Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 92: Chương 92: Chương 79: Gặp nhau ngoài ý muốn (3)




Mộ Hi và Hàng Thiên Vũ đúng hẹn đi vào quán bar, sau khi Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Hàng Thiên Vũ phất tay với anh, ý bảo đi qua. Đương nhiên cô cũng nhìn thấy mỹ nữ bên cạnh Hàng Thiên Vũ chính là Mộ Hi, trong lòng nói thầm, nha đầu thúi xinh đẹp như vậy còn không biết, nhưng phòng bạn trai không biểu hiện ra ngoài. Cô cũng không muốn cho bạn trai cô biết vị bạn tốt này bình thường ăn mặc như bà già, cho nên cô tò ra rất bình thường, kỳ thật trong lòng vui mừng gấp đôi.

Hàng Thiên Vũ phát hiện tới nơi này chơi nhất định tim đập một cái, kích động một chút, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, nên rất nhanh liền đến chơi cùng nhau.

Nha nha! Mộ Hi xuất hiện dẫn tới đàn ông ở đây đều nhìn ngắm, nhưng mà, cũng không trách, bởi vì bây giờ cô càng thêm nhiều thịt, cộng thêm trang phục nhấp nhô, khuôn mặt lại khiến người ta vừa nhìn liền ngủ không yên, đám nam nhân này điên khùng vì Mộ Hi...

Sau khi Vân Tĩnh Sơ giới thiệu đơn giản, các cô liền qua một bên ngồi xuống tán gẫu, bạn trai Vân Tĩnh Sơ còn vội vàng chiêu đãi bạn bè.

"Tĩnh Sơ, cậu đi trước đi, không cần để ý tụi mình." Mộ Hi nhỏ giọng nói.

"Này, chúng chị em gái hôm nay hết sức khen ngợi, nha, bảo đảm đàn ông ở đây mê chết, mình cũng phải ghen tị với cậu, rõ ràng đẹp như vậy, vì sao suốt ngày làm như một bà già!" Vân Tĩnh Sơ cười ha ha nói.

"Mình là vì cậu mới mặc như vậy, ai kêu mình yêu cậu chứ, mình cũng không muốn mất đi cậu, đại tiểu thư muốn tuyệt giao với mình, mình thật là sợ nha." Mộ Hi cười trêu chọc Vân Tĩnh Sơ.

"Lát nữa mình qua, các cậu tùy ý uống." Kỳ thật hôm nay Vân Tĩnh Sơ mặc cũng rất đẹp, một bộ lễ phục cao quý, gắt gao bao lấy vóc người hoàn mỹ của cô, rất thích hợp với cô.

Hàng Thiên Vũ uống rượu đỏ trò chuyện cùng Mộ Hi.

Ở cửa đón khách Vân Tĩnh Sơ bị hai người vừa vào cửa dọa đến đứng bất động tại chỗ.

"Tổng tổng giám đốc, ngài làm sao có thể đến đây?" Vân Tĩnh Sơ sợ đến mặt mũi trắng bệch, thảm rồi thảm rồi, Mộ Hi còn không hận chết cô, trốn nhiều năm như vậy, hôm nay xem ra là không tránh được.

"Tĩnh Sơ, em làm sao vậy? Diệu tổng chính là vị hôn phu của chị họ anh, mau mời mau mời, chị họ hai người tùy ý."

Nam Cung Diệu không có ấn tượng gì với Vân Tĩnh Sơ, nên gật đầu một cái liền tiến vào, về phần người được gọi là chị họ kia khí thế giống như cô là nữ vương, cao cao tại thượng, ra vẻ gì đó!

Mộ Hi không phát hiện Nam Cung Diệu vào.

"Thiên Vũ, em đi nhà vệ sinh một chút, mặc như vậy hết sức không quen nha." Mộ Hi rời đi, thời điểm cô đi đến nhà vệ sinh, một đôi mắt ưng vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Nam Cung Diệu nhìn thấy Khang Hân ở một bên tán gẫu cùng bạn bè, nên anh cũng đi đến phòng vệ ainh, vừa rồi người đó có phải ảo giác không, chẳng lẽ mình quá nhớ cô, bị hoa mắt, làm sao cô lại ở chỗ này? Hơn nữa đẹp đến độ không giống cô.

Duy nhất làm cho Nam Cung Diệu cho rằng bóng lưng kia là cô, chính là cái mông tròn vểnh lên kia, cả đời anh cũng sẽ không quên. Đáng chết, vài năm không thấy liền ăn mặc gợi cảm như vậy!

