Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 155: Chương 155: Chương 126: Lành ít dữ nhiều




Biệt thự Nam Cung.

Mộ Hi ngồi tronng đình ngoài vườn, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết, ánh mắt lại nhìn chăm chú đám mây di chuyển trên bầu trời xanh, tâm tư bay đi rất xa.

Từ lần trước trốn khỏi Âu Dương Hàn đã được gần bốn tháng rồi, lập tức tới ngày dự tính đứa bé ra đời, trong khoảng thời gian này, mệnh lệnh của ông xã là phải ngây ngốc ở yên trong nhà, giữ thai.

Chờ sinh ngày.

Gian nan!

Dày vò!

Gần đây Nam Cung Diệu cũng liên tục bận chuyện của công ty, sáng sớm ra ngoài, buổi tối trở lại.

Mộ Hi biết rõ anh bận, thời gian bên cô chỉ có buổi tối.

Mà cô, ngoại việc thỉnh thoảng Nam Nam đi theo cô, chuyện phải làm mỗi ngày chính là chờ đợi hai cha con về nhà.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Mộ Hi chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, có lẽ là bởi vì mang thai, có lẽ trí bởi vì trong nhà quá yên tĩnh, khiến cho cô thường xuyên mệt mỏi.

Bởi vì ông xã sắp tan ca, con trai cũng sắp trở lại, cho nên cô không muốn đi về phòng nằm, bởi vì không thể nhìn thấy bọn họ trước tiên, ai ngờ chờ đợi, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, làm ổ trong ghế sofa ngủ thiếp đi.

Bên cạnh đó, Nam Cung Diệu trở về muộn, vừa đi vào phòng khách liền nhìn thấy Mộ Hi như con mèo nhỏ cuộn tròn ngủ thiếp trên ghế sofa, đương nhiên tay ôm đứa bé chưa ra đời, Nam Cung Diệu từ từ ngồi vào bên cạnh Mộ Hi, thấy cô ngủ hết sức an ổn, không đành lòng đánh thức cô.

Nam Cung Diệu hết sức áy náy, bởi vì gần đây liên tục bận rộn nhiều việc, công ty có rất nhiều chuyện cần anh tự mình xử lý, còn có manh mối về chuyện Mộ Hi bị bắt cóc, chính là biết Mộ Hi bị anh em kết nghĩa của Cao Huy bắt cóc, trước mắt vẫn đang điều tra là ai? Bởi vì anh em kết nghĩa của Cao Huy rất nhiều, hơn nữa trải rộng cả nước.

Mộ Hi cảm thấy có người đang nhìn mình, mở đô mắt còn buồn ngủ mơ màng ra.

"Ông xã, anh đã về."

"Tại sao lại ngủ ở đây? Cẩn thận bị cảm." Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi.

"Em đang đợi anh, không nghĩ tới lại ngủ mất ." Mộ Hi xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nói.

"Về sau, mệt nhọc thì lên giường đi ngủ, ở đây sẽ không thoải mái." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi cuộn tròn trên ghế sofa, hết sức đau lòng.

"Ừm." Mộ Hi đáng ứng.

"Bà xã, về sau, anh sẽ về sớm một chút." Nam Cung Diệu biết rõ mỗi ngày Mộ Hi ở nhà có thể hết sức khó chịu, nhưng gần đây bản thân lại đang bận rộn, cho nên thời gian ở bên Mộ Hi rất ít, trong lòng hết sức tự trách.

Ngày hôm sau, khi trời hừng sáng.

Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi ngủ từ phía sau, cảm thấy nhiệt độ trong lòng rất cao, bàn tay xoa lên trán Mộ Hi, trên tay truyền đến nhiệt độ, làm cho anh nhăn mày, không có một chút do dự, ôm lấy Mộ Hi đi ra ngoài.

Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, Nam Cung Diệu lo lắng canh giữ bên cạnh Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi có thai cho nên không được dùng thuốc, sợ ảnh hưởng tới đứa bé, nên chỉ có thể cho Mộ Hi dùng thuốc tiêu viêm cho người có thai.

