Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 150: Chương 150: Chương 121: Anh dám dùng quy tắc ngầm với tôi




Nam Cung Diệu từ nhẹ nhàng hôn biến thành hôn sâu.

Cuối cùng Nam Cung Diệu hài lòng buông Mộ Hi ra, anh phát hiện mình mất khống chế hôn sâu với bà xã trong trường hợp này, thật sự là tiện nghi cho những người kia, dù sao hôn bà xã của mình cũng không mất mặt, vì vậy, anh tỏ ra rất bình tĩnh.

Mộ Hi thì thảm rồi, bị hôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, không biết làm sao, vẻ mặt hết sức thẹn thùng, một bàn tay gắt gao kéo cánh tay Nam Cung Diệu, nắm vô cùng chặt, Nam Cung Diệu cảm giác được cô căng thẳng.

Âu Dương Hàn nhìn bộ dáng nhỏ đáng yêu của Mộ Hi, trong lòng ngứa một trận, người phụ nữ này thật sự đáng yêu khiến người khác muốn yêu thương, chỉ là người đàn ông thương cô kia thì bản thân nên thật tốt!

"Bên dưới, mọi người chơi thỏa thích đi." Thời điểm Mộ Hi kéo Nam Cung Diệu xuống sân khấu, một người nói, phía dưới lập tức hỗn loạn.

"Cô ta là người câm." Lại là người phụ nữ không biết sống chết vừa rồi, cô ta chưa rời khỏi, còn thậm tệ hơn.

"Cái gì? Diệu tổng phu nhân là người câm?"

"Đáng tiếc, bộ dạng đẹp như vậy!"

"Khó trách cô ấy không nói câu nào, là người câm!"

Người ở dưới sân khấu nhao nhao bàn luận, Âu Dương Hàn rất bất ngờ, khó trách vừa rồi Mộ Hi không nói câu nào, thì ra là như vậy, vì sao lại câm? Ngày đó chạy trốn cô vẫn còn có thể nói chuyện.

Hàng Thiên Vũ xông lên, bắt lấy Mộ Hi, hỏi.

"Mộ Hi thật ư? Làm sao có thể như vậy?" Hàng Thiên Vũ đau lòng nhìn Mộ Hi nói.

Mộ Hi biết anh ấy có chút luống cuống, hiện tại rất nhiều người đều đang nhìn cô, cô không thể làm mất mặt nhà họ Nam Cung, Mộ Hi sợ hãi nhích lại gần Nam Cung Diệu, cô không biết phải nói với Thiên Vũ như thế nào, nhưng mà, lúc này cô không thể nhận sự quan tâm của Thiên Vũ.

"Em làm sao vậy, Hi, anh đang hỏi em?" Hàng Thiên Vũ hoàn toàn không có tâm trạng, vẫn quan tâm quá mức với Mộ Hi, thầm nghĩ Mộ Hi trong lòng: Đây là thua ở anh, cũng không xem tình hình, nhiều người như vậy, còn có ông xã ở bên cạnh, anh không cần quá nhiệt tình như vậy được không?

Mộ Hi không ngừng lắc đầu, giấu mặt trong người Nam Cung Diệu, không muốn nhìn bất kì ai, nhất là Âu Dương Hàn đang xem kịch vui ở bên cạnh kia, đáng giận, chính mình trốn ở trong đám người già vờ như không có việc gì, kỳ thật, hết thảy đều do anh ta làm ra.

"Bà xã, làm sao vậy? Vẫn còn giận dỗi với anh trai em, thật là trẻ con!" Nam Cung Diệu vỗ vỗ bả vai Mộ Hi, phản ứng của bà xã làm anh rất hài lòng, không để cho anh mất mặt, tất cả mọi người hiểu thì ra đây là anh em giận dỗi, khó trách Diệu tổng không tức giận.

"Thật không nghĩ tới đường đường phu nhân tổng giám đốc lại là người câm!" Không biết là ai nói, giọng nói không cao không thấp, nhưng mọi người đều nghe thấy được.

