"Anh làm như vậy là tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Hàng Thiên Vũ gầm nhẹ với Nam Cung Diệu, dù sao anh vẫn biết nơi này là chỗ dùng cơm.
"Dưa vào anh?" Nam Cung Diệu cười tà mị.
"Chẳng lẽ anh muốn cô ấy không danh không phận đi theo anh? Cái gì anh cũng không cho cô ấyđược, vì sao không để cô ấy tự do?" Lúc này, Hàng Thiên Vũ hy vọng tà ma này nói một chút đạo lý cỡ nào!
"Chuyện của tôi khi nào thì đến phiên anh quản."
Nam Cung Diệu đã nhịn không được, Mộ Hi biết rõ người đàn ông độc ác này đứng lên hết sức đáng sợ, nên cô sợ Hàng Thiên Vũ gặp nguy hiểm, vì vậy liền.
"Học trưởng, anh đi đi, em nghĩ anh đã hiểu lầm , em chưa bao giờ yêu anh, trước kia vậy, hiện tại cũng vậy, chuyện của em, anh cũng ít quản, em và người đàn ông này, em nguyện ý, anh ấy có tiền, người lại đẹp trai, có gì không tốt!"
Mộ Hi nói một câu trái lương tâm, chẳng phải biết những lời này tổn thương Hàng Thiên Vũ cỡ nào, đồng thời còn có Nam Cung Diệu khó chịu, người phụ nữ này là bảo vệ người đàn ông này, cô sợ mình quýnh lên giết anh ta. Chẳng lẽ cô cứ thương anh ta như vậy!
Nghĩ tới đây, Nam Cung Diệu tức giận mặt trở nên vặn vẹo, khuôn mặt lạnh lùng giờ phút này có vẻ đặc biệt khủng bố. Bất quá không thể nào thừa nhận, Hàng Thiên Vũ thắng rồi, ít nhất trong lòng của người phụ nữ này có anh ta!
"Đủ rồi, nói cho hắn biết em là người phụ nữ của tôi."
Giọng nói Nam Cung Diệu chậm, trầm, ngoan độc, phun ra chữ như ném ra tảng đá. Người phụ nữ anh nhìn trúng, ai cũng không có tư cách có được, anh nhất định phải đoạt được trái tim của người phụ nữ này, cho dù hận anh cũng được! Tóm lại, anh muốn Mộ Hi nhớ kỹ Nam Cung Diệu này.
Hàng Thiên Vũ ngơ ngác ngồi đó,oánh không tin, anh biết Mộ Hi không phải là loại người này!
Mộ Hi một bên nhắc nhở mình phải bình tĩnh, một bên cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn Nam Cung Diệu, hy vọng anh đừng quá đáng.
"Học trưởng, em nói thiệt cho anh biết, người đàn ông em yêu chính là anh ấy - - Nam Cung Diệu, em đã là người của anh ấy, mặc dù em không phải duy nhất của anh ấy, nhưng em hy vọng anh ấy là duy nhất của em."
Những lời này trong mắt Nam Cung Diệu đều là lấy ra gạt Hàng Thiên Vũ, chẳng biết những lời này đều là lời trong lòng Mộ Hi, lời thật lòng, chỉ là lúc này Mộ Hi vẫn chưa nhận ra rõ lòng mình.
"Anh không tin, anh không tin, em gạt anh, làm sao em sẽ yêu hắn? Em đã từng nói: Tình yêu của em nhất định phải là duy nhất của hai bên."
Đây là lời Mộ Hi đã từng nói, Hàng Thiên Vũ vẫn còn nhớ rõ, lúc này từ trên xuống dưới trong lòng anh đều quằn quại, lục phủ ngũ tạng đều đau, mũi anh chua xót, đôi mắt trong nháy mắt ẩm ướt, anh cũng không thể kiềm chế tình cảm của mình nữa...
