Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 132: Chương 132: Mỹ nam kế




"Bà xã, em mau trở lại, anh nhớ em." Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi giống như một đứa bé.

Mộ Hi còn nghe được Nam Nam ở trong điện thoại nói Nam Cung Diệu: Cha, cha nói chuyện kiểu gì vậy? Hết sức nữ tính, như một cô gái nha.

Mộ Hi nghe thấy Nam Nam nói, ha ha nở nụ cười, con trai cười nhạo cha nó, nhóc con vậy mà biết hết sức nữ tính.

Ông xã, em trở về ngay, em và Tĩnh Sơ ở bên ngoài, ngoan ngoãn, đừng quá nữ tính, con trai coi thường anh, ha ha ha..." Mộ Hi nhắc nhở Nam Cung Diệu.

"Lập tức trở về, nếu không anh phải đi khỏa thân." Nam Cung Diệu thẹn quá hoá giận, uy hiếp Mộ Hi.

"A, anh muốn đi khỏa thân, nhớ đi chỗ đông người, tiện thể treo tấm bảng ở phía trước, mặt trên viết: Nam tử hán đại trượng phu đi khỏa thân." Mộ Hi còn cười ha ha.

"Bà xã, ở trước mặt em anh chính là nam tử hán đậu hũ nhỏ." Nam Cung Diệu không có cách nào với Mộ Hi, thẳng thắn trêu chọc bà xã.

"Được, vậy về sau em liền gọi anh là ông xã đậu hũ nhỏ đi, vừa vặn em thích ăn đậu hũ, nhất là đậu hũ của anh, uhm, em thích ăn." Mộ Hi vui vẻ cười nói.

"Dám ăn đậu hũ của anh, em không sợ khó tiêu?" Nam Cung Diệu hắc hắc cười trộm, bà xã vậy mà nói thích ăn đậu hũ của anh, xưa nay đều là đàn ông ăn đậu hũ của phụ nữ, người phụ nữ này lại muốn ăn đậu hũ của anh, thú vị.

"Ông xã làm đậu hũ xong chờ em, em cúp trước, bye bye." Mộ Hi cúp điện thoại trở vào trong hộp đêm.

Mộ Hi nhìn thấy Âu Dương Hàn bưng ly tự nhiên, từ từ chậm rãi lắc lắc, hương rượu đỏ nguyên chất kèm theo tư thế đong đưa, rượu đỏ trong ly đung đưa, tựa như là hương vị mê người phát ra từ người anh ta.

Âu Dương Hàn cố ý đùa giỡn ở trước mặt Mộ Hi, tư thế này kỳ thật chính là anh ta bình thường chân chính, chỉ là anh ta cố ý che giấu ánh mắt nham hiểm độc ác, trong ánh mắt thêm vài phần nhu tình.

Mộ Hi nhất thời quan sát Âu Dương Hàn, bị anh ta nhìn trong mắt, chỉ là, sau khi Mộ Hi quan sát Âu Dương Hàn, cũng không có quá nhiều thay đổi, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, người phụ nữ này tựa như làm từ thép.

Đối mặt mỹ nam tuấn tú như vậy thế nhưng không chút động lòng, lòng tự trọng không khỏi bị tổn thương, mình thật sự bỉ ổi, lại có thể muốn dùng mỹ nam kế quyến rũ vợ của Nam Cung Diệu, mẹ kiếp, hận thủ hạ của mình không anh tuấn như Nam Cung Diệu, nếu không cũng không cần lão đại ra tay, đến làm chuyện ngây thơ như vậy, vốn tưởng rằng người phụ nữ này rất dễ thu phục, nhìn thấy video cảm giác Mộ Hi rất lẳng lơ, vì sao sau khi nhìn thấy không phải như thế? Cô vẫn luôn biểu hiện đúng quy đúng củ, không có biểu hiện của người phụ nữ lẳng lơ, điều này khiến anh ta không biết xuống tay từ đâu.

Âu Dương Hàn đoán được Mộ Hi có lẽ kiêng dè anh ta, người phụ nữ này anh ta chắc chắn muốn có, bởi vì đây là người Nam Cung Diệu quý trọng nhất, tiền đối với Nam Cung Diệu mà nói đều không quan trọng, chỉ có người phụ nữ này khiến anh không thể tự thoát ra được, đây là hiểu biết gần đây của Âu Dương Hàn với Nam Cung Diệu.

