Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 15: Chương 15: Tôi đây là cứu vớt cô




"Cô cứ như vậy muốn rời khỏi tôi, có bao nhiêu phụ nữ nằm mơ cũng hy vọng tôi đối tốt với các cô ấy."

"Tổng giám đốc, là anh buộc tôi nói thật, anh thật đúng là tự kỷ, những phụ nữ kia thích anh là chuyện của các cô ấy, mà tôi, tuyệt đối không có hứng thú với anh."

Mộ Hi quật cường nhìn Nam Cung Diệu nói, bất cứ giá nào, dù sao cũng cứ như vậy, thích sao nói vậy.

"Tôi hoài nghi em thích phụ nữ?" Nam Cung Diệu chẳng những không tức giận mà còn khiêu khích nói.

"Tùy anh nghĩ thế nào, tên đàn ông nguy hiểm, tóm lại, bất cứ lúc nào ở cùng anh cũng khó giữ được khí tiết."

"Tôi không có cảm giác với đồng tính."

Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, anh cố ý muốn chọc giận con nhím con này, cẩn thận suy nghĩ một chút cô thật đúng là như một con nhím. Lúc nổi giận như con báo nhỏ, thời điểm ngoan ngoãn như con nhím, bất cứ lúc nào cũng không muốn để cho người khác đến gần.

"Một chút phép khích tướng, không mắc mưu, tóm lại giữ khoảng cách với anh sẽ không sai, tựa như người ta ngày đầu tiên đến công ty đi làm, liền, liền..."

Mộ Hi ngượng ngùng nói tiếp.

"Nói."

"Nói thì nói, nụ hôn đầu của tôi, chính là anh tên tổng giám đốc sắc quỷ này cướp đi, anh có biết không, người ta nhưng là lần đầu tiên."

Nam Cung Diệu không có bất kỳ biến hóa, vẫn lái xe, vừa rồi rõ ràng muốn dùng phép khích tướng kích thích cô một chút, nếu như là phụ nữ khác, liền sẽ chứng minh mình không phải là đồng tính luyến ái. Nhưng cô không có! Nam Cung Diệu có vẻ thất vọng.

"Cô cần cảm ơn tôi, bởi vì không có đàn ông nào dám hôn cô, tôi đây là ở cứu vớt cô."

"Cứu vớt? Không lạ gì, đó là anh cưỡng bức, anh cái này siêu cấp háo sắc..."

Mộ Hi còn chưa có nói xong, miệng đã bị hung hăng chặn lại, không cách nào hô hấp, đầu cảm giác choáng váng.

Nam Cung Diệu một bên hôn lên tên tiểu nhân đang tức giận, một bên đem xe ngừng qua một bên, nghĩ thầm: Lần này xem cô có ngoan không.

Buông tay cầm lái ra, tháo cài tóc Mộ Hi ra, tóc thật dài rơi xuống, ngón tay thon dài của Nam Cung Diệu đưa đến môi Mộ Hi, một hương vị ngọt ngào từ hơi thở truyền vào trong mũi, chẳng lẽ đây là hơi thở của trinh nữ, cảm giác rất tuyệt.

Cảm giác mê muội đánh thẳng vào đầu cô, khiến đầu óc trống rỗng, quên mất chống cự và khước từ.

Mộ Hi không chịu được anh cao thủ tình trường công kích, chỉ chốc lát sau liền thở hồng hộc, Nam Cung Diệu duỗi tay tiến vào bên trong nội y của cô, không nghĩ tới tên tiểu nhân này, còn rất có vật chất, hết sức đầy đặn.

Tay Mộ Hi không thành thật nhắc nhở cần phải cự tuyệt hoặc là hung hăng cắn anh một cái, dùng sức đẩy Nam Cung Diệu, nhưng là sức lực của mình đối với anh mà nói tựa như sức lực của trẻ con, dùng sức lực lớn nhất đẩy, thế nhưng anh không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Nam Cung Diệu tự động rời khỏi môi cô.

"Còn muốn cắn tôi sao?"

Giọng nói mang lạnh lẽo âm u của sông Lạc Hà, từ trong miệng Nam Cung Diệu mang theo hơi thở ấm áp truyền vào tai Mộ Hi.

Mộ Hi nhìn thấy anh đang cười nhạo mình, tên đàn ông đáng ghét này ăn xong còn dám chê cười, thế là.

Bàn tay nhỏ bé ở trên đùi anh hung hăng nhéo một cái.

"Tôi để cho anh cuồng, cuồng tự kỷ."

Mộ Hi mặt rất đỏ, đương nhiên là ngượng ngùng, đây chính là lần đầu tiên cô cùng đàn ông có tiếng cũng có miếng hôn môi, người đàn ông này lại dám cười nhạo cô.

"Cô cần cảm ơn tôi, tôi đang giúp cô hoàn thành nụ hôn đầu của cô."

Mộ Hi cảm giác không ổn, giống như dì cả chảy bên cạnh.

"Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi, tôi phải về nhà."

Chứng kiến vẻ mặt của Mộ Hi Nam Cung Diệu cho rằng cô nói hỏng rồi, anh lý giải thành mang thai, chẳng lẽ tên tiểu nhân cho rằng hôn môi liền sẽ mang thai sao!

"Cô sẽ không cho rằng hôn môi liền sẽ mang thai chứ, nếu như là như vậy, con của tôi không phải là khắp thế giới đều có sao?"

"Nôn - - ghê tởm." Mộ Hi nghĩ đến môi anh hôn qua nhiều phụ nữ, vì vậy trong dạ dày có loại cảm giác muốn đi lên phản động.

Nam Cung Diệu chứng kiến Mộ Hi phản ứng, người phụ nữ đáng ghét lại dám kháng cự nụ hôn nóng bỏng của mình.

"Người phụ nữ này, cô đang đùa với lửa."

Con ngươi đen của Nam Cung Diệu lạnh lùng như ngâm trong hàn băng, hiện ra ánh sáng lạnh như băng, làm cho lòng người lạnh run mũi cũng run rẩy. Mà trong vẻ mặt kia của cô ánh mắt quật cường không chịu thua, hung hăng rung động trái tim anh.

Lúc này Mộ Hi mới phát hiện bọn họ đã rời khỏi nội thành rất xa, nâng mắt kính, trong lòng nôn nóng bất an.

"Anh muốn mang tôi đi đâu? Tôi phải về nhà." Mộ Hi gấp đến độ trong mắt có nước mắt, lần này nhưng đủ mất mặt để đi nước ngoài, chờ một chút nhìn thấy máu trên đùi anh, nhưng làm sao bây giờ? Chính mình cũng phiền phức, còn có mặt mũi xuống xe, chết rồi coi như xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.