Mộ Hi không dám nhìn Hàng Thiên Vũ, cô chỉ hy vọng tất cả nhanh lên kết thúc, người đàn ông nắm giữ trái tim mình này, hiện tại cô đã không đáng để Hàng Thiên Vũ yêu cô như vậy, bởi vì cô đã giao thân mình cho tà ma này, cô không có tư cách được Hàng Thiên Vũ yêu!
"Học trưởng còn nhớ rõ, em đều đã quên, khi đó chúng ta cũng còn nhỏ, căn bản không biết yêu là gì? Thì ra tình yêu không có vì cái gì? Thời điểm yêu đến, anh căn bản không kịp nghĩ, cũng đã yêu ."
Nếu như lúc này không có Hàng Thiên Vũ ở chỗ này, Nam Cung Diệu sẽ hoàn toàn tin lời Mộ Hi nói, không hề hoài nghi. Nhưng, những lời này chỉ là cô đang lấy cớ đuổi người đàn ông kia, cô sẽ yêu anh sao? Thực bội phục hành động của cô, mình cũng thiếu chút nữa bị cô lừa, xem ra lần này Hàng Thiên Vũ sẽ tin, quả nhiên, Hàng Thiên Vũ tuyệt vọng nhìn Mộ Hi.
"Hy vọng mỗi lời nói của em đều là lời trong lòng, nếu không... Anh sẽ không tha thứ cho em."
Hàng Thiên Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn xem Cung Diệu.
"Anh muốn yêu thương cô ấy thật tốt, bởi vì cô ấy là độc nhất vô nhị."
Hàng Thiên Vũ đi, không quay đầu lại nhìn Mộ Hi một cái, để lại một bóng lưng cô độc.
Mộ Hi nhìn bóng lưng Hàng Thiên Vũ nước mắt rơi xuống, từ trong giọng điệu của anh có thể nghe được, anh hết sức tuyệt vọng và bất đắc dĩ, kỳ thật cô không phải là không đúng như thế! Cô không muốn tổn thương anh, nhưng lại không thể không tổn thương anh! Đau dài không bằng đau ngắn!
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi vì người đàn ông kia rơi nước mắt, rối rắm, nhìn ra được, người đàn ông kia rấtyêu Mộ Hi, nhưng là, anh không thể buông người phụ nữ này ra được, vì anh cũng không thể không có cô.
Rất lâu, Mộ Hi không nói một câu, cuối cùng.
"Cám ơn bữa tối của anh, tôi muốn ở một mình một chút."
Mộ Hi nói xong, không đợi Nam Cung Diệu trả lời, đứng dậy đi ra ngoài, Mộ Hi chạy ra khỏi nhà hàng, Nam Cung Diệu đau khổ nhắm mắt sâu một chút, người phụ nữ này quan tâm tên đàn ông kia như vậy sao?
Mộ Hi ra khỏi nhà hàng đi về phía khu vườn hoa trước mặt, đi vào trong một chỗ nghỉ chân nhỏ ngồi xuống, trước mặt tất cả đều là hình ảnh Hàng Thiên Vũ đau lòng, cô hết sức đau lòng. Nhưng cô không thể không làm như vậy!
Còn nhớ trước khi tốt nghiệp, cô liên tục ngóng trông Hàng Thiên Vũ thổ lộ với cô, vì cô cũng anh sâu đậm, nhưng ở thời điểm sắp tốt nghiệp, mẹ Hàng Thiên Vũ tìm cô, nói với cô: Cô tốt nhất cách xa con tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cô cút khỏi quê hương, loại phụ nữ nghèo túng như cô, còn muốn bước vào cửa nhà tôi, không có cửa đâu, vì cô không xứng.
Mộ Hi bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt, thật sự là buồn cười, con trai ưu tú như vậy, vì sao người mẹ không thể nói lý như vậy?
Mộ Hi là ai, thà rằng mình ủy khuất, cũng cần tự ái, người sống sao có thể không có tôn nghiêm!