Danh hiệu tà ma anh ta rất hiểu, tính tình thủ đoạn độc ác, làm việc liều lĩnh bá đạo, tung hoành thương giới vài chục năm, vẫn đứng đầu danh sách, có thể thấy được người này cũng người là suy nghĩ tinh tế, nếu không rất khó tung hoành đứng đầu bảng được.

Hơn nữa, mọi người đều sợ anh ba phần, anh có thân thủ phi phàm, ra ngoài làm việc, bên cạnh không mang theo quá nhiều tùy tùng, chỉ mang mãnh tướng Lãnh Đông, người này cũng không thể khinh thường, đại ca Cao Huy chết liền có quan hệ trực tiếp với người này, nghe nói chính là hai người này giết chết đại ca Cao Huy. Lãnh Đông này xuất quỷ nhập thần, gần đây lại bị Nam Cung Diệu phái đến nơi khác thực hiện nhiệm vụ, có thể thấy được Nam Cung Diệu rất tín nhiệm Lãnh Đông.

"Hi, đi lâu vậy?" Vân Tĩnh Sơ hỏi.

"Chồng mình thúc giục mình trở về, mình có thể đi về trước chứ?" Mộ Hi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Hàn Dương, không khỏi run lên, giống như toàn thân người này tản ra uy nghiêm không thể xâm phạm, ánh mắt kia mặc dù nhìn rất thân thiện, nhưng lại cảm giác không chân thực, giống như rất huyền bí, không nhìn thấy đáy.

"Diệu tổng thiệt là, mới chơi như vậy lập tức thúc giục, thật sự là kết hôn sẽ không có tự do, mình thông cảm với cậu, Hi." Vân Tĩnh Sơ nhảy vào cho Mộ Hi một ánh mắt thông cảm.

"Mình không biết được, mình cảm giác như vậy rất tốt nha, ít nhất anh ấy biết nghĩ tới mình không phải sao?" Mộ Hi cười ha hả nói, đây là lời trong lòng của cô, được chồng nghĩ tới đây là chuyện tốt, không có cái gì tự do và không tự do, cho nên tất cả chính mình thấy chuyện này thế nào.

Bên trong hộp đêm, tiền tài, quyền lợi, rượu ngon và mỹ nữ, đầy rẫy cô đơn lạnh lẽo và vũ hội hào nhoáng, đang diễn ra ở chỗ này, nhưng đây hết thảy cũng không bằng một cú điện thoại của ông xã.

Ở đây mặc dù náo nhiệt, nhưng không liên quan đến cô.

"Vậy được rồi, chúng ta trở về đi." Vân Tĩnh Sơ mất hứng nói.

"Mình có thể về trước, các cậu ở lại chơi đi, không cần bởi vì mình làm các cậu mất hứng, các cậu tiếp tục, mình đi trước." Mộ Hi đứng dậy rời khỏi hộp đêm, tâm tính thiện lương của Âu Dương Hàn cũng như bị mang đi, bộ dáng không yên lòng.

"Tĩnh Sơ, em có thích tham gia vũ hội hóa trang không, người bạn vừa rồi của anh nói muốn mở một vũ hội hóa trang, nếu em thích, đến lúc đó chúng ta sẽ tới, không thích thì thôi." Âu Dương Hàn hết sức tự nhiên hỏi Vân Tĩnh Sơ, kỳ thật, anh rất hy vọng Vân Tĩnh Sơ đồng ý, đây cũng là một phần kế hoạch của anh ta.

"Thật sự, em thích, anh biết không? Mộ Hi càng thích vũ hội hóa trang, lúc đi học chúng em có vũ hội hóa trang, anh biết Mộ Hi hóa gì không?"

Vân Tĩnh Sơ ha ha cười nói chuyện cô và Mộ Hi lúc đi học, Âu Dương Hàn hết sức cảm thấy hứng thú, thì ra Mộ Hi ở trường học nổi danh trinh khiết liệt nữ, xem xem ra cô vẫn dấu kín tính cách của mình, đây không phải là cô chân thật.

"Cô ấy hóa cái gì?" Âu Dương Hàn tò mò hỏi, nếu đã muốn có người phụ nữ này, đương nhiên là cần hiểu rão hơn.