Mộ Hi liên tục sốt cao không lùi, hôn mê bất tỉnh, cô nằm yên tĩnh ở trên giường bệnh, bởi vì nóng rần, sắc mặt rất đỏ, đôi môi rất khô, thỉnh thoảng Nam Cung Diệu dùng tăm bông thếm môi giúp cô.

Nam Cung Diệu ngồi ở trước giường bệnh, nắm chặt tay Mộ Hi, trong lòng từng đợt đau đớn, anh nhẹ nhàng đặt tay Mộ Hi ở trên môi mình, nghe hơi thở của cô, trong lòng cầu nguyện cô sớm tỉnh lại một chút.

"Bà xã, mau tỉnh dậy đi! Nếu em không nghe lời, ông xã sẽ rất tức giận." Nam Cung Diệu dịu dàng nói với Hộ Hi nằm trên giường.

Buổi trưa, quản gia Lý đưa Nam Nam đến.

Nam Nam thấy mẹ nằm trên giường bệnh, lại thấy cha ngồi đó, bàn tay nhỏ bé ôm lấy Nam Cung Diệu từ phía sau.

"Cha, khi nào thì mẹ có thể về nhà?" Nam Nam ngây thơ hỏi.

"Nam Nam ngoan ngoãn, mẹ đang ngủ, chờ tỉnh ngủ, thân thể có sức là lại có thể về nhà cùng với Nam Nam." Nam Cung Diệu ôm Nam Nam trên đùi.

Quản gia Lý nhìn thiếu gia Nam Cung, trong lòng có chút lo lắng, tình trạng bây giờ của thiếu gia còn kém hơn là phu nhân đang nằm trên giường!

"Thiếu gia, tôi đã làm thức ăn, cậu ăn chút gì đi, từ buổi sáng cậu đã không ăn gì rồi!" Quản gia Lý quan tâm nói, tiện tay bày thức ăn ở trên bàn.

"Cứ để đó đi." Nam Cung Diệu không chớp mắt, vẫn nhìn chằm chằm Mộ Hi, hy vọng có thể thấy cô tỉnh lại!

"Cha phải ăn cơm, nếu không cũng sẽ ngã bệnh giống như mẹ!" Nam Nam kéo Nam Cung Diệu đi đến bên cạnh bàn, mở hộp cơm ra, cầm lấy chiếc đũa đưa cho Nam Cung Diệu.

"Đứa bé ngoan, cha ăn cơm." Nam Cung Diệu cầm lấy chiếc đũa ăn, Nam Nam đi tới cầm tay Mộ Hi tay.

Mộ Hi cảm giác được có một bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay cô, cố gắng mở hai mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt to tròn đang nhìn cô.

"Mẹ, mẹ..." Nam Nam thấy Mộ Hi mở mắt ra, vì vậy, ngọt ngào gọi mẹ, quả nhiên, Mộ Hi nghe được con trai ngoan gọi mẹ, khẽ nở nụ cười.

"Con trai, sao con không có đi học?" Mộ Hi hỏi.

"Nam Nam lập tức đi ngay, mẹ có đói bụng không?" Nam Cung Diệu đã bưng một bát cháo đi đến.

Anh đặt bát xuống bản nhỏ bên cạnh giường, sau đó, sờ trán Mộ Hi, đã không nóng giống như buổi sáng, chẳng qua vẫn còn sốt!di^enda!nleq^uydon-Mèo Hoang

Mộ Hi vẫn luôn choáng váng nhìn quanh phòng bệnh, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, suy yếu hỏi.

"Tại sao em lại ở chỗ này?"

"Bà xã, em phát sốt, sáng sớm hôm nay anh đã đưa em tới đây." Nam Cung Diệu nói, đẩy đầu giường lên, sau đó chống bàn ăn, bưng bữa tới.

"Ừ." Mộ Hi nhẹ nhàng ừ một tiếng, khó trách khó chịu như vậy.

"Anh biết rõ em không có khẩu vị, nhưng mà nên ăn ít một chút." Nam Cung Diệu bưng cháo, bón cho Mộ Hi.

"Em thật không muốn ăn!" Trong miệng Mộ Hi không có hương vị, thật sự là không muốn ăn!

"Mẹ, nhất định phải ăn, nếu không, em gái sẽ đói bụng." Nam Nam nhìn Mộ Hi nói.

