Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 225: Chương 225: Chương 161: Con trai làm chủ gia đình. (2)




Nhìn thấy ông trở về, tất cả mọi người đều chạy đến.

Lãnh Ưng không hiểu, vì sao Lãnh Đông lại dùng ánh mắt này nhìn ông? Chẳng lẽ nó đã biết mọi chuyện của Tuyết Nhi? Thật ra, chuyện này vẫn không thể giấu lâu được, dù sao Mộ Hi cũng không phải là Lãnh Tuyết thật sự, còn tin tức ngày đó bị truyền ra, Lãnh Đông sẽ nghi ngờ!

“Mọi người đều ở đây!” Lãnh Ưng nói.

“Ông nội, ông đi đâu vậy? Sao bây giờ ông mới về? Nam Nam đã nói cho con nghe, chúng con rất lo lắng cho ông!” Lãnh Đông cầm tay ông nội rồi nói.

“Ông đi dạo chơi ở bên ngoài!” Lãnh Ưng giống như rất mệt mỏi, giọng nói vô lực, thật ra ông rất khổ sở, đau lòng cho Tuyết Nhi, chỗ kia hoang vắng như vậy, vì sao Tuyết Nhi không đi đầu thai? Chẳng lẽ con bé không muốn đi?

“Ông nội, có phải ông đã thấy Tuyết Nhi không? Nói cho con biết, vì sao lại lừa con, thật ra cái gì con cũng biết, nhưng vì sao mọi người lại muốn lừa con!” Lãnh Đông đau khổ nói.

“Đứa nhỏ, ông nội lo con khó chịu, nên mới gạt con, không cho bọn họ nói cho con biết!” Lãnh Ưng nói.

“Thật ra, con đã sớm biết rõ, Đông Nhi hiểu ông nội có nỗi khổ tâm, nhưng mà, có phải hôm nay ông nội đã thấy Tuyết Nhi không?” Lãnh Đông hỏi.

“Ừ!” Lãnh Ưng ừ một tiếng.

“Ông nội, có phải có chuyện gì hay không?” Lãnh Đông hỏi.

“Các con về đi, không có chuyện gì đâu, ông mệt rồi, sau này rồi nói!” Lãnh Ưng về phòng mình.

Nam Cung Diệu đưa Mộ Hi và đứa bé rời đi.

Nam Nam đã nói cho Mộ Hi nghe chuyện đi Thái Lan, Mộ Hi rất vui vẻ mà đồng ý.

Nam Cung Diệu đã nói qua với Lãnh Đông, tuần sau bọn họ sẽ đi.

Sân bay, ngày thứ hai.

Lãnh Đông lái xe đưa cả nhà Nam Cung Diệu đến sân bay, Mộ Hi và Nam Cung Diệu đeo kính râm lên, còn Nam Nam và Lâm Lâm, mỗi đứa cõng một ba lô trên lưng.

Ngày hôm qua Nam Nam đề nghĩ không đi máy bay tư nhân, bé muốn ngồi trên máy bay theo du khách ra nước ngoài, muốn tìm một chút cảm giác của người bình thường.

Ngay tại lúc một nhà Nam Cung Diệu ngồi trên máy bay, bọn người Âu Dương Hàn cũng lên máy bay, hơn nữa cũng đi đến Thái Lan, tất nhiên sẽ ngồi chung một chiếc máy bay với Nam Cung Diệu, chỉ là họ không ngồi trong khoang máy bay, Nam Cung Diệu mua vé ở khoang phổ thông, đây là ý của Nam Nam, thật ra Nam Cung Diệu muốn mua vé ở khoang hạng nhất, nhưng con trai đã nói mọi việc phải nghe bé, bé đã vạch sẵn kế hoạch du lịch này.

Mấy người Âu Dương Hàn ngồi ở khoang hạng nhất, tất nhiên không thấy được một nhà Mộ Hi, nếu không bọn họ đã sợ đến mức phải nhảy xuống khỏi máy bay, dù chết cũng không muốn bị quỷ ám!

Khiến người khác không tưởng tượng được, Nam Cung Nhiên và Hàng Thiên Vũ cũng lên máy bay, hai người họ đi hưởng tuần trăng mật, bọn họ đã đăng kí kết hôn, đi hưởng tuần trăng mật trở về sẽ tổ chức hôn lễ.

Mộ Hi đeo mộ mắt kính to, không lâu sau khi lên máy bay, đã ngủ vù vù, mà Nam Cung Diệu chịu trách nhiệm trông con, vì đây là cabin thường, có rất nhiều người.

Nam Nam luôn nghe nhạc, Lâm Lâm thì ngồi ăn quà vặt mà ba ba đã chuẩn bị, rốt cuộc Mộ Hi cũng không ngủ được nữa, vì âm thanh Lâm Lâm ăn sẽ truyền vào tai cô, muốn ngủ cũng không ngủ được.

“Bảo bối, cho mẹ một túi đi, mẹ cũng muốn ăn.” Mộ Hi cười nói.

“Mẹ, không phải mẹ nói buồn ngủ sao? Sao không ngủ ạ?” Bé Lâm Lâm bập bẹ hỏi.