Mỗi một câu người câm, người câm, đều làm cho Mộ Hi khó chịu, mình là vì quá đói, muốn ăn trái cây, kết quả miệng trúng độc, cái này có thể trách cô sao! Chính mình tìm ai trêu chọc ai, đều nói cô như vậy, suy nghĩ một chút ở chung với tên biến thái kia lâu như vậy, ai từng thương xót cô!

Mộ Hi càng nghĩ càng tủi thân, cuối cùng thật sự ghé vào trong lòng Nam Cung Diệu khóc, cơ thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt Nam Cung Diệu trong nháy mắt quét về phía đám người, lập tức mọi người cũng không dám thở mạnh, tà ma thay đổi sắc mặt, không những lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run.

Anh đi tới, trước mặt người phụ nữ nói huyên thuyên kia, vung tay lên tát một cái.

"Nam Cung Diệu tôi không muốn đánh phụ nữ, là cô bức tôi, cút, cút mau." Người phụ nữ nhất thời mắt nổ đom đóm, khóe miệng chảy máu, ngã ngồi dưới đất.

Nhìn thấy vẻ mặt Nam Cung Diệu âm u lạnh lẽo, dọa cô ta vừa lăn vừa bò chạy đi.

"Các vị, bà xã tôi mất giọng, nhưng mà, đây là tạm thời, ai còn dám nói xằng nói bậy, đừng trách tôi không khách khí." Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi đi ra ngoài.

Mọi người ở đây cũng bắt đầu trách người phụ nữ đáng ghét kia chọc giận tà ma, làm hại bọn họ đều kinh hoàng khiếp sợ!

Nam Cung Diệu hối hận không nên mang bà xã đến, khiến cô tủi thân, người phụ nữ đáng chết kia, ngày mai sẽ phong sát (*) cô ta, dám khi dễ Mộ Hi chính là tự tìm đường chết.

(*):Trong giới giải trí, sử dụng quyền lực để chèn ép, ngăn chặn các hoạt động của ca sĩ, diễn viên…

Âu Dương Hàn nhìn Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi ra ngoài như vậy, trong lòng, chua xót khó hiểu, còn có Hàng Thiên Vũ mang vẻ mặt kinh ngạc.

Xem bộ dáng kia, Mộ Hi không chỉ mất giọng, còn giống như mất trí nhớ, vừa rồi vì sao không để ý tới anh ta? Còn khóc suốt, giống như hết sức sợ hãi? Hàng Thiên Vũ đau lòng cũng đi ra ngoài theo.

"Nam Cung Diệu, anh đứng lại." Hàng Thiên Vũ nói.

"Còn có việc? Anh vợ." Nam Cung Diệu từ lần trước đánh một trận với Hàng Thiên Vũ ở nghĩa địa, quan hệ liền trở nên cũng không tệ lắm, hai người thỉnh thoảng sẽ ngồi một chút.

"Ai là anh vợ của anh?" Hàng Thiên Vũ mới không muốn làm anh trai của Mộ Hi, nhưng mà nghĩ lại, trước mắt cũng không có cách nào, nghĩ lại làm anh vợ, còn có thể thường xuyên gặp được Mộ Hi.

Mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, người đàn ông này thật đúng là u mê không tỉnh ngộ!

"Được rồi, anh vợ thì anh vợ đi, ai bảo tôi..." Hàng Thiên Vũ cũng không nói ra ai kêu anh ấy yêu Mộ Hi chứ! Dù sao chồng của người ta ở đây, không có biện pháp, nhịn!

"Anh đi theo chúng tôi làm gì?" Nam Cung Diệu thấy Hàng Thiên Vũ vẫn luôn đi theo bọn họ, Mộ Hi ra hiệu Nam Cung Diệu để cô xuống.

Cô cầm lấy tay Hàng Thiên Vũ, viết lên: Không cần lo lắng cho em, em không sao, vào trong chơi đi.