Mộ Hi khóc thương tâm, bên cạnh cây phía trước một người đàn ông nhìn đến đau lòng, người phụ nữ này đang nói dối, vừa rồi nói đều là nói dối, cô không yêu người đàn ông kia, tại sao phải nói dối?
Đột nhiên, Mộ Hi bị người ôm lấy từ phía sau.
"A - -" Mộ Hi sợ đến kêu to.
"Đừng sợ, là anh." Mộ Hi nghe được sợ đến mức vội vàng lau nước mắt.
"Không cần lau, anh đều đã thấy, vừa rồi em nói dối, vì sao? Nói cho anh biết? Có phải Nam Cung Diệu kia uy hiếp em không? Đừng sợ, nói cho anh biết, cùng lắm thì anh dẫn em đi, vĩnh viễn rời khỏi chỗ này được không?" Thì ra Hàng Thiên Vũ cũng không rời đi, bởi vì anh tin chắc Mộ Hi không phải là loại phụ nữ này, cho dù vừa rồi cô nói rất tuyệt tình, nhưng anh vẫn không tin.
Mộ Hi đau khổ nhắm mắt lại, ông trời thật sự trêu cợt người, rõ ràng yêu nhau, nhưng không cách nào cùng một chỗ, người đàn ông này thật quá tốt, mình không xứng có được anh, coi như không có người nhà anh phản đối, hiện tại cô cũng không thể tiếp nhận anh, bởi vì lần đầu tiên quý báu của mình đã không còn!
"Học trưởng, xin buông tay, em nghĩ anh hiểu lầm, vừa rồi em rơi nước mắt không có bất cứ quan hệ nào với anh, thật sự, xin tin em, em phải đi, xin buông ra."
Hàng Thiên Vũ cảm giác được thân thể Mộ Hi khẽ run lên, vì vậy, anh đi đến trước mặt Mộ Hi, hai tay nắm lấy cánh tay Mộ Hi, thâm tình nhìn Mộ Hi.
"Nhìn anh, nhìn anh, có phải người đàn ông kia bắt nạt em không? Mộ Hi anh muốn em nói thật, em yêu anh, anh cảm giác được, đi theo anh, chúng ta đi Mỹ được không? Cũng không trở lại, anh sẽ yêu em một đời một kiếp, anh sẽ không để cho bất kì kẻ nào tổn thương em nữa, cho anh một cơ hội, để anh bảo vệ em, anh sẽ không để cho em chảy một giọt nước mắt nào nữa." Rất rõ ràng, Hàng Thiên Vũ không bỏ qua cho Mộ Hi.
"Không - - cái này không có khả năng, em đã là người phụ nữNam Cung Diệu, tuyệt đối không do dự, anh rất ưu tú, nhất định sẽ tìm được người con gái tốt, vẫn hy vọng học trưởng không nên đi trêu chọc Nam Cung Diệu, em không hy vọng giữa hai người vì em xảy ra chuyện không vui."
Đến bây giờ Mộ Hi mới phát hiện kỳ thật hai người đàn ông này cô cũng không muốn thương tổn!
"Buông cô ấy ra." Nam Cung Diệu cũng nhìn không được nữa , bước nhanh tới bên này, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Hàng Thiên Vũ thấy Nam Cung Diệu, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, tên đàn ông đáng chết này, cũng bởi vì anh ta, Mộ Hi mới cự tuyệt anh.
"Hôm nay tôi phải mang cô ấy đi." Hàng Thiên Vũ hôm nay chính là chết, cũng phải cùng anh ta liều mạng, bởi vì ngày không có Mộ Hi tựa như cái xác không hồn, sống còn có ý nghĩa gì, không bằng này hung hăng PK một trận với người đàn ông.
