"Vợ à, không để cho em làm vậy, em không nghe, giờ phải làm sao? Kích thích như vậy, bị cảnh sát hiểu lầm!" Nam Cung Diệu ở bên nói bóng nói gió, quả nhiên, cảnh sát cũng tin.
"Được rồi, thời gian của chúng tôi rất quý báu, không có rảnh rỗi nghe hai ngươi tán gẫu, về sau không được làm loạn, chúng ta đi." Cảnh sát rời đi, trong miệng vẫn còn oán trách.
"Thực là loại người gì cũng có, bày đặt không ngủ trong nhà, lại chạy đến nơi tối lửa tắt, làm như yêu đương vụng trộm!"
Mộ Hi lau mồ hôi, thiếu chút nữa thì phải vào cục cảnh sát!
Mộ Hi thấy cảnh sát đi rồi, vội vàng gọi điện thoại cho Lãnh Đông, bởi vì cánh tay Nam Cung Diệu bị thương.
"Vừa rồi nguy hiểm như vậy, vì sao em không đi?" Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi hỏi, người phụ nữ này bất chấp nguy hiểm cứu anh, còn dám mạnh miệng nói không yêu anh.
"Này? Anh đừng có quá nhạy cảm, nếu như hôm nay người khác gặp được nguy hiểm tôi cũng sẽ cứu như vậy." Mộ Hi làm bộ như hiển nhiên như không có việc gì.
"Người khác, chẳng lẽ em cũng muốn dùng đến cách này để cứu người khác? Tôi không cho phép, thân thể của em là của tôi." Nam Cung Diệu nghĩ đến cách mà Mộ Hi cứu người, anh không thể tiếp nhận được, đương nhiên, cách này có thể đối với anh, còn với người khác thì không được, bầu ngực mềm mại kia chỉ có thể là của anh.
"Được rồi, lúc này chúng ta mau rời đi thôi, tôi cũng không muốn lại phải cứu anh lần hai." Mộ Hi kéo tay của Nam Cung Diệu đi về phía trước.
Tố chất thân thể của Nam Cung Diệu rất tốt, cho nên vết thương này đối với anh không tính là gì, chỉ là từ lần trước cô trở về, Mộ Hi không có gọi cuộc điện thoại nào đến cho anh, khiến anh rất khó chịu.
***
Tập đoànNam Cung.
Vân Tĩnh Sơ gọi điện thoại cho mẹ Mộ Hi mang Nam Nam đến, nói giữa trưa mời bọn họ ăn cơm, ở đây có một nhà hàng mới vừa khai trương, bởi vì Nam Nam rất thích khẩu vị như vậy, cho nên Tĩnh Sơ liền gọi điện hẹn bọn họ.
"Dì, Nam Nam, ở đây." Vân Tĩnh Sơ lớn tiếng chào hỏi bọn họ, bởi vì có quá nhiều người, cũng may cách công ty gần, cô sớm đặt trước vị trí, nếu không sẽ phải xếp hàng!
"Mẹ Tĩnh Sơ, thật nhiều người!" Vân Tĩnh Sơ xoa xoa cái đầu nhỏ của Nam Nam.
"Bảo bối, mẹ Tĩnh Sơ mời khách cho nên muốn ăn cái gì thì cứ nói?"
"Vậy con sẽ không khách khí?" Mộ Tư Nam cầm thực đơn nhìn hình ảnh bên trên, bởi vì cậu biết rất ít chữa, cho nên chỉ có thể nhìn hình chọn món ăn.
"Mẹ Tĩnh Sơ, con muốn pizza lạm sườn, muốn cá hồi chiên, còn có xúp kem đậu xanh, có thể chứ." Mộ Tư Nam như người lớn giao thực đơn cho Vân Tĩnh Sơ.
"Thằng nhóc này, còn biết tiết kiệm tiền cho người lớn, kêu ít như vậy!" Vân Tĩnh Sơ cho rằng mỗi lần nói đi nhà hàng, nó chỉ chịu chọn có ba món ăn, thật đúng là không thể coi thường!
"Mẹ Hi đã nói qua, không được xài tiền bậy bạ, ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, kỳ thật những thứ này Nam Nam không ăn hết, con muốn mang về cho mẹ nếm thử. Mẹ Tĩnh Sơ không được tức giận đó?" Mộ Tư Nam nhìn Vân Tĩnh Sơ nói, mà hai người lớn ở đây đều bị thằng nhóc này làm cho chua xót, muốn rơi lệ.
"Được, người đàn ông nhỏ của chúng ta biết thương người, mẹ Tĩnh Sơ sẽ không tức giận, chờ chút nữa chúng ta gọi thêm một phần mang đi được không?" Vân Tĩnh Sơ xoa đầu Nam Nam nói.