"Thấy chưa, con trai cũng biết, em nên ăn ít một chút, bổ sung chút thể lực." Nam Cung Diệu dịu dàng nói, giống như dỗ đứa bé.

"Hai người thật là người nhà, nói chuyện kẻ xướng người hoạ, em nhất định phải sinh con gái, tương lai một nhóm với em." Mộ Hi cười nói, kỳ thật, trong lòng hết sức hạnh phúc, con trai và cha nó gần gũi, cô rất vui vẻ.

"Vậy, nếu như mẹ sinh đứa con trai làm sao bây giờ?" Nam Nam tò mò hỏi.

"Vậy, mẹ sẽ sinh tiếp, cho đến khi có con gái mới thôi, mẹ cũng không tin sẽ luôn sinh ra con trai!" Mộ Hi kiên quyết nói, bộ dạng không sinh con gái thì không bỏ qua, khiến Nam Cung Diệu liên tục cười.

"Anh cười cái gì?" Mộ Hi thấy Nam Cung Diệu ở bên cười vô cùng sáng lạn, không khỏi hỏi.

"Khụ khụ, vậy không phải nói, anh sẽ càng bận nhiều việc." Nam Cung Diệu hắng giọng nói.

"A - - ha ha... Nhất định phải vậy, ông xã, vất vả rồi." Mộ Hi xấu hổ nói.

"Mẹ, vì sao mẹ sinh con, cha lại vất vả chứ?" Nam Nam lại hiếu kỳ hỏi.

"Nam Nam ngoan ngoãn, nên đi học đi, chờ chút nữa quản gia Lý đến đây, hai người nhất định phải đi? Cha sẽ chăm sóc mẹ, Nam Nam yên tâm đi." Nam Cung Diệu không biết trả lời như thế nào, đúng lúc đã đến giờ đi học, vì vậy, dụ dỗ Nam Nam đi học.

"Ông xã, anh gọi điện thoại cho mẹ đi, để mẹ đến đây, có mẹ ở cùng em là được, anh tới công ty đi, em biết gần đây anh còn bận rộn nhiều việc." Mộ Hi biết mình không sao, vì vậy, để cho Nam Cung Diệu trở về công ty đi làm, đúng lúc đã lâu không có nhìn thấy mẹ rồi.

"Chuyện của công ty, có Lãnh Đông rồi, em không cần lo lắng, nên dưỡng thân thể tốt đi." Nam Cung Diệu không yên tâm rời đi.

"Em nhớ mẹ, thật mà, đã lâu chúng em không có tán gẫu, anh ở đây cũng không tiện!" Mộ Hi cố ý nói như vậy, là vì để Nam Cung Diệu yên tâm đi làm.

"Vậy cũng tốt, có việc gọi điện thoại cho anh." Nam Cung Diệu cầm lấy điện thoại di động gọi cho mẹ vợ.

Cứ như vậy, Nam Nam đi học, Nam Cung Diệu đi làm, Mộ Hi di mẹ chăm sóc.

Tập đoàn Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu vừa đi vào cửa thang máy, chỉ nghe đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, từ bên trong ào ra một bóng trắng, không đợi Nam Cung Diệu thấy rõ thế nào, cái bóng trắng đụng ngã lên người anh.

Nam Cung Diệu đứng nguyên tại chỗ không động, thân thể chỉ hơi nghiêng, ngược lại bóng trắng đụng vào anh, bởi vì lực cản, đối phương đặt mông ngồi trên mặt đất, giấy tờ cũng rơi đầy đất.

"Ngại quá, tiên sinh!"

Bóng trắng ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng nhặt giấy tờ lên.

Nam Cung Diệu vừa thấy, thì ra là một cố gái, bởi vì cô ta liên tục cúi đầu, tóc dài đen nhánh che hai gò má, anh không thấy rõ bộ dạng lắm, chẳng qua cảm thấy tuổi cũng không lớn, thở dài, Nam Cung Diệu thầm nói, thật sự là đụng phải một cô nhóc!