Nhìn ánh mắt khiêu chiến của Hàng Thiên Vũ, Nam Cung Diệu chưa nói hai lời đấm một quyền về phía Hàng Thiên Vũ, mà Hàng Thiên Vũ cũng sớm không thể nhịn được nữa, đánh không lại cũng muốn đánh, vung nắm đấm về phía Nam Cung Diệu, hai người đàn ông hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình, đánh lẫn nhau. Anh một quyền, hắn một quyền...
Rất rõ ràng Hàng Thiên Vũ không phải là đối thủ của Nam Cung Diệu, ngoại trừ quyền đầu tiên đánh Nam Cung Diệu, phần khác chính là bị đánh, Mộ Hi nhìn đến đau lòng, nhanh chóng kêu to.
"Đừng đánh, dừng tay."
Hai người đàn ông ai cũng nghe không lọt, ngược lại càng đánh càng kịch liệt, Mộ Hi chứng kiếnhìn thấy Hàng Thiên Vũ liên tục bị đánh, vì vậy, tiến lên ngăn lại, không nghĩ tới, bị đàn ông đánh nhau vứt qua một bên, khoảng chừng xa ba bốn mét.
"A - - "
Mộ Hi a một tiếng té ngã trên đất, hai người đàn ông đồng thời dừng tay, nhìn về phía Mộ Hi bên này.
"Em làm sao vậy?"
"Các anh lại đánh, tôi sẽ chết cho hai người xem, Nam Cung Diệu, không tin anh thử xem."
Mộ Hi nhìn Nam Cung Diệu nói, bởi vì cô biết rõ Hàng Thiên Vũ không phải đối thủ của anh, như vậy sẽ đánh chết người.
"Được, tôi tạm tha cho hắn, bây giờ em lập tức đi theo tôi." Nam Cung Diệu ôm lấy Mộ Hi chuẩn bị rời đi. Die...nda...nle...quy...don
"Chờ một chút, em còn có chuyện nói với anh ấy." Mộ Hi cứ như vậy bị Nam Cung Diệu ôm, nhìn Hàng Thiên Vũ, bị đánh mặt mũi bầm dập, Mộ Hi tức giận hung dữ nhìn Nam Cung Diệu.
"Học trưởng, về sau xin anh không cần tới tìm em nữa, em không muốn bị quấy rầy, Nam Cung Diệu không có bức em, là em cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy, mặc kệ anh nghĩ thế nào, nhưng em muốn nói cho anh, em đã yêu anh ấy, chúng ta đi thôi."
Mộ Hi ý bảo Nam Cung Diệu rời đi, cứ như vậy để lại Hàng Thiên Vũ ngây ngốc, đây không phải người phụ nữ anh yêu, cô đã thay đổi, đây là đáp án cuối cùng của Hàng Thiên Vũ.
Mộ Hi nằm trong lòng Nam Cung Diệu, ngửi mùi hương nam tính quen thuộc này, lời vừa rồi mình nói là nói dối hay là lời nói thật lòng? Mình cũng bị choáng váng, xem ra là quá mệt mỏi, cô cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Vì vậy, nhắm mắt lại, cũng không thèm nghĩ gì nữa, cũng không muốn quản gì, cứ như vậy để anh ôm đi, dù sao anh có rất nhiều sức lực.
Nam Cung Diệu mặc dù đánh nhau không có thua thiệt, nhưng trong lòng lại cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này coi anh như bia đỡ đạn, kỳ thật trong lòng vẫn cam tâm tình nguyện làm bia đỡ đạn, nhưng vì sao cô rơi nước mắt vì người đàn ông kia, mình liền đau lòng, đáng chết, khi nào thì mình thiếu có tự tin như vậy! Không phải là phụ nữ sao!
"Tôi sẽ khiến em yêu tôi, người phụ nữ này em chờ đó cho tôi."