"Người ta đều không muốn mình trở nên xấu, hóa thành nữ sát thủ, Hoa tiên tử, Bạch nương tử rất nhiều nha, đều là không phải rất xấu, nhưng mà, Mộ Hi xuất hiện lôi đến tất cả mọi người ở đây, cậu ấy lại hóa mình thành vóc người mỹ nữ, mặt dã thú, tục xưng: Mỹ nữ và dã thú." Vân Tĩnh Sơ nói xong cũng nở nụ cười.

"Đúng vậy, hết sức đặc biệt." Âu Dương Hàn nhàn nhạt nói, không có biểu hiện vẻ mặt rất tò mò, kỳ thật anh hy vọng Vân Tĩnh Sơ nói nhiều điểm về chuyện Mộ Hi, như vậy mới có thể biết người biết ta, đánh đâu thắng đấy.

"Lúc ấy, bạn học của chúng em đều bị vóc người của cậu ấy mê hoặc, nhưng khi nhìn đến gương mặt khủng bố kia, đều thất vọng và chán nản, nghĩ thầm có phải lớn lên thật sự rất xấu không? Cho nên không dám mạo hiểm, nam sinh lớp chúng em cũng không mời Mộ Hi khiêu vũ." Vân Tĩnh Sơ có chút thất vọng.

"Vậy cô ấy nhất định rất buồn?" Âu Dương Hàn nhàn nhạt nghe thấy được, biểu hiện thờ ơ, để Vân Tĩnh Sơ không hiểu lầm.

"Cậy ấy không có, ngược lại, còn rất vui." Vân Tĩnh Sơ trả lời.

"Vui? Làm sao có thể?" Âu Dương Hàn tò mò hỏi.

"Bởi vì Mộ Hi nói, một người đàn ông nhìn đầu tiên là thân thể phụ nữ, hay là nhìn mặt phụ nữ, kết quả chứng minh tất cả đàn ông đều chỉ đồng ý mỹ nữ, cậu ấy còn nói được lợi nhuận, một vũ hội hóa trang khiến cậu ấy hiểu trong lòng đàn ông trên thế giới, chị em gái hết sức dễ thương đi?" Vân Tĩnh Sơ nói.

"Uhm, rất dễ thương." Âu Dương Hàn ứng hợp trả lời, trong lòng cuối cùng hiểu, vì sao cô nhìn thấy anh ta không có động lòng, thì ra cô hiểu đàn ông chỉ nhìn mặt có xinh đẹp hay không mới có thể tiếp xúc với phụ nữ, cho nên cô mới có thể luôn nhàn nhạt đối mặt anh ta như vậy, người phụ nữ này vẫn không đơn giản.

Mộ Hi về đến nhà, Nam Cung Diệu đã nằm ở trên giường chờ cô trở lại.

"Ông xã, đi ngủ sớm như vậy sao?" Mộ Hi nhìn đồng hồ hỏi Nam Cung Diệu.

"Là ai nói để anh làm đậu hũ xong chờ cô ấy, cho nên anh liền tắm một cách vô ích." Nam Cung Diệu mỉm cười nói, một tay nâng cằm, nằm lỳ ở trên giường, thưởng thức Mộ Hi thay quần áo.

"Đậu hũ ở đâu?" Mộ Hi hỏi.

"Bản thân chính là đậu hũ, tùy ý ăn, không thu tiền." Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi trở lại liền đặc biệt vui mừng.

"Đáng tiếc bản thân hiện tại không đói bụng!" Mộ Hi sảng khoái trả lời.

"Đáng tiếc em nói không tính, chẳng lẽ em muốn cho đậu hũ mới mẻ như vậy hư mất?" Nam Cung Diệu học khẩu khí của Mộ Hi nói.

"Lắm lời, không để ý tới anh, em đi tắm." Mộ Hi tới phòng tắm, sau đó Nam Cung Diệu cũng đi vào theo.

"Ông xã anh vào làm gì? Em muốn tắm rửa." Mộ Hi nhìn thấy Nam Cung Diệu đã cởi áo ngủ ra, phía dưới cũng đã giơ lên, mặt không khỏi đỏ lên.

"Anh vào đấm bóp lưng cho em, tiện thể làm cái khác." Nam Cung Diệu cầm lấy sữa tắm bắt đầu vẽ loạn lên cơ thể Mộ Hi, đây không phải tắm cho Mộ Hi, quả thực chính là thừa cơ quấy rối.