"Vậy con thay mẹ Hi cám ơn mẹ Tĩnh Sơ nhé." Miệng thằng nhóc này quá ngọt, giống như bôi mật, ngán chết người ta.
Sau khi ăn xong, Vân Tĩnh Sơ lại gọi một cốc kem ly. Mộ Tư Nam ăn rất vui vẻ, chỗ ngồi bọn họ ngay sát cửa sổ, cho nên nhìn thấy bên ngoài rõ ràng, Vân Tĩnh Sơ cùng dì nói chuyện, Mộ Tư Nam nhìn người đến người đi bên ngoài.
Lúc này, Nam Cung Diệu đi ra từ trong công ty, đứng ở bên ngoài nói điện thoại.
Mộ Tư Nam nhận ra là chú ngày đó. *di.en*da*nle*qu*ydon*Mèo Hoang
"Bà ngoại, con gặp được một người bạn, con đi ra ngoài chút, sẽ nhanh chóng trở về." Mộ Tư Nam giống như người lớn đi ra khỏi nhà hàng, Vân Tĩnh Sơ vụng trộm nhìn theo sau nó, dù sao nó mới bốn tuổi, sợ bị bắt.
"Chú, chào chú, còn nhớ cháu không?" Mộ Tư Nam lễ phép tiến lên chào hỏi, giọng nói vẫn mang hơi sữa nhìn Nam Cung Diệu, Vân Tĩnh Sơ cũng không dám đi qua, tại sao tiểu quỷ này biết Diệu tổng? Quá kỳ quái, thế nhưng gọi anh ta là chú, ôi mẹ nó, cái ông chú này có khả năng chính là cha ruột thằng bé! Choáng!
"Người bạn nhỏ, tại sao cháu lại ở đây? Có mình cháu sao?" Nam Cung Diệu đã nói điện thoại xong, ngồi xổm người xuống nói chuyện với Mộ Tư Nam.
"Chú, không phải một mình cháu đến, cháu đến cùng bà ngoại và mẹ." Mộ Tư Nam thấy Vân Tĩnh Sơ lấp ló nhìn lén, vì vậy.
"Mẹ Tĩnh Sơ mau tới đây." Mộ Tư Nam vung bàn tay nhỏ bé gọi cô, Vân Tĩnh Sơ không biết làm sao, thế mà thằng nhóc thúi này thấy cô!
"Diệu tổng, chào ngài." Vân Tĩnh Sơ lễ phép chào hỏi.
"Hai người biết nhau sao mẹ Tĩnh Sơ?" Mộ Tư Nam tò mò hỏi.
"Nam Nam, đây là tổng giám đốc của mẹ, đừng nghịch ngợm." Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Nam Nam tự nhiên ngồi lên trên đùi Nam Cung Diệu, cho nên cẩn thận nhắc nhở, còn dùng ánh mắt bắn tín hiệu sang cho nó, ai ngờ thằng nhóc này cố ý không nhìn!
"Con trai của cô thật biết điều." Nam Cung Diệu thản nhiên nói, kỳ thật anh biết rõ người phụ nữ này là bạn tốt của Mộ Hi, chỉ là không nghĩ tới còn trẻ như vậy mà đã làm mẹ.
"À, cái kia, Diệu tổng đã ăn cơm chưa? Tôi mời khách." Vân Tĩnh Sơ nói xong cũng biết cấp bậc, người ta là tổng giám đốc, cô có thể mời sao?
"Chú, mẹ Tĩnh Sơ rất hào phóng, hôm nay mẹ mời chúng cháu ăn cơm, chúng cháu còn phải mua thêm một phần thức ăn cho mẹ Hi nữa." Mộ Tư Nam hết sức khí phách nói, ý cậu là người mẹ này rất lợi hại, nhưng chẳng biết rằng Vân Tĩnh Sơ muốn chui vào hang chuột, ôi trời! Vô cùng xấu hổ!
"Mẹ Hi?" Nam Cung Diệu đoán được đứa bé này nói Mộ Hi.
"Chú cũng biết mẹ Mộ Hi sao?" Mộ Tư Nam tò mò hỏi, Vân Tĩnh Sơ bị hù dọa mặt mũi trắng bệch.
"Ừm, biết, còn rất quen thuộc." Nam Cung Diệu thản nhiên nói, Vân Tĩnh Sơ sợ để lộ ra chuyện của Mộ Hi, vì vậy, quyết định nhanh chóng chuẩn bị mang tiểu quỷ này đi, không đi nữa thì có chuyện xấu.