Nhìn cô ta bận rộn nhặt giấy tờ lên, Nam Cung Diệu không có ý muốn giúp đỡ, ngoại trừ Mộ Hi, không có người phụ nữ nào có thể khiến anh chủ động đến gần.

Cô gái nhặt hết giấy tờ, đứng lên, ngẩng đầu lên, gương mặt đó, gương mặt có chút giống bà xã.

"Là anh?" Cô gái biểu hiện thật bất ngờ, đương nhiên Nam Cung Diệu biết là ai, người này chính là vị hôn thê trước của anh - - Khang Hân.

Khó trách vừa rồi cảm thấy giọng rất quen.

Khang Hân thấy Nam Cung Diệu, vốn là con mắt tròn trịa lại càng tròn hơn, xem ra hết sức kinh ngạc!

"Thật là khéo." Nam Cung Diệu thản nhiên trả lời, cho dù người phụ nữ này lớn lên giống Mộ Hi, nhưng mà, cô cũng không phải là Mộ Hi.

Chỉ là, kể từ khi Nam Cung Diệu giải trừ hôn ước, người phụ nữ này không có tin tức, Nam Cung Diệu cũng thấy tò mò.

Nhìn ra, cô ta thay đổi rất lớn, đầu tiên chính là cách ăn mặc có thay đổi lớn, bây giờ cô ta làm cho người ta cảm thấy thanh thuần, trước kia lại hết sức đẹp đẽ.

Hai gò má như trước, ngũ quan tinh xảo, lông mày đậm, lông mi quật cường nhếch lên.

Có lẽ bởi vì cô ta lớn lên rất giống Mộ Hi, cho nên Nam Cung Diệu thấy cô ta là tức giận.

"Đã lâu không gặp, nghe nói anh sắp làm cha, chúc mừng." Khang Hân biểu hiện vừa mừng vừa sợ, ôm giấy tờ nhìn Nam Cung Diệu. di^enda!nleq^uydon-Mèo Hoang

"Cám ơn, là lại làm cha." Nam Cung Diệu lạnh lùng trả lời, vừa nghĩ tới cô ta đã làm mấy chuyện với Mộ Hi, Nam Cung Diệu không muốn để ý tới cô ta.

"Thực hâm mộ cô ấy." Khang Hân khổ sở nói, vẻ mặt giống như hết sức hối hận những chuyện trước kia.

Chẳng lẽ cô ta đã thay đổi?

Thấy gương mặt kia cực kỳ giống Mộ Hi, Nam Cung Diệu không đành lòng khiến cô ta thương tâm, thật sự là chị em cùng cha khác mẹ, thế nên lớn lên giống nhau như vậy.

"Cô sẽ tìm được người tốt hơn tôi." Nam Cung Diệu thản nhiên nói.

"Cám ơn, nhưng tôi không biết mình còn có thể yêu nổi người khác hay không?" Khang Hân cúi đầu xuống nói, giống như không dám đối mặt với Nam Cung Diệu.

Không biết tính sao, Nam Cung Diệu đột nhiên thấy đau lòng, thật sự là không giải thích được, có lẽ anh coi cô ta như em vợ! Dù sao cô ta cũng cùng cha với Mộ Hi.

Khang Hân thấy Nam Cung Diệu không nói lời nào.

Nam Cung Diệu rất rõ ràng ý trọng lời của Khang Hân, nhưng anh không biết nên nói cái gì? Cùng vẫn duy trì trầm mặc.

"Thấy đấy, chúng ta đã lâu không có gặp mặt như vậy, tóm lại nhìn thấy anh tôi rất vui vẻ, chúc anh hạnh phúc, bye bye." Khang Hân hào phóng nói chuyện, xoay người rời đi, mà khi rời đi, Nam Cung Diệu thấy mắt cô ta rưng rưng nước.

Nam Cung Diệu nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô ta, chẳng lẽ cô ta thật sự đã thay đổi tốt hơn?

Không có nghĩ nhiều, Nam Cung Diệu tiến vào thang máy rời đi.

Khang Hân đi đến một khúc quanh, mắt rưng rưng nước, khóe miệng lộ mỉm cười ra âm hiểm.