Chỉ chốc lát sau, Mộ Hi mở cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, người đàn ông này hung dữ nhìn cô, Mộ Hi nói không ra lời, hết thảy tựa như đang nằm mơ, người đàn ông này chính là Nam Cung Diệu mà cô ngày nhớ đêm mong, tại sao anh lại ở chỗ này? Mộ Hi còn chưa bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn Nam Cung Diệu.

Nam Cung Diệu một tay kéo Mộ Hi qua, ôm vào trong lòng, sau đó hung hăng hôn cô.

Người đàn ông này có phải điên rồi hay không? Đây là nhà vệ sinh, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người vào, bên ngoài còn có rất nhiều người, bốn năm không thấy, người đàn ông này không nói hai lời liền gặm, xem ra anh là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Mộ Hi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mùi hương này làm sao cô quên được, người đàn ông này là người đàn ông duy nhất của cô, ở trong mộng vô số lần nằm trong lòng anh, nhớ anh, nghĩ muốn anh, hôn anh...

Mộ Hi không nghĩ tới sẽ gặp mặt ở tình huống này, người đàn ông này điên cuồng hôn cô ở bên cạnh nhà vệ sinh, Mộ Hi biết Nam Cung Diệu đã đính hôn, hơn nữa cô không thể lấy nguy hiểm ủa em gái nói giỡn, sau khi nhât thời sững sờ, hất tay, cho người đàn ông mình yêu sâu đậm một cái tát vang dội.

"Bốp - - "

Sau cai tát này, lúc ấy Mộ Hi cũng hết sức kinh sợ, mình dùng sức lực lớn nhất, anh nhất định sẽ đau, Mộ Hi chỉ có thể đau lòng cho Nam Cung Diệu ở trong lòng, bởi vì cô muốn triệt để vứt bỏ quan hệ với anh.

Mộ Hi cảm giác được ánh mắt cường thế kia của Nam Cung Diệu, trong lòng có chút so85 sệt.

"Ai bảo anh hôn tôi! Tôi đây là tự vệ. Anh nhìn thấy phụ nữ liền gặm loạn sao? Không phải anh có vị hôn thê sao? Vì sao giống như tám đời chưa chạm qua phụ nữ, ngăn ở cửa nhà vệ sinh nữ, anh đây là giở trò lưu manh!" Mộ Hi chu cái miệng nhỏ nhắn nói, chẳng phải biết vẻ mặt này quá mê người rồi, làn da của Mộ Hi hiện lên mây đỏ nhấp nhô, rất đẹp.

"Người phụ nữ, đây là cách em chào đón tôi?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào Mộ Hi, Nam Cung Diệu nhìn thấy bên cạnh có một lối ra anh toàn, vì vậy kéo Mộ Hi đi.

"Tôi, tôi..." Mộ Hi chưa kịp phản ứng, người đã ra sảnh tiệc, Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đến lối ra an toàn, ở trên bậc thang, lại hung hăng hôn cô.

Mộ Hi giãy giụa, người đàn ông này đói khát như vậy, tiếng thở dốc dồn dập vang vọng ở cầu thang.

"Anh là sói đói sao? Không đủ đúng không? Tôi vừa rồi đánh sai anh sao? Chẳng lẽ anh còn muốn một cái tát nữa? Mau buông tôi ra." Mộ Hi gầm nhẹ ở trong lòng Nam Cung Diệu, cô cũng không dám lớn tiếng, cách vách chính là đại sảnh bữa tiệc, cô cũng không muốn tìm người đến!

"Người phụ nữ, em thật tàn nhẫn, tôi vẫn luôn tìm em." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói, tay còn nắm đôi tay Mộ Hi.

Cả người Mộ Hi đều bị Nam Cung Diệu ôm vào trong lòng, ngửi mùi hương của anh, nhìn ngũ quan anh tuấn sáng ngời kia, cô hết chỗ nói rồi.

"Vài năm không thấy, nó dường như lại lớn, cảm giác không tệ." Nam Cung Diệu nói, sau đó cúi đầu hôn một chút thịt lộ ở bên ngoài, thêm môi dưới.

"Vị cũng rất ngon..."

"Ngon con bà nó cái miệng anh..." Mộ Hi nói, thừa dịp Nam Cung Diệu không có chú ý, một bên cơ thể, từ phía dưới trốn thoát, tựa như chạy tới đại sảnh bữa tiệc, không đi nữa liền bị người đàn ông này ăn!

