Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 234: Chương 234: Chương 165 : Con của tôi không phải là con hoang (2)




Lúc Mộ Hi đóng cửa xe, nhìn những cô gái ước ao cùng đố kị bên ngoài, cô không khỏi vui vẻ, trong lòng có cảm giác thõa mãn.

“Cười cái gì?” Nam Cung Diệu hỏi Mộ Hi.

“Em là đang cười, những cô gái kia chỉ có thể nhìn, không thể ăn, bởi vì mỹ nam là của ta.” Mộ Hi đắc ý cười.

“Mỹ nam, làm phiền anh sau này làm người không nên như vậy, khiêm tốn một chút, mua vài chiếc xe thể thao, còn ăn mặc đẹp trai như vậy, kỳ lạ là lại tới trường học quyến rũ những nữ sinh đó, anh không sợ những cô gái kia nhịn không được liền cường anh sao!”

Mộ Hi chua xót nói, mặc dù trong lòng vừa mới thõa mãn, thế nhưng nhũng nữ sinh kia nhìn chằm chằm trên người của ông xã, cô thế nào cũng không thể thoải mái! Dù sao cũng là người đàn ông của mình, sao có thể để cho mấy nữ sinh đó nhìn như vậy, ngộ nhỡ nhìn đến mức không thể dứt ra được thì sao?

“Này! Nói cho anh nghe xem? Ai quyến rũ các cô!” Nam Cung Diệu lái xe nói, không nghĩ tới vợ yêu trở mặt nhanh như vậy, thật sự là thua cô, xem ra đây là dấm chua phát tác rồi.

“Các cô đó nhìn chằm chằm anh, chính là không được! Nhớ kỹ cho em về sau ra khỏi nhà không được đẹp trai như vậy, bằng không, em liền không cho anh cùng em.” Mộ Hi vươn tay uy hiếp Nam Cung Diệu.

“Anh đã nhớ, không cho phía trên, anh vẫn làm cùng phía dưới.” Nam Cung Diệu xấu xa nói.

“Anh ----- em đói bụng, mời em ăn đi.” Mộ Hi nói không lại, quyết định không nói tiếp.

“Anh cũng định vậy, ban ngày anh phụ trách cho em ăn no, ban đêm thì em phụ trách cho anh ăn no, cái này là đương nhiên, hợp tình lại hợp lý.” Nam Cung Diệu cười như không cười, giống như là nói chuyện công việc, nghiêm túc nói.

“Nhìn biểu hiện của ngươi, bản chủ tướng mới cho thị tẩm.” Mộ Hi cười nói.

“Chủ tướng sẽ hài lòng vì biểu hiện của thiếp.” Nam Cung Diệu trả lời rất hài hước, chọc hai người cười ha hả.

Xe thể thao đi tới một nhà hàng sang trọng thì dừng lại, đây là một nhà hàng ngang với nhà hàng thượng đẳng, tầng thứ nhất đối với ai cũng mở cửa, thế nhưng, tầng thứ hai có đặt trước mới được dùng, đương nhiên phải hội viên cap cấp và V.I.P thì mới có thể sử dụng, nói trắng ra, đây là nơi ăn uống cần có tiền mới được vào, tầng hai cũng không phải là người bình thường có thể trả.

Lầu cuối cùng của nhà hàng có một phòng bí mật, bình thường thì không ai được vào, chỉ có lão bản cùng bạn của lão bản mới có thể dùng.

Mộ Hi đối với nơi này cũng có một chút hiểu biết, bởi vì thời gian ở nước Mỹ học tập hội họa, đã từng có một lần qua bên này học một tháng, để chi trả cuộc sống, Mộ Hi là vừa học vừa làm việc, cho nên cô đã từng làm nhân viên rửa chén tại nhà hàng này.

Vì sao Mộ Hi lại làm nhân viên rửa chén, bởi vì cô luôn mang theo bảo bối, chỉ có thể rửa chén, để Lâm Lâm ngồi một bên, cũng không có ảnh hưởng đến công việc của cô.

Mộ Hi quen thuộc đi vào nhà hàng, cô biết nhà hàng này ăn rất ngon, cho nên trong lòng rất vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay mình lại có thể làm khách mà tiến vào.

Mộ Hi không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp bấm nút thang máy để xuống tầng hai, bởi vì Nam Cung Diệu có tiền, vì sao lại không hưởng thụ phục vụ của lầu hai nhỉ?

Đến lầu hai, Mộ Hi bình tĩnh bước ra khỏi thang máy, cô phục vụ tiếp khách ở cửa mặc đồ chức nghiệp bó sát người, lộ ra đùi đẹp còn rất khêu gợi, dáng người rất đẹp, cung kính, cúi người chào.

Cô dùng tiếng anh nói: “Hoan nghênh đã đến.”

Khi cô ngẩng đầu lên thấy Mộ Hi, biểu tình trên mặt lập tức thay đổi, dùng ánh mặt khinh thường nhìn qua một cái, tại sao lại là cô ta?

Mộ Hi đi ra thang máy, Nam Cung Diệu theo sau đó, bởi vì đây là nhà hàng ở Thái Lan của mình, cho nên Nam Cung Diệu vẫn quan sát xem nơi này như thế nào, từ lầu một đến lầu hai, anh rất hài lòng, phục vụ của nơi này làm việc rất là nghiêm túc.

“Là cô? Cô không phải là nhân viên rửa chén sao? Thế nào lại chạy đến lầu hai? Đi ra ngay, đi ra ngay, đây là chỗ cô có thể tới sao?”

Vị nhân viên phục kia nhận ra Mộ Hi, bởi vì Mộ Hi vẫn luôn mang theo con gái đi làm, người trong phòng ai cũng biết cô, ai cũng nói cô là người phụ nữ bị vứt bỏ, nên mới mang theo con đi làm, cho nên nơi này ai cũng xem thường cô.

Nam Cung Diệu thấy phục vụ không có niềm nở, còn cao ngạo đứng nhìn Mộ Hi, Mộ Hi trong nháy mắt xấu hổ, thế nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, cô không thể là Mộ Hi của trước kia, người khác nói cái gì cũng không quan trọng, bây giờ cô tràn đầy tự tin.

“Mỹ nữ, cô vẫn còn đứng tiếp khách ở đây à? Thật vất vả!” Mộ Hi làm bộ đồng tình nói.

“Thế nào? Hôm nay không có rửa chén à? Mà đứa con hoang của cô đâu rồi?” Người phục vụ chú ý tới người đàn ông phía sau, cố ý nói ra Mộ Hi là người phụ nữ đã có con, phá hủy đi chuyện tốt của Mộ Hi.

“Chát -----” Mộ đi tới tát cho cô ta một cái, chỉ thấy khóe miệng của người phụ nữ kia trong nháy mắt đã có máu, người phụ nữ cho rằng vì cô ta nói ra Mộ Hi đã có con, Mộ Hi lo lắng sợ người ta biết mình đã có con, cho nên mới đánh cô ta. Thật ra, thì Mộ Hi không thể chịu đựng được khi có người nói bảo bối của cô là con hoang!

“Tôi cảnh cáo cô, con của tôi không phải là con hoang, còn có, hôm nay tôi tới ăn cơm.” Mộ Hi gầm nhẹ nói, trên mặt đã tràn đầy tức giận.

“Bà xã, chúng ta không ăn ở tầng này?” Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, những chuyện xảy ra trước mắt đã cho anh hiểu rõ một chút, xem ra trước đây Mộ Hi đã ở chỗ này rửa chén, nhưng làm anh đau lòng là vợ yêu cư nhiên lại làm việc ở chỗ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.