“Mẹ không ngủ, giúp giảm đỡ một gánh nặng nha, nếu không sau khi xuống máy bay sẽ phải mang những đồ ăn vặt, nếu ăn vào trong bũng sẽ không mệt nữa.” Mộ Hi vừa ăn vừa nói.

“Ông xã mua những thứ này ăn rất ngon, có cần ăn một chút không?” Mộ Hi cười nói.

“Thích thì ăn nhiều một chút, anh không ăn.” Nam Cung Diệu khoát tay, tháo một bên tai phôn nghe nhạc của con trai xuống.

Vừa đeo lên tai, liền vội vàng bỏ xuống, vì Nam Nam nghe những loại nhạc mạnh, mở âm thanh rất lớn, làm cho lỗ tai ngứa.

Nam Nam cười cười tháo tai phôn ra, đưa miệng đến bên tai Nam Cung Diệu rồi hỏi.

“Ba ba có mặc bộ đồ lót mà Nam Nam chuẩn bị không?” Nam Nam hỏi.

“Có.” Nam Cung Diệu trả lời.

Hóa ra, đêm qua Nam Nam muốn mọi người mặc bộ đồ lót màu đỏ, nói cái gì mà bắt đầu tốt đẹp, làm cho mọi người phải mặc vào thường xuyên, ngay cả Lâm Lâm cũng có, Lâm Lâm buồn bực cầm quần lót đến tìm Nam Cung Diệu, nói ánh mắt anh trai không được tốt, nên không dám mặc vào, bởi vì lúc Nam Nam đưa quần lót cho bé rất nghiêm túc, có loại khí thế không thể từ chối cậu, nên Lâm Lâm sợ đến mức phải đi tìm ba ba.

Nam Cung Diệu đành phải an ủi Lâm Lâm, nói dù sao cũng mặc ở bên trong, người khác không nhìn thấy, còn cố ý nói quần lót của bé là xinh đẹp nhất, Lâm Lâm mới đồng ý mặc vào, thật ra Nam Cung Diệu cũng không muốn mặc, nhưng nghĩ đây là tấm lòng của con trai, nên vẫn vui vẻ mặc vào, sau này xảy ra ít chuyện quỷ quái, mặc đồ màu đỏ có thể tránh tà, lần này Nam Nam đánh bậy mà trúng.

Thật ra, chuyện khiến Nam Cung Diệu cảm thấy ngoài ý muốn còn ở phía sau!

“Mẹ, em gái, con nhờ hai người chú ý hình tượng một chút được không? Mẹ nhìn miệng mình đi!” Nam Nam lắc đầu, nhìn lại em gái, đúng là câm nín!

Quá phục con bé, ăn làm sao lại cho mũi ăn, đúng là chóng mặt!

Nam Cung Diệu đã có thói quen, nếu không ăn đến mặt mũi tèm lem, thì không phải là Mộ Hi rồi!

Thật ra, vì sao Mộ Hi sảng khoái đồng ý với Nam Nam như vậy? Là vì những năm nay đã khiến bé thua thiệt nhiều, Dĩ Nam nói muốn đi du lịch, tất nhiên Mộ Hi không có lí do gì mà từ chối.

Mặc dù trước mắt còn có nhiều việc, giống như chuyện của Lãnh Tuyết không thể bỏ dở, đi chơi vài ngày sẽ quay lại, đến lúc đó sẽ tiếp tục điều tra Âu Dương Hàn.

Đêm qua, Mộ Hi gọi điện báo cho ông Lãnh, nói đưa con đi ra nước ngoài vài ngày, sau đó về học võ, Lãnh Ưng thoải mái đồng ý, đúng lúc, mấy ngày nay ông có chuyện cần xử lí.

Âu Dương Hàn ngồi trên máy bay, nhưng trong lòng luôn suy nghĩ, không biết ma quỷ có lên máy bay bám theo anh ta không? Vì anh ta có cảm giác bị theo dõi, đây là sự thật.

Thường thì những chuyện càng sợ hãi sẽ càng xảy ra!

Mộ Hi tiếp tục ăn uống, chỉ một lúc đã muốn đi WC, đúng lúc Mộ Hi đi WC, một người đàn ông đi theo Âu Dương Hàn cũng đi toilet, Mộ Hi ở một đầu hành lang, người đàn ông kia ở đầu còn lại, lúc này Mộ Hi vẫn đeo mắt kính, mái tóc đen xõa ngang vai, mặc một bộ váy liền thân, vì người đàn ông ở xa xa cứ nhìn cô chằm chằm, nên Mộ Hi cũng đứng lại nhìn anh ta, trong lòng nghĩ chẳng lẽ là người quen sao? Vì sao người đàn ông kia cứ nhìn cô mãi như vậy?

Người đàn ông kia hóa ngốc, trong lòng kêu không tốt, quỷ nữ đã theo đến đây rồi!

“Mẹ ơi.... Có quỷ!” Người đàn ông vừa hét to vừa chạy về phía bên cạnh.