Nam Cung Diệu chỉ vẽ loạn chỗ nhiều thịt, quét qua quét lại không ngừng.

"Làm ơn, vẫn là tắm cho mình đi, anh đây là tắm sao? Quả thực lấy quấy rối làm họ!" Mộ Hi bị Nam Cung Diệu sờ rất khó chịu, bởi vì có sữa tắm nên sờ rất trơn, cảm giác rất ngứa.

"Đừng nhúc nhích, cẩn thận anh ném em vào trong bồn tắm, diễn trò uyên ưng nước với em." Nam Cung Diệu nói với Mộ Hi, nghe được anh đã bắt đầu thở hổn hển, thịt phía trước của Mộ Hi bị anh mò rất cứng thẳng lên.

"Uhm..." Mộ Hi kìm lòng không được uhm một tiếng, Nam Cung Diệu hiểu rõ, vì vậy sau khi rửa xong phía dưới Mộ Hi, bế ngang cô, ra khỏi phòng tắm.

"Bà xã, chúng ta đi diễn uyên ương trên giường đi." Nam Cung Diệu ôn nhu nói với Mộ Hi.

Trong phòng lần nữa trình diễn kích tình, một màn triền miên, một màn.

Nam Cung Diệu gần đây bề bộn nhiều việc, bởi vì giao nhiệm vụ cho Lãnh Đông, anh ấy hoàn thành rất tốt, Lãnh Đông gửi văn kiện tới, anh muốn xem xét từng cái, cho nên vài ngày này anh vẫn phải bề bộn nhiều việc, Mộ Hi cũng đi làm, tan tầm.

Hôm nay quá rảnh rỗi, nhận điện thoại của Vân Tĩnh Sơ.

"Chị em gái, lát nữa mình đến nhà đón cậu, buổi tối chúng ta tham gia một vũ hội hóa trang."

Vân Tĩnh Sơ đã hỏi thăm ở công ty, biết rõ Diệu tổng bận rộn, phải rất khuya mới có thể về nhà, nghe thư ký nói, ban đêm mười hai giờ còn phải mở hội nghị video gì đó, bởi vì đối phương là người Mỹ, chênh lệch thời gian, cho nên phải mở vào buổi tối, chúng ta nơi này là ban đêm, người ta bên kia mới là ban ngày, Mộ Hi dĩ nhiên là của cô.

Buổi tối Vân Tĩnh Sơ đúng hẹn đến nhà Mộ Hi gia, đón Mộ Hi đi, bọn họ đến phòng hóa trang, bên trong có đạo cụ Âu Dương Hàn chuẩn bị, thuận theo sẵn có, Mộ Hi nhìn cũng hết sức hưng phấn.

"Hi, chúng ta hóa cái gì đây?" Vân Tĩnh Sơ bắt đầu bối rối, bởi vì đạo cụ quá nhiều, xem đến hoa cả mắt.

"Mình hóa cái này, Mộ Hi cầm một lễ phục màu đen, cộng thêm từng cái từng cái đầu khủng bố."

"Không phải chứ? Cậu lại muốn hóa mỹ nữ và dã thú?" Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy Mộ Hi cầm bộ y phục kia cũng biết cô muốn hóa cái này.

"Như vậy an toàn, lát nữa mình có thể vụng trộm lười, các cậu khiêu vũ, mình có thể làm khán giả, giống như lúc ở trường học, bạn học đều bị mình hóa trang dọa chạy, liền nó, chỉ là bộ y phục hôm nay có chút quá lộ rồi, cậu xem đằng sau làm sao lộ tới chỗ này, còn có phía trước, nha, không được, không được, vẫn là chọn riêng biệt đi." Mộ Hi nhìn thấy bộ y phục này quá lộ, vì vậy quyết định buông tha cho món này.

"Không được, liền mặc nó, cậu xem mỗi lần cậu đều bảo thủ như vậy, hôm nay hóa trang ai biết cậu là ai? Liền nghe mình điên khùng một lần." Vân Tĩnh Sơ cầm một món cương thi y phục, một thân màu đen áo bó sát người, cộng thêm một món màu đen áo choàng.

"Được, muốn điên khùng liền cùng nhau điên khùng, cậu là đen, mình cũng là đen." Mộ Hi và Vân Tĩnh Sơ đều chọn quần áo màu đen, rất hợp.