"Anh nhớ Nam Nam, muốn đi xem nó được chứ?" Hàng Thiên Vũ nói với Mộ Hi.

"Đàn ông, anh muốn xem con tôi, hay là muốn nhìn bà xã của tôi?" Nam Cung Diệu ghen nói.

Mộ Hi nghe cũng nở nụ cười, người đàn ông này ăn dấm chua thật đúng là đáng yêu.

"Hừ! Nếu tôi là thật sự muốn nhìn bà xã anh anh đồng ý sao?" Hàng Thiên Vũ cố ý nói.

"Mơ tưởng." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Nam Cung Diệu tôi thật sự là đánh giá cao anh, chẳng lẽ không có lòng tin với mình như vậy?" Hàng Thiên Vũ nói.

"Tôi có lòng tin hay không, nhưng đụng phải loại người u mê không tỉnh ngộ như anh, sẽ không có lòng tin!" Nam Cung Diệu là nói thật, bà xã cũng đã mang thai, đàn ông cũng vây quanh cô, vừa rồi con mắt bạn trai của Vân Tĩnh Sơ thỉnh thoảng sẽ liếc Mộ Hi một cái, kỳ thật, người ngoài nhìn thấy rất bình thường, bạn bè sao, cùng nhau trò chuyện, nhìn đối phương đều rất bình thường, nhưng mà, Nam Cung Diệu cảm giác trong mắt người đàn ông cất giấu gì đó, đoán không ra, giấu rất sâu, hy vọng là mình quá lo lắng!

Có lẽ lần này Mộ Hi bị người ta bắt cóc, anh trở nên đặc biệt căng thẳng, chỉ cần có người nhìn Mộ Hi anh liền hoài nghi không có ý tốt, hôm nay, anh bí mật quan sát ba người có khả năng kia, không có phát hiện trong lòng đối phương có quỷ, trừ phi là bọn họ giấu được sâu, nếu như là như thế về sau làm việc nhất định phải cẩn thận, Mộ Hi lớn bụng, không thể lại xảy ra chuyện gì, người đàn ông trước mắt này mặc dù u mê không tỉnh ngộ với bà xã, nhưng mà, anh ta tuyệt đối sẽ không hại cô.

"Biết rõ tôi u mê không tỉnh ngộ liền đối với cô ấy thật tốt, đừng để cho tôi có cơ hội." Hàng Thiên Vũ nghiêm túc nói.

"Anh liền chết tâm đi." Nam Cung Diệu nhàn nhạt trả lời, hiển nhiên là tràn đầy tự tin.

Mộ Hi cắt đứt đề tài lúng túng này, lung lay tay, khoa tay múa chân, ý là đi thôi, cô có chút mệt mỏi.

Vừa nhìn thấy Mộ Hi khoa tay múa chân có chút mệt mỏi, Nam Cung Diệu không nỡ để cô đứng, lập tức lại bế lên. Hàn Băng Tâm dien/dan/le/quy/don

"Anh bế mệt rồi, tôi có thể giúp anh, coi như là làm công." Hàng Thiên Vũ cảm giác đấu võ mồm với Nam Cung Diệu như vậy rất thú vị, cố ý nói như vậy.

"Cám ơn, anh vẫn là giữ sức về nhà ôm con tôi đi." Nam Cung Diệu không chịu yếu thế nói, muốn bế Mộ Hi mơ đi!

"Ôm con trai của anh, vậy bây giờ ôm con gái trước không được sao?" Hàng Thiên Vũ cười chỉ chỉ bụng Mộ Hi.

"Có thể, nhưng không phải là bây giờ, sau này sinh ra, anh tùy ý ôm, chỉ cần không sợ kéo đến trên người anh là được!" Nam Cung Diệu ha ha ha cười đi vào trong xe.

"Nếu đã tiện đường, vậy nhờ anh làm tài xế cho chúng tôi đi." Nam Cung Diệu và Mộ Hi ngồi ở phía sau.