Mộ Hi hiểu rõ, hóa ra là mắc bệnh tâm thần!

Ai ngờ người đàn ông đó không chạy về chỗ ngồi của mình, mà sợ đến mức chạy đến trong kho để hàng hóa, trốn bên trong rương lớn, không dám ra ngoài, vốn muốn đi toilet cũng không cần thiết nữa, vì người đàn ông đã tiểu trong quần.

Mấy người Âu Dương Hàn tò mò không biết người bạn kia đã đi đâu? Đợi một lúc lâu cũng không thấy quay lại, vì vậy cho người đi tìm, kết quả là không có trong nhà vệ sinh!

Tìm khắp nơi mà không được, bọn họ đến khoang phổ thông nhìn xem có người hay không, lúc này Mộ Hi đã ăn no uống đủ, đeo mặt nạ mà nằm ngủ, Nam Cung Diệu thì chăm chú cúi đầu đọc báo. Tất cả mọi người đều không chú ý đến Mộ Hi, vì mặt nạ đã che khuất mặt cô, chủ yếu là nhìn không thấy, nếu nhìn thấy khuôn mặt cô thì họ đã sợ đến mức làm người bay rồi!

Mấy người kia không tìm được người ở khoang phổ thông, cả khoang hạng nhất cũng không có, ở khắp nơi đều không có, mấy người đó nhìn nhau, đều có dự cảm không lành, chẳng lẽ là?

Âu Dương Hàn sợ đến mức đổ mồ hôi, trong đầu niệm A Di Đà Phật, lúc này mới biết niệm kinh, thật ra, lúc làm chuyện xấu thì mạnh mẽ hơn bất cứ ai!

“Đại sư, ông có cảm giác được chỗ của cô ta không?” Âu Dương Hàn hỏi.

“Thí chủ, pháp lực tôi có hạn, không cảm giác được vật không sạch sẽ!” Pháp sư bất đắc dĩ nói.

Mấy người Âu Dương Hàn sợ đến mức, ở đây nhìn một chút, ở kia nhìn mộ chút, tay cầm phù chú, trên cổ còn đeo phù bình an, trên tay đeo phật châu, trong mấy người không ai dám ngủ, luôn mở to mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ nếu ngủ sẽ không tỉnh dậy được nữa!

Bảy, tám tiếng đồng hổ trôi qua, bọn họ cứ mở to mắt như vậy, không có nhắm lại chút nào, còn Mộ Hi thì ngủ một mạch đến Thái Lan, khi cô mở mắt ra thì máy bay đã đến trong lãnh thổ Thái Lan.

Mộ Hi mang theo Lâm Lâm, còn Nam Nam và ba ba thì xuống máy bay sau.

“Ba ba, bây giờ chúng ta đến khách sạn, đặt hành lí ở đó, vì ngồi máy bay lâu sẽ mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ăn cơm.”

Nam Nam sắp xếp kế hoạch tiếp theo, một dang vẻ nhỏ giống như bé là người hướng dẫn du lịch, thật ra, bé đã lên mạng tìm hiểu, soạn ra kế hoạch đầy đủ, trừ khi có chuyện ngoài ý muốn, nếu không thì mọi việc đều tiến hành theo kế hoạch.

“Mẹ, mẹ và em gái chờ ở đây, con và ba ba đi lấy hành lí.” Nam Nam và ba ba rời đi.

Ngay tại lúc Nam Nam và ba ba chờ lấy hành lí, phát hiện có người hét to.

“Aaa... Có người chết!” Một người phụ nữ sợ đến mực hét to, vì bên trong một chiếc va li đang chảy ra rất nhiều máu, không ai dám mở ra, máu tươi chảy dài ra bên ngoài, lập tức một mùi máu tanh đậm xông lên mũi.

Hành lí của Nam Nam ở ngay sau chiếc va li đổ máu kia, vì vậy bây giờ không thể đi, cũng không thể lấy được, cũng không thể lấy chiếc va li kia ra được!

Nam Nam nghĩ may mà mẹ và em gái không đến đây, nếu không sẽ dọa họ sợ mất, thật ra thì Nam Nam cũng rất sợ, nhưng cậu biết mình là đàn ông đội trời đạp đất, nên biểu hiện của cậu rất bình tĩnh.

Nam Cung Diệu lo lắng con trai bị dọa, vì vậy ôm cậu vào ngực, cho Nam Nam dựa vào người anh, thật ra Nam Nam đã cao đến vai anh rồi, tương lai cậu sẽ cao hơn cả ba ba.

Nam Cung Diệu vừa ôm mới biết con trai đã cao lớn như vậy rồi, vài năm nữa chắc sẽ cao hơn cả anh, đứa bé lớn thật nhanh!

“Ba ba, chúng ta lấy hành lí.” Nam Nam nói, chiếc va li chảy máu kia đã bị bảo vệ kéo qua một bên.

Nam Cung Diệu và Nam Nam xách theo hành lí, chuẩn bị đi đến chỗ hai mẹ con Mộ Hi, ai ngờ lúc quay lại, phát hiện không thấy Mộ Hi và Lâm Lâm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.