Hóa trang xong, ra khỏi phòng hóa trang, hai người mặt đối mặt, không khỏi cười ha ha, cậu nhìn mình, mình nhìn cậu. Vân Tĩnh Sơ còn tốt, ngoại trừ đôi răng nanh lộ ra ngoài, cái khác không cí gì khủng bố, nhưng mà, Mộ Hi lại khác, không phải đem mặt mình hóa thành dã thú, xấu vô cùng, còn hết sức khủng bố, bởi vì cô cũng mang một hàm răng quái thú, hôm nay coi như là Nam Cung Diệu cũng không biết cô là ai?

"Hi, mình tin dì nhìn thấy cậu cũng không nhận ra cậu." Vân Tĩnh Sơ cười nói.

"Mẹ mỉnh còn không bị mình dọa ngất đi!" Mộ Hi lắc lắc đầu, hai người đến hội trường vũ hội.

"A a, Hi, thật náo nhiệt." Vân Tĩnh Sơ rất vui vẻ.

"Từ giờ trở đi, đừng gọi mình là Hi, gọi mình là nữ dã thú." Mộ Hi lo lắng đụng phải người quen, cho nên cô không để cho gọi tên cô.

"Được, chơi thật thú vị, nữ dã thú, vậy mình chính là nữ cương thi." Vân Tĩnh Sơ hết sức hưng phấn.

Đến đây rất nhiều người, tất cả đều ly kỳ cổ quái, âm u khủng bố, đương nhiên cũng có các loại trang phục thiên sứ, công chúa rất đẹp.

"Nữ cương thi, Hàn Dương chưa tới sao?" Mộ Hi hỏi.

"Anh ấy nói tối hôm nay tự do hoạt động, nếu như có thể tìm được anh ấy càng tốt, tìm không thấy thì mỗi người tự chơi." Vân Tĩnh Sơ nói.

"Vì sao?" Mộ Hi khó hiểu.

"Bởi vì cái dạng này kích thích hiểu không? Chúng ta đều thành như vậy, nhìn xem còn có thể nhận ra đối phương đến không, thực sự nhận không ra người, cuối cùng tiết lộ chân tướng, chưa đến khi vũ hội kết thúc không được phép lấy xuống, như vậy chơi không vui."

"Thật đúng là, bộ dáng chúng ta như vậy ngay cả mẹ mình cũng không nhận ra, đừng nói chi là anh ta, chúng ta cứ đi bốn phía dạo trước như thế nào, xem một chút có hóa trang dạng gì." Mộ Hi thích những trang phục kia.

"Được." Vân Tĩnh Sơ sảng khoái đáp ứng.

Lúc này, âm nhạc vang lên.

"Xin chào vị mỹ nữ cương thi này, chúng ta có thể nhảy một điệu không?" Người đàn ông cao lớn đi qua, lịch sự vươn tay ra với Vân Tĩnh Sơ, chỉ là căn bản thấy không rõ lắm anh ta lớn lên như thế nào? Anh ta hóa thành một hải tặc, còn mang một bịt mắt!

Vân Tĩnh Sơ nhìn Mộ Hi ý bảo mình đi chỉ còn lại mình cậu.

"Đi thôi, mình tùy tiện đi dạo." Mộ Hi nói xong liền đi, Vân Tĩnh Sơ khiêu vũ cùng với tên hải tặc kia.

Mộ Hi bưng một ly rượu đỏ vừa đi, quả nhiên vẫn như vậy, đàn ông trên thế giới thật đúng là thực tế, bởi vì mặt mình vô cùng xấu, cho nên tất cả đàn ông dọa chạy.

Cô lắc lắc đầu, nhẹ uống một ngụm rượu đỏ, đi đến một bên chỗ yên tĩnh, ở đây thật ồn ào, nếu như không phải là vì cùng Tĩnh Sơ, cô chắc sẽ không đến.

"Không cần, cầu xin anh, không cần..." Mộ Hi loáng thoáng nghe được một âm thanh yếu ớt còn mang theo tiếng thở dốc truyền đến.

"A, cầu xin anh, không được." Lại là âm thanh kia.

