Bởi vì Mộ Hi không đi đường lớn, cho nên người Âu Dương Hàn phái tới còn chưa đuổi theo, thủ hạ anh ta luôn luôn tìm kiếm tất cả đường lớn.
Mộ Hi đi từ ban ngày cho tới khi trời dần dần tối, rất may phía trước chính là trấn nhỏ.
Nam Cung Diệu dưới sự chỉ huy của con trai, đã lái xe cả ngày nay, mà hai người cũng không có đi chơi.
"Con trai, trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ ở lại đi?" Nam Cung Diệu bị con trai chỉ huy đi vào một cái trấn nhỏ hết sức hẻo lánh, xem ra ở đây cũng không giàu có, con đường hết sức chật hẹp, kiến trúc thì rất cũ kỹ.
"Quẹo bên phải." Nam Nam nói tiếp, Nam Cung Diệu có chút hối hận không nên nghe lời con trai, kết quả chạy đến tận đây, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của nó, anh lại không đành lòng nói nó, chẳng lẽ vì nhớ Mộ Hi mà đầu óc bị kích động?
"Cha, nhanh lên, mau quẹo phải." Nam Nam cúi đầu, nhìn xem cái gì như máy chơi game, chẳng lẽ đây là cái máy theo dõi lần trước, bởi vì lần trước Mộ Hi mất tích, có thể tìm được cô, nhưng mà, lúc này Mộ Hi không có ở đây, định đi nơi nào tìm chứ! Không chỉ con trai muốn tìm Mộ Hi trở về, anh càng muốn Mộ Hi trở lại bên cạnh anh, nhưng mà, người chết không thể sống lại!
Nam Cung Diệu nghe theo Nam Nam quẹo phải, đường càng ngày càng không dễ đi.
"Cha, ngừng xe." Nam Nam ra lệnh cho Nam Cung Diệu ngừng xe, bởi vì tín hiệu rất gần.
"Con trai, con muốn làm gì? Cha phải nói chuyện với con một chút." Nam Cung Diệu nhìn thấy Nam Nam bắt đầu đeo ba lô của mình lên lưng, chuẩn bị xuống xe, đã trễ thế này, trời đã rất tối, nó đang muốn làm gì?
"Cha, đi theo Nam Nam tìm mẹ, nhanh lên, người đàn ông ngốc." Nam Nam không có kiên nhẫn nói, người đàn ông ngốc trong miệng nó chính là ông trùm liên tục ngồi vững đứng đầu trong giới thương nghiệp!
"Con trai, cha phải nói chuyện với con một chút." Nam Cung Diệu nghĩ không thể để cho con trai sống trong ảo tưởng, nhất định phải khiến nó tỉnh lại.
"Người đàn ông ngốc, nhanh xuống xe." Nam Nam thúc giục nói, vẻ mặt không còn kiên nhẫn, mà bản thân đã đeo ba lô nhỏ đi về phía trước, trong tay bất chợt nhìn xem số liệu.
"Con trai, kỳ thật con, mẹ con ..." Nam Cung Diệu rất khổ sở, anh muốn nói cho Nam Nam, Mộ Hi đã không còn ở đây, nhưng mà, bị con trai đánh gãy lời nói.
"Cha, đi mau." Nam Nam phát hiện tín hiệu càng ngày càng mạnh, Nam Cung Diệu vội vàng không biết làm sao đành phải đi theo.
Sau khi Mộ Hi đi vào trong trấn nhỏ này, tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi, cô thật sự rất mệt, cũng rất đói bụng, trên người cũng không có một phân tiền, đứa nhỏ trong bụng còn phải ăn cơm, làm sao bây giờ? Cả ngày không ăn cái gì, còn đi đường xa, gần như đã dụng toàn lực đi lới cái trấn nhỏ này.
Mộ Hi vừa lạnh vừa đói, đành phải đứng lên, kéo lê thân thể mệt mỏi tới trước cửa hàng bánh bao, đi vào cừa hàng, nhìn bánh bao nóng hổi, thật muốn ăn một cái, nhưng lại không có tiền.
Cô khoa tay múa chân nói, tôi có thể giúp ông làm việc, lau bàn, rửa chén, ông có thể cho tôi vài cái bánh bao ăn không?
Giống như ông chủ cửa hàng bánh bao hiểu ý Mộ Hi, thấy cô lớn bụng, toàn thân hết sức chật vật, đầu tóc rối bời, trong lòng hết sức đồng tình, hơn nữa còn là người câm, vì vậy đưa cho Mộ Hi năm cái bánh bao, ý bảo đi đi, đừng ở chỗ này làm trễ việc buôn bán!
Mộ Hi cảm động cúi người chào, ôm bánh bao đi tới một nơi tối đen, cô lo lắng người của Âu Dương Hàn sẽ tìm được cô, cho nên liên tục trốn ở trong chỗ tối thui, lo lắng người khác thấy rõ mặt cô, vì vậy, Mộ Hi làm mặt rất bẩn, chỉ cần có thể về nhà, trở về xin cơm cũng đáng.
