất cao quý không cách nào che giấu được.

"Bà xã, anh đi trước, buổi tối tới đón em." Nam Cung Diệu sủng ái vươn tay sờ đầu Mộ Hi. Động tác này khiến người ta vừa thấy là một đôi vợ chồng ân ái, lúc này, toàn bộ điều Mộ Y Na lo lắng đều biến mất.

"Uhm, đi đường cẩn thận." Mộ Hi dịu dàng đáp lại, Mộ Y Na thấy trong lòng ấm áp .

Trở về nhà.

Mẹ con hai người có chuyện nói không hết, Mộ Y Na vừa nhìn con gái rất vui vẻ, cho nên bà cũng yên tâm.

Buổi tối.

"Mẹ, đây là cho mẹ, kỳ thật, đã mua từ sớm , vẫn không có mang chìa khóa tới." Nam Cung Diệu lấy ra một chìa khóa đưa cho mẹ vợ của anh.

"Diệu Nhi, đây là?" Mẹ vợ của Nam Cung Diệu hỏi.

"Mẹ, đây là một căn hộ con mua cho mẹ vả Đồng Đồng, ngày mai con liền phái người giúp các người chuyển qua, chỉ cần mang một ít quần áo của mình là được, bên kia toàn bộ đã chuẩn bị tốt, trực tiếp vào ở là được." Nam Cung Diệu nói.

"Ông xã, tại sao anh không nói cho em biết, chuyện lớn như vậy." Mộ Hi oán trách anh, chuyện lớn như vậy lại gạt cô!

"Anh cũng muốn nói cho em biết bà xã, nhưng em quá bận rộn, cho nên anh mua trước, rồi báo cáo cho em." Nam Cung Diệu vỗ vỗ tay Mộ Hi.

"Diệu Nhi, chúng ta ở đây rất tốt, cần gì hao phí số tiền này?" Mộ Y Na khách sáo nói.

"Mẹ, đây là chúng con phải làm, mẹ nhận đi." Nam Cung Diệu chuyển chìa khóa vào tay Mộ Y Na.

"Cám ơn anh rễ, em thay mẹ cám ơn." Mộ Đồng cười nói.

"Mụ, nếu anh ấy đã mua rồi, liền chuyển qua đi?" Mộ Hi lại thêm một câu, mọi người trong nhà đều nở nụ cười.

*****

Gần đây Vân Tĩnh Sơ vẫn luôn ở chung một chỗ với Âu Dương Hàn, Âu Dương Hàn với cô coi như hài lòng, ngoại trừ ngốc, vóc người còn có thể vui đùa một chút.

Nhưng mà, Vân Tĩnh Sơ có chút chịu không nổi, cảm giác người đàn ông này có chỗ không bình thường, ví dụ như: Không làm việc ở trên giường, vẫn không biết anh làm cái gì? Trong nhà đều có người nào đó? Những thứ này đều là ẩn số, hỏi anh, anh chỉ là cười cười, sẽ nói, nhà không phải ở đây .

Hôm nay, Mộ Hi nhận được tin nhắn Vân Tĩnh Sơ gởi tới, nói là hẹn cô cùng đi dạo phố, Mộ Hi đúng lúc muốn mua mấy bộ quần áo cho Nam Nam, cho nên thay quần áo xong đi ra ngoài, trong nhà không ai để ý cô ra ngoài, quản gia Lý và Nam Nam cũng không có ở đây, hai người đi chơi .

Mộ Hi đến chỗ đã hẹn, nhìn thấy một chiếc xe thể thao phía trước, Hàn Dương ở trong xe đi ra, ngoắc Mộ Hi, Mộ Hi mỉm cười đáp lễ, sau đó hết sức không tình nguyện đi tới, này nha, đến chỗ nào đều mang theo bạn trai, thiệt là, đây không phải là làm để cô làm bóng đèn sao!

Giao hữu bất thận (Kết giao bạn bè không thận trọng)!

Kỳ quái đến trước xe, không nhìn thấy Vân Tĩnh Sơ.

"Hàn Dương, xin chào, trùng hợp vậy." Mộ Hi lễ phép chào hỏi.

"Tĩnh Sơ bảo tôi tới đón cô, cô ấy đang ở quảng trường Nhân Dân chờ cô, nói bởi vì tạm thời thay đổi địa điểm quên thông báo với cô."

"Cô ấy vốn là như vậy, quên này quên kia! Cám ơn anh Hàn Dương." Mộ Hi nói xong lên xe.

"Cho cô, vừa rồi tôimua trà sữa." Hàn Dương đưa tới.

"Cám ơn." Mộ Hi lễ phép tiếp nhận, từ từ uống.