"Thực xin lỗi Diệu tổng, chúng tôi còn có việc, bye bye." Vân Tĩnh Sơ kéo Mộ Tư Nam đi.
Nam Cung Diệu lại thấy tò mò, vì saoVân Tĩnh Sơ nghe thấy đứa bé nhắc tới Mộ Hi mặt mũi trắng bệch, trong đó nhất định có chuyện?
Anh lại nhớ tới, Vân Tĩnh Sơ là bạn gái của em họ Khang Hân, vì sao không có nghe nói người phụ nữ này có con trai, còn lớn như vậy, xem ra đứa bé này đã ba bốn tuổi.
"Alo? Tôi là Nam Cung Diệu."
"Anh Diệu, có chuyện gì sao?" Nghe điện thoại đúng là em họ Khang Hân.
"Bạn gái của cậu làm việc ở công ty tôi sao? Đột nhiên hôm nay tôi nhớ ra." Nam Cung Diệu khách khí nói.
"Làm sao vậy anh Diệu, cô ấy gây chuyện sao?"
"Không có, cô ấy làm việc rất tốt, nhưng lãnh đạo muốn đề cử cô ấy, cho nên tôi chỉ muốn hỏi một chút, lúc hai kết hôn định sinh đứa bé hay sao? Bởi vì chúng tôi có quy định vừa được đề bạt thì một năm sau mới có thể có con được, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới công việc." Nam Cung Diệu tự nhiên nói.
"Anh Diệu yên tâm, cô ấy hết sức hiểu rõ, vừa nói tới sinh con, liền sợ hãi, nói muốn đến 28 tuổi mới đồng ý cùng em tạo em bé kìa!"
"Vậy bây giờ hai người cứ định như vậy, không cần đứa bé sao?" Nam Cung Diệu từ từ nói.
"Không có cách nào, đành phải chờ, ai kêu em yêu cô ấy!"
"Được, tôi biết rồi, tôi còn có việc, cúp máy trước." Nam Cung Diệu cúp điện thoại, một đôi mắt ưng thâm trầm nhìn ra xa.
Người phụ nữ đáng chết, nhất định có chuyện gạt tôi, trốn tôi, tránh tôi, chẳng lẽ là mấy năm nay cô sinh con cho người khác? Khốn kiếp!
Nam Cung Diệu nổi giận đùng đùng trở lại xử lý công việc.
"Lãnh Đông, cậu lập tức đi điều tra, tình hình mấy năm này của Mộ Hi, phải cặn kẽ." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Lãnh Đông không khỏi rùng mình ớn lạnh, ôi trời! Người phụ nữ kia lại chọc tổng giám đốc rồi!
""Vâng, Diệu tổng."
Lãnh Đông đi rồi, Nam Cung Diệu bấm số điện thoại Mộ Hi.
"Alo? Tôi đang làm việc, anh muốntôi phải cuốn gói đấy à?" Mộ Hi tiếp nhận điện thoại liền nói, bởi vì bây giờ cũng đang rất vội?
"Tôi muốn ăn mặn." Nam Cung Diệu thản nhiên nói, không để ý tới Mộ Hi càu nhàu.
"Ăn ăn ăn, anh chỉ biết có ăn thôi, tôi không có bán thịt, nếu muốn ăn thịt thì ra ngoài chợ mà mua."
"Tốt lắm, buổi tối tôi đi tìm em." Nam Cung Diệu vẫn mang giọng nói thản nhiên, giống như trời sập xuống cũng không có quan hệ gì tới anh.
"Anh, hèn hạ, buổi tối gặp." Mộ Hi không biết làm sao, người đàn ông kia sẽ không nói giỡn, lại uy hiếp cô như vậy quá vô sỉ! Mộ Hi nổi giận trong bụng, sẽ chờ buổi tối nghĩ cách.
***
"Tôi ở trên cầu Yến Sơn, anh tới đón tôi, tôi sẽ không tới biệt thự của anh."
Tút tút tút tút... *di.en*da*nle*qu*ydon*Mèo Hoang
Nam Cung Diệu chưa kịp nói gì, Mộ Hi đã tắt máy.
Đáng chết, chẳng lẽ không tới đây mà muốn đi thuê phòng sao? Làm như yêu đương vụng trộm, thời điểm Nam Cung Diệu anh chơi đùa phụ nữ không vất vả như vậy.
Chẳng qua Nam Cung Diệu vẫn sẽ ngoan ngoãn đi tới.
"Lên xe." Nam Cung Diệu bởi vì Mộ Hi không tới biệt thự mà rất khó chịu, Mộ Hi cũng mang một bụng lửa giận.
"Nam Cung Diệu, anh có phải là đàn ông hay không? Không có người nào làm chuyện như vậy? Đây là uy hiếp, biến thành cưỡng bức thiếu nữ."