Nghĩ đến em gái, Mộ Hi nhất định phải cách người đàn ông này thật xa, xuất phát từ bản năng, Mộ Hi muốn né tránh người đàn ông cường thế bá đạo này.

Lúc cô chạy đến vị trí nhà vệ sinh vừa rồi, trong nháy mắt tiếp theo, Mộ Hi lại bị Nam Cung Diệu ôm vào trong lòng, người đàn ông này đuổi theo đến.

Lúc này bên cạnh có một số người đi qua, Mộ Hi chỉ muốn vứt Nam Cung Diệu ra, mà Nam Cung Diệu trong mắt chỉ có Mộ Hi, cho nên đương sự không chú ý tới bên cạnh có người vây xem.

"Người phụ nữ, đừng hòng trốn." Nam Cung Diệu thân thiết phun ra những lời này bên tai Mộ Hi, cử chỉ của anh trong mắt người ngoài chính là đôi tỉnh nhân thân mật, nhìn hết sức tự nhiên, mà trên thực tế, Mộ Hi rất rõ, trong giọng nói của người đàn ông này lộ ra uy hiếp, cô cảm giác được tay Nam Cung Diệu ôm eo cô tăng thêm lực, người đàn ông này thực sự bốc lửa.

Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi không nói, biết cô đang suy nghĩ, chỉ là không biết cô đang suy nghĩ cái gì?

Người phụ nữ, đời này, em đừng hòng trốn tôi, ta cần phải cẩn thận suy nghĩ, nên trừng phạt người phụ nữ không biết trời cao đất rộng em như thế nào." Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn Mộ Hi, mặc kệ làm sao anh tìm được cô.

Mộ Hi gấp đến độ lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Nam Cung Diệu ôm Mộ thật chặt Hi, thân thể hai người không có bất kỳ khe hở, thân thể đầy đặn của Mộ Hi kích thích Nam Cung Diệu, trong nháy mắt cảm giác được nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lên cao.

"Buông tôi ra!" Mộ Hi cảm giác được thân thể Nam Cung Diệu thay dổi, bởi vì ôm thật chặt, thân dưới đã chống đỡ đến cô, mặt Mộ Hi bắt đầu trở nên hồng, Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi thay đổi, rất hài lòng, người phụ nữ này có cảm giác với anh.

"Tôi muốn em..." Miệng Nam Cung Diệu tiến đến bên tai Mộ Hi nhỏ giọng nói, mang theo hơi thở đặc biệt của đàn ông truyền vào trong tai Mộ Hi, giống như một cỗ sóng điện truyền khắp toàn thân Mộ Hi, ngứa .

"Không - -" Mộ Hi kiên quyết trả lời anh.

"Em chẳng lẽ không cảm thấy nó muốn? Lão Nhị đợi em bốn năm rồi!" Nam Cung Diệu vẫn nhỏ giọng nói, Mộ Hi không hiểu nổi Nam Cung Diệu có ý gì? Nhưng mà cô biết lão Nhị là ai, cái gì gọi là đợi bốn năm?

"Mộ Hi, Mộ Hi..."

Thời điểm Mộ Hi hoảng loạn không biết làm sao, một giọng nói ấm áp và có chút bất ngờ vang lên, Mộ Hi quay đầu nhìn lại là Hàng Thiên Vũ, vì vậy cô giãy giụa muốn rời khỏi lòng Nam Cung Diệu, không nghĩ tới anh càng ôm chặt hơn.

Mắt ưng của Nam Cung Diệu híp lại, nhìn Hàng Thiên Vũ.

"Là anh, anh còn dây dưa không rõ với người phụ nữ của tôi." Lúc này Nam Cung Diệu hết sức hối hận bốn năm trước không tiêu diệt người đàn ông này, lúc trước không nên lo lắng cảm nhận của Mộ Hi, không nghĩ tới bây giờ anh ta còn chưa từ bỏ ý định.

Sắc mặt Hàng Thiên Vũ trắng bạch, chợt phản kích.

"Diệu tổng, thật ngại, Mộ Hi, bây giờ người phụ nữ của tôi."

"Đúng, bạn trai tôi đến rồi, xin anh buông tôi ra." Mộ Hi đành phải như vậy, nếu không Nam Cung Diệu nhất định sẽ không buông cô ra .

Mộ Hi cảm giác được tay của Nam Cung Diệu ôm cô buông ra, vì vậy, bước nhanh chạy về phía Hàng Thiên Vũ, kéo tay của anh ra ngoài chạy tới.

Đôi mắt Nam Cung Diệu sắc lạnh hơn, lạnh lẽo hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.