Từ từ Mộ Hi cảm giác mí mắt nặng trĩu, là quá mệt mỏi sao? Lắc lắc đầu, lại uống một ngụm trà sữa, hy vọng có thể nâng cao tinh thần. Mí mắt vẫn nặng trĩu, đầu choáng váng, nhìn Hàn Dương đột nhiên xuất hiện hai bóng người.

Mộ Hi từ từ dựa vào chỗ ngồi sau lưng, thỉnh thoảng nghe thấy Hàn Dương gọi tên mình, nhưng mà những thứ khác cái gì côcũng không biết!

"Mộ Hi, Mộ Hi, Mộ Hi cô có khỏe không?" Hàn Dương lay lay Mộ Hi bả vai, nhìn cô giống như ngủ thiếp đi, nhếch miệng lên, trong mắt lộ ra vẻ hắc ám.

"Cô gái tạm biệt với vơi này đi! Từ nay về sau cô chính là người phụ nữ của tôi, của tôi, nô lệ." Âu Dương Hàn lộ ra vẻ mặt nham hiểm độc ác, bộ dáng nhìn hết sức biến thái, Mộ Hi đáng thương vẫn chưa biết mình lập tức rời khỏi thành phố này...

Âu Dương Hàn lấy điện thoại gọi ra ngoài.

"Bên này tôi đã xong, các cậu nhanh chạy tới nơi này, mang thứ đó về, sau đó, các cậu có thể hành động."

Cúp điện thoại xong, Âu Dương Hàn cởi toàn bộ quần áo của Mộ Hi xuống, bỏ vào một cái túi lớn, di động, ví tiền của Mộ Hi, còn có túi xách nhỏ mang bên người của cô, tất cả đều bỏ vào trong cái bao lớn đã chuẩn bị trước tốt, chỉ chốc lát sau một chiếc xe thương vụ đến đây, vài hắc y nhân cầm lấy cái bao lớn kia lái xe rời đi, Âu Dương Hàn cũng chạy thật nhanh.

******

"Cha , Nam Nam đói quá, làm sao mẹ vẫn chưa về đâu! Chẳng lẽ công ty của cha đều ngược đãi công nhân viên sao? Mấy giờ rồi mà Mộ Hi vẫn chưa tan ca."

Nam Nam chỉ chỉ đồng hồ, ý bảo Nam Cung Diệu xem một chút, con trai nhắc nhở, anh mới phát hiện đã trễ thế này, chỉ lo bận rộn, bởi vì hy vọng mỗi ngày có thể sớm một chút nhìn thấy con trai và bà xã, Nam Cung Diệu mỗi ngày đều tan ca sớm, đem một ít văn kiện công việc về nhà xem.

"Chờ, cha đi gọi điện thoại hỏi một chút." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói, cho rằng Mộ Hi đi đâu chơi.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Nam Cung Diệu không tin gọi lại một lần nữa.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..." Nam Cung Diệu có chút sốt ruột, đáng chết, làm sao không gọi được? Vì vậy, gọi cho đơn vị của Mộ Hi, kết quả, hôm nay Mộ Hi căn bản cũng không có đi làm.

"Con trai, con ăn trước, cha đi ra ngoài một chút." Nam Cung Diệu nói với Nam Nam.

"Cha, cha chờ một chút, có lẽ là di động của mẹ hết pin." Nam Nam cầm điện thoại di động gọi cho Vân Tĩnh Sơ.

"Mẹ Tĩnh Sơ, Mộ Hi ở chỗ mẹ sao?" Nam Nam bập bẹ hỏi.

"Con trai bảo bối, mẹ đang muốn tìm cố ấy kia, vậy mà cho mẹ Tĩnh Sơ leo cây, chúng ta hẹn muốn cùng đi dạo phố, ai ngờ cố ấy vẫn chưa có tới!" Nam Nam bắt đầu lo lắng, người phụ nữ ngốc không phải là lại bỏ đi?

Nhìn thấy vẻ mặt củaNam Nam, Nam Cung Diệu biết đáp án.

"Con trai yên tâm, mẹ lập tức trở lại, con ăn cơm trước, cha đi ra ngoài một chút." Nam Cung Diệu xoa xoa đầu con trai.

"Cha chẳng lẽ đã quên, Nam Nam có thể theo dõi mẹ Mộ Hi sao?" Nam Nam vù vù chạy tới lấy thiết bị.

Đúng lúc này, di động của Nam Cung Diệu vang lên, anh chưa kịp xem, cho rằng Mộ Hi gọi.

"Bà xã em ở đâu? Mấy giờ rồi vẫn chưa về nhà?" Nam Cung Diệu thực vội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.