"Tôi hối hận rồi, đây không phải là giày vò sao? Nhìn các người ân ân ái ái, quá tàn nhẫn đi?" Ngay lúc xe sắp chuyển động, có người gõ cửa xe.

"Mở cửa mở cửa." Một âm thanh êm tai, làm cho Hàng Thiên Vũ quay kính xe xuống, bởi vì Nam Cung Nhiên ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong là ai đang lái xe, cô cho rằng Nam Cung Diệu đang lái xe, bởi vì cô biết bảng số xe của anh họ, cho nên mới muốn lên xe.

Hàng Thiên Vũ hạ kính xe xuống, nhìn thấy một cái cô gái rất trẻ, trừng mắt to nhìn anh, sau đó lại đi đến phía trước kiểm tra một lần nữa có phải mình nhìn lầm bảng số xe không, đúng mà!

"Anh là ai? Vì sao trộm xe?" Nam Cung Nhiên hỏi.

Mộ Hi vừa định nói chuyện, ý là hiểu lầm, ai ngờ Nam Cung Diệu chặn miệng của cô lại, không cho Mộ Hi nói chuyện, Mộ Hi hiểu, ông xã lại muốn xem kịch miễn phí, thật sự là đáng ghét, may mà lần này mình không phải là nhân vật chính trong kịch!

Xem thì xem đi! Nhìn Thiên Vũ đáp lại Nhiên Nhiên cá tính này như thế nào đi!

"Cô là ai? Ai trộm xe?" Hàng Thiên Vũ hỏi, thật sự là xui xẻo, bị Nam Cung Diệu hạ thấp, nếu lại để cô gái này khi dễ, anh sống uổng phí rồi! Vì vậy, một thay đổi lớn đến tính cách của Hàng Thiên Vũ.

"Vì sao phải nói cho anh biết tôi là ai?" Nam Cung Nhiên bị soái ca trước mắt hỏi mặt hơi ửng hồng.

"Vậy, tại sao tôi phải nói cho cô biết tôi là ai?" Hàng Thiên Vũ đáp lại.

"Anh chơi xấu, vì sao bắt chước tôi nói chuyện?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Nhiên lập tức tức giận đến đỏ bừng, người đàn ông này chỉ là bộ dạng đẹp trai, thì ra là tên vô lại, thật là đáng tiếc chỉ có được cái xác!

"Ai vô lại? Ai quy định lời nói chỉ có thể mình cô nói?" Hàng Thiên Vũ nói, hôm nay anh không muốn phong độ thân sĩ gì, liền vô lại một hồi đi, ai bảo trong lòng anh buồn phiền, nhìn người phụ nữ mình yêu là bà xã của người khác, mùi vị đó khó chịu nha!

"Anh xuống xe." Nam Cung Nhiên nói.

"Cô lên xe." Hàng Thiên Vũ nói.

"Anh mở cửa." Nam Cung Nhiên nói.

"Mở thì mở." Hàng Thiên Vũ nói.

Nam Cung Nhiên thật sự lên xe.

"Như thế nào, tôi lên xe, anh có thể thả tôi xuống sao?" Nam Cung Nhiên quật cường nói, bộ dáng nhỏ đặc biệt giống như Mộ Hi lúc lên đại học, nếu không Mộ Hi cũng sẽ không bị người ta gọi là trinh khiết liệt nữ, biệt hiệu 'Ớt nhỏ.'

Nhìn cô bé trước mắt làm cho anh xúc động, một phen hung hăng hôn lên mặt Nam Cung Nhiên.

Nam Cung Nhiên cảm giác một nguồn nhiệt đắp đến, soái ca đáng chết này lần đầu tiên gặp mặt liền hôn người ta.

Hàng Thiên Vũ đột nhiên nghĩ đến đằng sau còn có hai người sống, lập tức buông Nam Cung Nhiên ra.

"Được, anh dám dùng quy tắc ngầm với tôi, hôm nay tôi liền ngầm với anh." Hàng Thiên Vũ không nghĩ đến cô gái này sẽ như vậy, kỳ thật, cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.