Nam Cung Diệu cúi đầu nhìn Mộ Hi ngủ say, thật sự thua cô, dưới tình huống nào, cũng sẽ không ảnh hưởng đi ngủ! Cũng không phải trẻ con! Có người ôm liền mệt chỉ muốn ngủ, Nam Cung Diệu bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thật, nhìn kỹ, thật sự cô còn rất nhỏ, ít nhất nhỏ hơn anh rất nhiều, suy nghĩ một chút, mình đã ba mươi bốn tuổi, mà cô mới hai mươi tuổi, gương mặt đó rất trẻ, gương mặt đó rất mê hoặc người, khó trách Hàng Thiên Vũ kia theo đuổi không buông tha, mình có kinh nghiệm với nhiều phụ nữ như vậy, cũng không thể kháng cự sức hấp dẫn của cô!
Trở lại biệt thự, Lãnh Đông dừng xe, nhìn Nam Cung Diệu một chút, nói ra điều mà mình nhịn một buổi tối.
"Tổng giám đốc, có muốn đem người giết người đàn ông kia không?"
Thì ra chuyện tối nay Lãnh Đông cũng biết, vì Mộ Hi ngủ thiếp đi, Nam Cung Diệu không thể lái xe, cho nên gọi điện thoại cho anh, Lãnh Đông nhìn thấy trên mặt Nam Cung Diệu có vết bị đánh, cho nên liền hỏi, Nam Cung Diệu nói đại khái sự tình cho hắn. Lúc ấy Lãnh Đông liền có một cái ý nghĩ, nhưng vẫn không dám nói, cho đến khi Nam Cung Diệu muốn xuống xe, Lãnh Đông cảm thấy không thể không nói, bởi vì anh làm bất cứ chuyện gì cũng phải qua Nam Cung Diệu phê chuẩn.
"Chuyện này cậu đừng động vào, tôi tự có chừng mực."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, ôm Mộ Hi chuẩn bị xuống xe.
"Tổng giám đốc, còn có một chuyện, chính là, chính là lão gia gọi điện thoại tới, nói là có một bữa tiệc thương mại, bảo anh tham gia, ông nói anh cũng biết."
Lãnh Đông dè dặt nói, còn thỉnh thoảng nhìn Nam Cung Diệu một cái, trong lòng hết sức không nắm chắc, chỉ sợ nhắc tới lão gia chọc giận anh. Nhưng không nói không được!
Nam Cung Diệu nghe không có thay đổi gì, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, nhìn Lãnh Đông.
"Trả lời điện thoại, nói tôi đến đúng giờ."
"Vâng, tổng giám đốc."
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi đi vào biệt thự, Lãnh Đông rất hoang mang, trước kia lão gia điện thoại tới bảo anh đi, tổng giám đốc lúc nào cũng không chút khách khí từ chối, lần này vì sao không có thoái thác? Die/nda/nle/quy/don
Thì ra bữa tiệc thương mại này tụ hội tầng lớp thương nhân cao cấp, nói là tiệc, kỳ thật chính là mượn danh bữa tiệc làm thông gia, giao hữu, còn có chính là trao đổi bạn gái, chính là đưa phụ nữ của mình cho người khác hưởng dụng, loại chuyện như vậy còn nhiều, một số người vì cuộc mua bán lớn, biết sử dụng phụ nữ của mình đi nịnh nọt đối phương, ở bữa tiệc này, có trai xinh gái đẹp, tất cả ông trùm thương mại cũng sẽ mang theo con gái của mình hoặc người thân thuộc tới tham gia.
Lãnh Đông nói lão gia chính là cha của Nam Cung Diệu, mỗi lần có loại tiệc này, ông cũng sẽ nhắc nhở con trai tham gia, bởi vì sự nghiệp con trai làm được rất lớn, phụ nữ cũng rất nhiều, nhưng không có ý chuẩn bị kết hôn, cho nên lão gia sốt ruột, đàn ông hơn ba mươi, vẫn chưa có gia đình, đây không phải là ảnh hưởng đời sau sao?
