Chương 04. Có Biến!
Màn đêm buông xuống thành phố Tịnh Yên. Và những con người sống về đêm bắt đầu hoạt động.
Trong bar ồn ào. Mang chút không khí gợi tình của những cô gái mặc chỉ hai mảnh vải che thân, nhún nhảy trên sàn chính.
Lý Cử Phiên thì nằm dài xuống bàn. Hiện tại cô chính là cảm thấy tương lai mờ mịt. Cha mẹ lại hối cô kết hôn sớm.
Vấn đề ở đây là Lý Cử Phiên và Nha Tri chẳng ai muốn kết hôn sớm. Đây chính là vấn đề khá nan giải. Khiến cô thật sự đau đầu.
Ngửa đầu uống cạn ly cocktail Paloma. Lý Cử Phiên mông lung nghĩ đến lời Hi Bi nói: “Mày nên nghĩ lại xem hắn có thương mày thật không? Mày theo hắn từ lúc hắn chỉ có hai bàn tay trắng, bây giờ hắn có nhà lầu xe hơi, nghề nghiệp ổn định. Dù không phải đại gia nhưng cũng tạm xem là người đàn ông thành đạt đi. Cớ gì hắn cứ mãi không ngỏ ý muốn lấy mày? Mày nói không lấy hắn liền nghe theo à? Đừng ngốc nghếch nữa!”
Hi Bi với cô làm bạn thân cùng nhau cũng hơn tám năm. Hiểu rõ đoạn tình cảm giữa Nha Tri và cô như thế nào.
Phiền não cào cào mái tóc dài của mình, Lý Cử Phiên ngồi thẳng dậy: “Ti, lấy cho em một điếu.”
Ti là phục vụ ở đây. Lý Cử Phiên dù sao cũng là khách quen. Cô xem Ti như anh trai của mình vậy. Mỗi khi có việc gì buồn, cô đều đi đến đây uống đến nghiêng ngã. Cũng may có Ti. “Hôm nay em lại có chuyện gì à?” Ti đứng kế bên hỏi Lý Cử Phiên khi đưa cho cô điếu thuốc Marlboro Black Menthol. Vì bình thường cô không hút thuốc.
“Cũng không có gì. Em chỉ hơi phiền não một chút.” Nói nhẹ, Lý Cử Phiên bật quẹt châm điếu thuốc, nhả khói lượn lờ.
“Nha Tri biết em hút thuốc chứ?” Ti vừa cười vừa nói. Ngụ ý nếu Lý Cử Phiên không nói thì tin tức này sẽ đến tai Nha Tri.
Nếu anh biết cô hút thuốc sẽ lột da cô mất.
Lý Cử Phiên hừ hừ hai tiếng: “Gia đình em giục em lấy chồng. Còn anh ấy vẫn cứ ậm ừ. Có lẽ vì em không muốn.”
“Nha Tri năm nay bao nhiêu rồi?”
“Cũng mới hai mươi sáu thôi anh.” Lý Cử Phiên ngã ra ghế dựa.
Rồi bỗng dưng như nhớ đến chuyện gì, cô cười khẽ hai tiếng: “Vẫn còn trẻ anh nhỉ?”
***
Vừa tan lớp, Lý Cử Phiên cầm túi xách đi xuống phòng giáo viên.
Lúc nãy, có thông báo tất cả giáo viên khối buổi sáng tập trung ở phòng giáo viên để họp khẩn cấp. Không biết lại có việc gì nữa đây.
“Hôm nay tôi tổ chức cuộc họp khẩn cấp này, vì có một việc cần phải thông báo đến các giáo viên trong Trường Tiểu học Thi Han.” Thầy Hiệu trưởng Phan Gia đứng lên, cất giọng chậm rãi.
Thầy Phan Gia năm nay cũng năm mấy tuổi. Nhưng tóc không bạc hết chỉ mới lấm chấm muối tiêu. Cũng còn khỏe mạnh, dáng vẻ khoan thai. Hắng giọng cho thông cổ: “Các thầy cô cũng biết, trường chúng ta là một trường quốc tế có quy mô. Vì vậy, trường chúng ta là một trường tư nhân, do một gia tộc lâu đời đầu tư và xây dựng.”
Ngưng một lát: “Tuy nhiên, hầu như không có ai biết cụ thể đó là gia tộc nào. Hôm nay, tôi được sự cho phép tiết lộ bí mật ấy với các thầy cô.”
Có một ít tiếng bàn tán phát ra. Dường như vừa lòng với biểu hiện của mọi người. Đột nhiên nhìn Lý Cử Phiên một cái, thầy Phan Gia mỉm cười nói tiếp: “Các thầy cô học rộng hiểu sâu, chắc không một ai không biết gia tộc nhà họ Hử - được mọi người và báo chí ca ngợi là bá chủ của ngành Y học chứ?”
Tiếng xôn xao lần này nổi lên khá rõ. Thầy Phan Gia đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Tin tức trên báo cũng có rồi. Chủ tịch Hử Khang vừa qua đời vì bệnh lão. Con trai duy nhất của ngài Chủ tịch, là cậu Hử Hiền sẽ tiếp quản sự nghiệp của ngài Chủ tịch. Vì sự thay đổi này, nên tôi nhận được lệnh phải thông báo cho các thầy cô.”
Ngồi xuống ghế, uống một ngụm nước, thầy Phan Gia cất giọng: “Các thầy cô có thể ra về. Tôi đã thông báo xong.”
Mọi người lần lượt chào thầy Phan Gia, bước ra khỏi phòng.
Riêng Lý Cử Phiên lại như chết ngồi.
Trường Tiểu học Thi Han, là một trường quốc tế. Có hệ thống và thiết bị giáo dục tiên tiến hơn các trường bình dân khác rất nhiều. Khi Lý Cử Phiên xin vào đây làm việc, cũng đã tốn không ít công sức. Khi đó cô thực tập ở một trường tiểu học bình dân.
Lại tình cờ nhìn thấy thông báo tuyển dụng trên wed, Lý Cử Phiên muốn thử vận may của bản thân. Đánh liều gõ một bản đơn xin việc, gửi đi.
Cứ nghĩ bản thân làm việc phí công, không ngờ lại được nhận. Lý Cử Phiên luôn nghĩ, do mình may mắn, nhưng hiện tại có lẽ không phải thế?