"Cứu mạng, cứu mạng..." Một câu cứu mạng khiến Mộ Hi đứng thẳng người đi tới phía trước, lắng nghe âm thanh đè nén này, còn mang theo tiếng thở dốc, không biết là đau khổ hay là loại vui sướng vang vọng ở không trung nào đó, do mới vừa uống rượu đỏ, trong lòng tinh thần trọng nghĩa tự nhiên sinh ra, cô nửa tỉnh táo nửa nghi ngờ, chẳng lẽ nơi cao cấp cũng sẽ có chuyện phát sinh tội ác, người phụ nữ vừa rồi nói cứu mạng, có nên đi vào xem một chút không, Mộ Hi đứng ngoài cửa nơi phát ra âm thanh do dự.

Mộ Hi do dự một chút, hồn nhiên đẩy cửa phòng ra, trong phòng không có ai, trên giường cũng trống không, chẳng lẽ chuyện như vậy không có trên giường, lại là đàn ông thích đánh dã chiến, Mộ Hi ngó ngó bốn phía, tiếng thở dốc nặng nề bay bổng ở trong phòng, Mộ Hi ngừng thở, đến ban công.

Trên ban công rộng lớn, một người phụ nữ xinh đẹp đưa lưng về phía Mộ Hi, quần áo của cô ta nửa cởi, làn da mượt mà trắng như tuyết lõa lồ bên ngoài, váy bị tới trên mông, người đàn ông mãnh liệt đánh từ phía sau.

Giờ khắc này, người phụ nữ kèm theo va chạm, nha nha, lòng tốt xử lý chuyện xấu, hiện tại tiến thoái lưỡng nan, chính mình giống như bị cố định, một cử động cũng không dám chỉ sợ kinh động người phụ nữ kia, nhưng mà cảnh tượng này chọc người, nhất định phải biến mất.

Lúng túng.

Trong đầu Mộ Hi thoáng chốc nhảy ra hai chữ lúng túng, cô rất muốn chạy mất dép, nhưng mà người đàn ông kia đã đứng dậy nhìn cô, người phụ nữ phía dưới kia thảm hại hơn, nhìn thấy hóa trang của Mộ Hi bị dọa té xỉu tại chỗ, người đàn ông này thì ra cũng là tham gia vũ hội hóa trang, bởi vì anh ta hóa trang ma cà rồng, dưới ánh mắt còn có lấy vết máu, Mộ Hi cũng sợ hết hồn, giờ phút này cảnh tượng tựa như ma cà rồng này đang hút máu người phụ nữ này.

Mộ Hi cảm giác được ánh mắt người đàn ông lạnh như băng, dọa cô một cử động cũng không dám, kinh ngạc đứng.

Người đàn ông cảm thấy được Mộ Hi nhìn thấy, tựa hồ rất hài lòng với nét mặt của cô, khóe miệng tà khí khẽ giơ lên, ác ý người phụ nữ vừa rồi tiến công đẩy qua một bên, chậm rãi đi tới phía Mộ Hi.

Mộ Hi thở hốc vì kinh ngạc, máu đuổi vọt tới não, thảm, quấy rối chuyện tốt của người ta, còn dọa người phụ nữ kia ngất, sớm biết nên hóa trang nhạt một chút, còn không đến mức khủng bố như vậy!

Mặt Mộ Hi trắng một trận hồng một trận, vừa định bỏ chạy thục mạng, lại bị người đàn ông một bước dài tiến đến níu cánh tay lại.

Mộ Hi tiến thoái lưỡng nan, mặt đối mặt nhìn người đàn ông, hơi thở không yên, lời nói hỗn loạn.

"Thực, thực, thực xin lỗi, quấy rầy chuyện tốt của ngài, tôi không cố ý, vừa rồi tôi nghe được người phụ nữ của anh kêu cứu mạng, cho nên, cho nên liền tiến đến, anh thật đúng là người đàn ông mạnh mẽ, khiến người phụ nữ của mình hô to cứu mạng, lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, hôm nay chỉ là hiểu lầm hiểu lầm."

Bất đắc dĩ, Mộ Hi chỉ nói thật, người đàn ông vẫn luôn nhìn cô, rất lâu không nói lời nào, thì ra đây chính là tính tình của người phụ nữ này, nói chuyện thô tục, tính cách ngang tàng bạo ngược, lá gan cũng rất lớn, không hề giống bộ dáng mình bình thường thấy, cô ngoan ngoãn giả vờ cho anh ta xem, đây mới thật sự là cô, thật đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.