Kỳ thật, một số người vì hợp tác với Nam Cung Diệu, cũng cố ý đưa lên cho anh một số mỹ nữ, lễ vật đặc biệt, đương nhiên Nam Cung Diệu cũng chấp nhận tất cả. Điên cuồng hơn chính là những phụ nữ kia cho rằng có thể cùng Nam Cung Diệu phát sinh quan hệ là hết sức vinh hạnh.
Lúc này đây lão gia giúp Nam Cung Diệu xem xét một mục tiêu, chỉ còn chờ Nam Cung Diệu đến, tất cả mọi người đều muốn cùng kết thông gia với tập đoàn Nam Cung, cho nên lão gia tử chỉ cần vừa ý con gái nhà ai, chỉ cần câu nói đầu tiên thu phục, bản thân Nam Cung Diệu anh tuấn, tàn khốc, đẹp trai người người đều biết, cho nên các cô gái đều cam tâm tình nguyện đồng ý.
Nam Cung Diệu sở dĩ sẽ đồng ý đi, vì trong lòng anh có một cái kế hoạch, có thể thoát khỏi quấy nhiễu về sau, cho nên ra lệnh cho Lãnh Đông trả lời điện thoại thông báo bên kia tham gia đúng giờ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Hi bị ánh sáng yếu ớt bên ngoài soi sáng đôi mắt, xoa xoa mắt đôi mắt buồn ngủ, nhìn thời gian, đã sáu giờ, xem ra mình thật sự mệt mỏi, vạy mà một giấc ngủ đến bây giờ, mới vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện mình bị một cánh tay có lực ôm từ phía sau.
Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi còn đang ngủ từ phía sau, xem ra anh vẫn chưa tỉnh, Mộ Hi hết sức bất đắc dĩ nhìn anh, đây coi là cái gì? Mình không giải thích được làm ấm giường cho anh. Nhìn kỹ lại, người đàn ông này dùng từ mỹ nam hình dung anh một chút không quá phận, khó trách nhiều phụ nữ thích anh như vậy, lại nghĩ mình bây giờ xem là gì? Phụ nữ của anh? Không cần, như vậy mình cũng xem thường chính mình!
Mộ Hi không kìm lòng được chạm vào đôi môi Nam Cung Diệu, chính là đôi môi này đoạt đi nụ hôn đầu của mình, chính là người đàn ông này cướp đi lần đầu tiên của mình, đáng chết, cô không thể sa ngã, cô muốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh.
"Xem đủ chưa? Tôi không ngại để em nhìn nhiều một chút." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, kỳ thật, giọng nói lạnh lùng, chỉ là một thói quen của anh.
"Thân thể trụi lủi này của anh có gì đẹp, cắt - - tự kỷ!" Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu mở mắt ra, làm bộ không khẩn trương, kỳ thật trong lòng sớm liền thùng thùng gõ vang.
"Vậy tôi thật muốn nhìn một chút cái gì là thân thể trụi lủi?" Nói xong Nam Cung Diệu một phen vén chăn lên, lộ ra Mộ Hi trần truồng.
"A - - tại sao tôi không mặc đồ ngủ? Ai cởi quần áo cho tôi?" Mộ Hi nhìn bản thân không mặc gì, sợ đến vội vàng kéo chăn qua che trước ngực.
"Em ngủ như heo, gọi cũng không tỉnh, cho nên... Tôi đành phải động thủ rồi!" Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.
"Anh còn làm cái gì? Anh có hay không?" Mộ Hi vội vàng xem một chút phía dưới, sau đó còn ngửi thân mình có không có mùi lạ.
"Cái gì có hay không?" Nam Cung Diệu kỳ thật hiểu ý cô nói, anh cố ý giả bộ không hiểu.
"Thì, chính là anh có gì đó không?" Mộ Hi nói đến loại chuyện đó, vẫn rất xấu hổ, côlà lo lắng Nam Cung Diệu thừa dịp cô ngủ phát sinh quan hệ với cô.
"Cái gì gọi là gì đó? Có phải như vậy hay không?