"Người đàn ông, chuẩn bị tiếp chiêu đi, anh nợ tôi, nhất định tôi phải đòi về, còn có người phụ nữ đán giận kia, tôi sẽ không bỏ qua cho cô." Khang Hân nghĩ đến Mộ Hi là hận nghiến răng nghiến lợi.

Nam Cung Diệu ra khỏi thang máy, phát hiện có vài người nhân viên bảo vệ, bộ dạáng mấy người đều hết sức bình thường, đen sẫm gầy teo, tuổi cũng không lớn, tầm hai mươi tuổi, Nam Cung Diệu cảm thấy mấy người này hết sức quen mặt, cái này không tính là gì, anh cũng thường xuyên ra vào tòa nhà, cảm thấy quen mặt cũng là hết sức bình thường, chỉ là, ánh mắt mấy người kia, làm cho anh nghi ngờ.

Nếu đổi lại người khác, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều, nhưng mà, anh là Nam Cung Diệu, tính cảnh giác rất cao, cảm giác nói cho anh biết không bình thường.

Anh có âm thầm quan sát vài người một lần, trong đầu chợt lóe, đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, âm thầm cả kinh nói: Thì ra là bọn họ.

Đầu óc Nam Cung Diệu khôn khéo, thông minh hơn người, người bị anh nhìn qua, cơ bản cũng có thể nhớ kỹ ở trong đầu, mấy ngày trước, anh cùng Lãnh Đông đi điều tra chuyện Mộ Hi bị bắt cóc, bọn họ tới địa bàn trước đây của Cao Huy, thủ hạ của hắn, anh đã gặp qua vài người.

Hôm nay mấy người này xuất hiện ở chỗ này, khẳng định không có chuyện tốt.

Đáng chết, bọn họ là sát thủ của Cao Huy, Nam Cung Diệu biết rõ mục tiêu của bọn họ là anh, cho nên, anh lập tức trở về trong thang máy, nhất định phải rời đi lúc này thôi, nếu không người ở đây quá nhiều, động thủ sẽ làm người khác bị thương.

Vào thang máy, Nam Cung Diệu cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Lãnh Đông.

"Bây giờ cậu mang người tới bệnh viện của Mộ Hi, phải nhiều người vào, bảo vệ Mộ Hi an toàn, nhất định không thể khiến cô ấy có việc gì, cậu phải đích thân bảo vệ, hiểu chứ." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

Lãnh Đông nghe ra giọng Nam Cung Diệu cóp chuyện sắp sửa phát sinh.

"Diệu tổng, anh hãy cẩn thận, tôi sẽ đi ngay." Lãnh Đông cúp điện thoại hành động.

Nam Cung Diệu đi thang máy đến đại sảnh, thấy Khang Hân còn ở phía dưới, nhưng mà, những sát thủ kia cũng đi theo xuống, chỉ là còn không có phát hiện Nam Cung Diệu, hiện tại, chỉ cần bọn họ không tìm thấy Nam Cung Diệu, cũng sẽ không động thủ đến người khác.

Vì vậy.

Nam Cung Diệu ôm lấy Khang Hân, bộ dáng thân mật giống như người yêu, Khang Hân bị hành động của anh dọa, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn, vừa muốn hét to.

"Không được kêu." Nam Cung Diệu nhỏ giọng nói.

"Sao, chuyện gì xảy ra?" Khang Hân khẩn trương hỏi, mất tự nhiên nhìn sang bốn phía.

Nam Cung Diệu không có đáp lời, chỉ nhẹ nhàng cười, khóe mắt anh liên tục bắn ra dư quang, hiện tại chủ yếu là lúc nên rời đi thôi, bởi vì nơi này nhiều người, không thể động thủ.

Ôm Khang Hân ra tòa nhà, đi đến nơi vắng vẻ.

"Cô mau rời khỏi đây đi, sẽ gặp nguy hiểm." Nam Cung Diệu nói với Khang Hân.

Anh cảm thấy sát thủ phía sau càng ngày càng gần, lòng anh càng không yên, tay vòng sang bên hông, rút một khẩu súng lục màu bạc.