"Tôi có phải là đàn ông hay không em sẽ lập tức biết ngay, tôi muốn làm việc thế nào còn chưa cần em phải dạy, cưỡng bức thiếu nữ? Em còn là thiếu nữ sao? Nói cho tôi biết, vết sẹo trên bụng em là có chuyện gì xảy ra?"
"..." Mộ Hi không nói gì.
"Như thế nào? Không dám nói ?" Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi, trong lòng hết sức thất vọng, cái này có thể chứng minh suy đoán của anh là thật.
"Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh là người thế nào của tôi? Dựa vào cái gì quản tôi?" Mộ Hi phản bác.
"Mộ Hi, em nhớ kỹ cho tôi, tôi là người đàn ông của em, tôi sẽ phải quản em, nếu em dám nói dối, tôi sẽ khiến em phải trả giá thật lớn." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Nam Cung Diệu, anh thật khốn kiếp, vô sỉ, hèn hạ..."
"Tôi khốn kiếp, em mới chính là người phụ nữ khốn khiếp!" Nam Cung Diệu đi vào cửa một khách sạn.
"Chào cô, tôi muốn căn phòng tốt nhất, đắt tiền nhất, vì vị đại gia này có tiền." Mộ Hi chủ động nói với nhân viên đặt phòng.
Nam Cung Diệu thật sự bị người phụ nữ này làm cho hoa mắt chóng mặt, thế mà chủ động thuê phòng, còn nói anh thành đại gia!
Đi vào phòng bao xa hoa.
"Em đúng là bà điên, bày đặt không tới biệt thự, lại còn đòi tới khách sạn? Làm như thần thần bí bí!" Nam Cung Diệu không hiểu nói.
"Bây giờ anh là người đàn ông có vợ, tôi đây là đang quyến rũ đàn ông có vợ, chẳng lẽ còn phải tự nhiên chạy đến nhà anh quyến rũ? Đương nhiên phải tiến hành bí mật! Tôi cũng không bỏ xuống mặt mũi được! Vả lại, anh là người có tiền, còn đau lòng cái nỗi gì!" Mộ Hi nhún vai.
"Vợ của tôi chỉ có một, chính là Mộ Hi, người khác cũng không xứng." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Tự kỷ, người khác cũng không xứng, anh cho rằng anh là ai? Hoàng thượng tuyển phi sao? Khắp thế giới tùy ngươi chọn lựa, mà bà cô đây đời này sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của anh, trừ khi, trừ khi..." Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu quấn lấy bản thân không tha, hết sức đau lòng!
"Trừ khi cái gì?" Nam Cung Diệu nghiêm túc hỏi.
"Tôi còn chưa nghĩ ra, không nói cho anh biết, cho anh nóng ruột." Mộ Hi nghịch ngợm cười, kỳ thật trong lòng có trăm ý nguyện, dù sao đây là cha của đứa bé, ai mà không muốn có một nhà đoàn viên, nhưng không có cách nào! Ai bảo mình không có bản lãnh, không có biện pháp bảo vệ người trong gia đình!
Mộ Hi ngồi trên sô pha xem ti vi, Nam Cung Diệu bị cô làm như người vô hình, trong lòng cực kỳ khó chịu, đáng chết, dám khinh thường sự có mặt của anh!
Từ lúc bắt đầu Nam Cung Diệu hưng trí bừng bừng, cuối cùng hào hứng bye bye, sắc mặt càng ngày càng thối, cẩn thận ngẫm lại, nếu như Mộ Hi có một nửa tính dịu dàng của chim bồ câu trắng thì tốt rồi, chim bồ câu trắng kia cũng là người phụ nữ có cốt khí, chỉ là cô không có dịu dàng cao quý như vậy, Mộ Hi quá lỗ mãng, quả thực chính là ngựa hoang khó lòng thuần phục! Không phải người bình thường có thể điều khiển!
"Lên giường, tôi muốn ăn thịt."
"Hừ! Anh thích ăn thịt như vậy, cũng không thấy anh bị béo!" Mộ Hi biết rõ không thể tránh khỏi, dứt khoát thuận theo, trong lòng vẫn luôn lặng im mà tiếp nhận anh, chỉ là không thể thừa nhận, nếu không sẽ gây tai hoạ!
Đáng chết, ở cùng một chỗ với người phụ nữ này, lúc nào thấy cô cũng phải mặt lạnh! Thật sự là đời trước thiếu người phụ nữ này! Khắc tinh, khắc tinh!
"Vậy phải xem hương pháp ăn uống, tôi có bí quyết ăn cho mập lên, không ngại thử chứ." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.