Mộ Hi đang ăn bánh bao như hổ đói, cảm thấy có người đến gần, cô lặng lẽ di chuyển, người nọ lại vẫn đi tới, không tốt, nhất định là người của Âu Dương Hàn đuổi tới, Mộ Hi ôm bánh bao ẩn núp khắp nơi, vì ở trong góc quá tối, Mộ Hi không thấy rõ lắm, súyt nữa đụng cả vào tường.
Chuẩn xác mà nói là tường người, người này hết sức khôi ngô cao lớn, ngăn cản phía trước Mộ Hi, chiếu đèn sáng vào phía cô, cô sợ hãi nhìn ánh sáng, mặc dù kẻ địch ở trong tối, cô ở ngoài sáng, nhưng mà nếu bị bắt được, liền cam chịu đi!
di!end*anleq!uyd*on-Mèo Hoang
Mộ Hi bị ánh chiếu sáng cái gì cũng không thấy được, hai tay nắm chặt bánh bao.
Nam Cung Diệu cảm thấy đụng phải thứ gì, vì vậy mở đèn lên nhìn, thì ra là một người phụ nữ lang thang, giống như cô ta rất đói bụng, bởi vì cô ta ôm chặt bánh bao, hơn nữa người phụ nữ này lại còn có thai, thật sự đứa nhỏ trong bụng đáng thương!
Mộ Hi cảm thấy đối phương không có tiến lên, vì vậy, cô ôm bánh bao di chuyển, Mộ Hi đang muốn chạy trốn, thật vất vả đi ra, chì cần có chút cơ hội là trốn. Thật tốt quá, người kia không có đuổi theo, Mộ Hi hốt hoảng chạy trốn.
Kỳ thật, Nam Cung Diệu định tới đây tiểu tiện, không cẩn thận đụng phải Mộ Hi, bây giờ Mộ Hi mang thai, căn bản anh cũng không có nhận ra, với lại, trên mặt Mộ Hi bôi chát toàn bụi, căn bản không thể thấy rõ bộ dạng thế nào.
"Cha,xong chưa?" Nam Nam hiếu kỳ, trong máy theo dõi hiển thị đúng là chỗ này, vì sao không có ai? Bây giờ máy theo dõi lại chuyển động, Nam Nam có chút nóng nảy, cho nên thúc giục Nam Cung Diệu nhanh lên.
"Ờ, tới đây." Nam Cung Diệu tiểu tiện xong, liền rời khỏi chỗ đó, kỳ thật, vừa rồi, chỉ cần Nam Cung Diệu nói chuyện, Mộ Hi sẽ biết là anh, nhưng mà ma xui quỷ khiến hết lần này tới lần khác, Mộ Hi cũng không nhìn thấy mặt anh, anh cũng không thấy rõ mặt Mộ Hi, vả lại Mộ Hi mặc đồ đàn ông, cộng thêm cái bụng bự, căn bản hoàn toàn không giống Mộ Hi trước đây!
"Vì sao chưa thấy?" Nam Nam hết sức thất vọng, đuổi theo một ngày, ngay lúc tìm đến chỗ này, ở đây lại không có ai, ở đây tối như vậy, tại sao mẹ lại ở đây?
"Nam Nam, chúng ta đi thuê trọ được không?" Nam Cung Diệu hỏi con trai.
"Ừm." Nam Nam thất vọng gật đầu, được Nam Cung Diệu ôm vào trong xe, lúc này di động của Nam Cung Diệu vang lên, vừa thấy số xa lạ, không có sốt ruột nhận.
Kỳ thật, cú điện thoại này là Mộ Hi nhờ người đi đường gọi hộ, Nam Cung Diệu không có nhận, Mộ Hi lại gọi lại.
"Cha, đưa điện thoại cho con, có lẽ là mẹ?" Nam Nam nói xong, đưa tay nhận lấy điên thoại của Nam Cung Diệu.
"Alo? Xin hỏi là Mộ Hi sao?" Nam Nam như người lớn nói, Nam Cung Diệu ở bên khổ sở không nói ra lời, con trai kêu tên Mộ Hi dịu dàng như thế, thật làm cho lòng người đau đớn!
Mộ Hi nghe được giọng của Nam Nam, cô giống như phát điên há mồm muốn gọi con trai, nhưng không có một chút tiếng, vì vậy, cô nhẹ nhàng dùng tay gõ lên điện thoại di động, đây là lúc Mộ Hi không có chuyện gì làm sẽ chơi cùng con trai.
Mộ Hi hy vọng con trai có thể nghe hiểu?
Quả nhiên Nam Nam thông minh, cái nhịp này chỉ có Mộ Hi biết.