Mà mấy tên sát thủ mặc quần áo bảo vệ, đứng ở sau lưng Nam Cung Diệu và Khang Hân, thần thái tự nhiên, nhẹ giọng cười ha ha, khi thì xem một chút gì đó, khi thì xem một chút trước sau, kỳ thật, cũng khó có thể nhìn ra bọn họ chính là sát thủ nhật bản phái tới.

Nam Cung Diệu rũ đầu xuống, ánh mắt liếc về phía sau lưng, đúng lúc trong tay đối phương cầm theo thùng nước, trong thùng nước không có gì, chỉ cắm mấy cây lau nhà, những người này quả nhiên là sát thủ từ Nhật Bản, bọn họ thật là to gan, lại dám trà trộn vào tập đoàn Nam Cung giữa ban ngày ban mặt làm loạn.

Mắt ưng Nam Cung Diệu híp lại, đôi mắt bắn ra ánh mắt âm ngoan.

Anh đánh giá đối phương, đôi phương cũng đang đánh giá anh và Khang Hân.

Đáng chết, có Khang Hân ở đây, động thủ sẽ rất phiền toái, còn phải bảo vệ người phụ nữ này, vừa nghĩ, vừa rồi nhờ có cô mà mới có thể rời khỏi những người này.

Lúc này, thời gian giống như dừng lại, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, giống như chỉ còn lại mấy người bọn họ.

Phảng phất qua một thế kỷ dài, cũng giống như chỉ qua không đến một giây đồng hồ, xung quanh truyền ra tiếng đoàng, sau đó là tiếng bảo vệ ngã xuống, Khang Hân nhìn thấy rõ ràng Nam Cung Diệu mới vừa còn ở bên mình, như thế nào đột nhiên đã cùng một chỗ với những người kia.

Nhìn thấy vài người đàn ông ngã xuống, vài người khác giận dữ lấy ra câu lau có mũi nhọn, động tác của bọn họ rất nhanh, nhưng mà động tác Nam Cung Diệu nhanh hơn, anh thuận thế kéo áo khoác của mình ra, rút ra nhuyễn đao ở eo, vì đây là trong thành phố, anh tận lực không làm lớn chuyện.

Lúc này, một sát thủ ôm lấy Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu dùng cùi chỏ công kích sát thủ sau lưng, mặc cho Nam Cung Diệu đánh như thế nào, sát thủ cũng không buông tay.

Tay chân Nam Cung Diệu đồng thời công kích sát thủ, anh dùng đầu gối công kích bụng sát thủ, sát thủ đã không có năng lực tránh né, chỉ có thể nhậm công kích của Nam Cung Diệu, chỉ chốc lát đã bị đáng cho lỗ mũi chạm nhau, nhưng hai tay hắn ta như đang sinh trưởng trên người Nam Cung Diệu, không có bất kỳ ý định buông tay.

Nhật bản chết tiệt, Nam Cung Diệu rút một con dao khác trên người ra, nhắm ngay cổ của sát thủ, không chút lưu tình đâm xuống.

"A - - "

Có lẽ đau đớn kích thích thần kinh sát thủ, hắn ta kêu thảm một tiếng, sát thủ cũng dự liệu được đây là thời khác sinh tử tồn vong của mình, thu hai tay, gắt gao chế trụ cổ tay Nam Cung Diệu, người sát thủ này sức mạnh thật lớn, lại cố vùng vẫy trong trạng thái giãy chết, có thể nói đem thể lực của mình bộc phát đến mức tận cùng.

Chẳng qua, đáng tiếc chính là, đối thủ của hắn Nam Cung Diệu, là người có sức mạnh siêu cường, tuy rằng hai tay người đàn ông này chế trụ cổ Nam Cung Diệu, nhưng dao nhọn trong tay Nam Cung Diệu cắt qua.

Sát thủ thấy da thịt mình bị cắt, có từng đóa hoa nở trên tĩnh mạch cùng mạch máu.

"A - -"

Sát thủ phát ra tiếng gào thét thảm thiết, hai tay buông lỏng Nam Cung Diệu, máu tươi nóng hổi phun ra ngoài, tung tóe lên người Nam Cung Diệu, đúng lúc này, hay vay Nam Cung Diệu vặn một cái.

"Răng rắc."

Đầu tên nhật bản bị bẻ xuống, chết thẳng cẳng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.