Nam Cung Diệu chạy đến bên trong một nhà máy bỏ hoang, lấy tốc độ nhanh nhất chạy lên trên lầu, hy vọng có thể từ phía trên nhìn thấy có mấy tên sát thủ. Ước chừng qua vài phút, hai gã đàn ông mặc đồng phục đen vào trong nhà máy này, Nam Cung Diệu phán đoán bọn họ sẽ chia nhau ra tìm, cho nên anh muốn tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất cắt đứt quan hệ với hai người này, nếu không chờ một hồi nhiều người, sẽ rất phiền toái.
Bọn họ vào bên trong, mỗi người trong tay đều cầm một khẩu súng lục vô thanh, dè dặt đi lên lầu, súng của Nam Cung Diệu cũng là vô thanh, như vậy sẽ không dẫn những sát thủ khác tới.
Mặc dù bọn sát thủ bước chân rất nhẹ, người bình thường đều không cảm thấy được, nhưng tai Nam Cung Diệu rất nhạy bén, anh đã cảm thấy được bước chân sát thủ càng ngày càng gần, lòng anh dâng lên theo, Nam Cung Diệu núp ở một bên cầu thang, một tay giơ súng, một tay cầm dao găm, vì còn chưa xác định có bao nhiêu sát thủ, cho nên anh muốn tiết kiệm đạn.
Nghe được thanh âm rất gần, Nam Cung Diệu núp ở một bên cầu thang, họng súng nhắm ngay đầu bậc thang, không lâu sau, một cài đầu đen sẫm hiện ra, Nam Cung Diệu không chút suy nghĩ bắn một phát, phía trước sát thủ kêu cũng không kịp phát ra, đã ngã xuống, Nam Cung Diệu đồng thời hung hăng đâm con dao nhọn vào tim sát thủ thứ hai, chỉ trong nháy mắt, sát thủ đau không ngừng nhếch miệng, cũng chầm chậm ngã xuống.
Nam Cung Diệu đeo bao tay vào, nhặt súng lục vô thanh trong tay bọn họ lên, cẩn thận kiểm tra giấy tờ trên người bọn họ, xem một chút có có manh mối không, thì ra hai người này là sát thủ Nhật Bản chuyện nghiệp, Nam Cung Diệu lạnh lùng cười một tiếng.
"Nhật bản, kỹ nữ trai bao, hừ."
Nam Cung Diệu rời khỏi, anh ước lượng Lãnh Đông sẽ nhanh đến, vì vậy anh lặng lẽ đến chỗ vừa mới nhảy xe, trốn vào mọt chỗ an toàn, chờ Lãnh Đông xuất hiện, vì những sát thủ kia như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới anh sẽ lại trở lại. Quả nhiên qua khoảng mười phút, xe Lãnh Đông đến, anh thật nhanh xuống xe chuẩn bị đi tìm Nam Cung Diệu, ngay lúc cửa xe vẫn chưa đóng, Nam Cung Diệu đã đứng trước mặt anh.
"Lên xe."
"Anh Diệu."
Hai người lên xe thật nhanh rời đi.
"Lãnh Đông, chuyện hôm nay cậu xem thế nào?"
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong lòng đang suy nghĩ, là ai chú ý phái sát thủ, anh tin tưởng trên địa bàn của anh, không người nào dám động thủ với anh, lúc này đây sát thủ là người Nhật Bản, xem ra đối phương chuẩn bị đưa anh vào chỗ chết, thế nhưng lại chạy đến Nhật Bản thuê sát thủ, chỉ là đối phương còn đánh giá thấp thực lực của Nam Cung Diệu, cho dù bên cạnh không mang theo anh em, chỉ bằng thân thủ của anh cũng có thể phá vỡ vòng vây .
Hôm nay nếu như không phải là lo Mộ Hi sợ hãi, anh nhất định vui đùa cùng bọn họ một chút, ở chỗ này khắp nơi đều có anh em của anh, lúc này đây anh chỉ là không muốn làm lớn chuyện, bởi vì anh còn muốn bắt được kẻ xúi giục phía sau.
"Anh Diệu, tôi cẩn thận nghĩ, những người này không thể nào là người bản địa, vì chỉ có người ở phía ngoài mới dám xuống tay với ngài, cũng có lẽ là người địa phương thuê được sát thủ phía ngoài, tôi tin tưởng phàm là sát thủ bản địa không người nào dám nhận việc này, đây là công việc mất mạng, ai cũng biết."
"Cậu phân tích vô cùng đúng, tôi vừa mới giết chết hai người, bọn họ tất cả đều là người Nhật Bản."
"Người Nhật Bản? Xem ra có người muốn mạng anh Diệu của chúng ta."
"Lãnh Đông, chúng ta không ngại hãy vui đùa cùng bọn họ một chút."
"Hiểu, Anh Diệu."
"Đúng rồi, Mộ Hi đâu?"
"Anh Diệu hiện tại cô ấy đã đến thị trấn, tôi vừa mới đưa cố ấy đến trạm xe buýt."
"Uh, chúng ta trở về, nói cho bên kia chuyện hủy bỏ tất cả, hai người vừa mới chết, cảnh sát nhất định sẽ điều tra , hai ngày nay tin tức sẽ rất căng thẳng, hai ngày nữa lại bàn."
"Vâng, Anh Diệu."