Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 18: Chương 18: Anh đã biết?




Xuống xe, cuối cùng Diệp Giai Nhi cũng không thể kìm nén được lửa giận trong lòng, đá một cước vào bánh xe, nhưng không ngờ bánh xe lại cứng như vậy, còn khiến cho chân mình bị đau, chân tê, hoàn toàn bất lực.

Động tác của cô lọt vào mắt của Thẩm Hoài Dương, anh cong môi, đôi mắt nhìn chân của mình, vào lúc đó, đúng là cô đá có hơi ác, bây giờ vẫn còn cảm thấy đau.

Thẩm Hoài Dương nhìn cô thật sâu, sau đó khởi động xe, quay đầu rời đi...

Ở phía sau xe, thình lình có một cái túi xách nhỏ màu xanh da trời và một tờ giấy khám thai!

...

Mãi cho đến khi vào phòng khách, hai má của Diệp Giai Nhi vẫn đỏ, nóng vô cùng, trong lòng tức giận mắng chửi Thẩm Hoài Dương hồi lâu.

Cũng vì lúc rời đi anh nói câu nói kia mà Trần dĩ Ninh hỏi han cô suốt cả một đường.

Hỏi đến mức cô đỏ mặt đến tận mang tai, đành phải nói, áo trong của cô bị hỏng, cô đến phòng vệ sinh của bệnh viện cởi ra, nhưng ai biết là sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy?

Quách Mỹ Ngọc ngồi trên ghế sa lon xem ti vi say sưa, nghe được tiếng động mới quay đầu lại, ngoắc tay với cô: "Giai Nhi, mau lại đây xem chung đi."

Vì tuổi đã cao, Quách Mỹ Ngọc rất ít khi xem tivi, ấy vậy mà bây giờ lại say sưa đến vậy.

Diệp Giai Nhi hơi khó hiểu trong lòng, đi về phía trước, mắt nhìn tivi lúc này đang chiếu "Bố ơi mình đi đâu thế?"

Cái chương trình này hầu hết giáo viên đều xem, mới đầu cô không để ý lắm, qua một thời gian dài lại cảm thấy rất thú vị.

Lúc này Vương Thi Linh đang rửa cải, cô bé nhỏ nhắn, có hơi tròn trịa trắng trẻo, cố gắng đặt cái chậu cải trắng dưới vòi nước rửa sạch.

Sau đó cô bé lại bưng đi, mới quay lại, cái chậu cải trắng vừa mới rửa sạch đã rơi vãi hết trên mặt đất, đôi mắt đen nháy xoay tròn, cô bé sốt ruột đến mức luôn miệng gọi ba.

"Cô bé này thật giống con khi còn bé, luôn thích tranh rửa chén, giặt quần áo, cuối cùng lại khiến bản thân ướt sũng." Quách Mỹ Ngọc cười nhớ lại.

Cô cười cười, những chuyện đó cô không có chút ấn tượng nào, vậy mà mẹ lại nhớ rõ như vậy.

Nhìn Vương Thi Linh vừa đáng yêu lại mũm mĩm trên màn ảnh, bỗng nhiên cô sực nghĩ đến đứa con trong bụng.

Con của cô, bất giác lòng rối loạn...

Không còn lòng dạ nào xem tivi tiếp nữa, cô ôm tinh thần hoảng hốt tiến vào phòng.

Phải làm sao bây giờ?

Không chỉ trong lòng mà đầu óc cô cũng rối loạn theo, đó không phải là một vấn đề đơn giản.

Chỉ trong chốc lát thôi mà đầu cô đã hơi đau nhức, giống như bị kim châm, cơn đau tê tái.

Cô muốn để bản thân được thư giãn, cho dù là đầu óc hay là cơ thể.

Ba ngày sau là cuộc thi cuối kỳ rồi, trường học đã thông báo về thời gian và môn thi cuối kỳ cũng như một số công tác chuẩn bị phòng thi, cô chuẩn bị lấy ra đọc.

Thuận tay sờ túi xách, lại không chạm được cái gì, cô giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến lúc về nhà cô không có cầm túi xách theo.

Vậy thì đã bỏ quên ở đâu rồi?

Nhà hàng Việt Hải hay là trên xe của Thẩm Hoài Dương?

Nếu là ở hành hàng Việt Hải thì thôi nhưng nếu là ở trên xe của Thẩm Hoài Dương, vậy thì...

Vẻ mặt của cô lập tức thay đổi, trái tim cuống cuồng nhảy dựng lên, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô lấy điện thoại động ra, gọi cho lễ tân của nhà hàng Việt Hải.

Sau đó, điện thoại chậm rãi rơi khỏi tay cô, cô ngã ngồi trên giường, thở hổn hển.

Cái tờ giấy xét nghiệm đã rơi trên xe của Thẩm Hoài Dương.

...

Chiếc xe xinh đẹp quẹo qua, dừng trong ga ra.

Đôi mắt nhìn cái túi và văn bản tài liệu còn sót lại trên xe qua tấm gương chiếu hậu, lông mày Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, thân hình cao to rắn chắc lướt qua chỗ ngồi, cánh tay dài duỗi ra, cầm lấy túi xách và tờ xét nghiệm.

Ánh mắt đảo qua ba chữ Diệp Giai Nhi, anh cũng có thêm chút tò mò, đôi mắt nhìn vào tờ giấy xét nghiệm.

Sau đó, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn mấy dòng chữ ở trên, chốc lát sau, vẻ mặt anh thay đổi...

Ngày đó, trước mặt anh, cô đã uống thuốc tránh thai mà trợ lý mang đến...

Cho nên không có lý do gì lại mang thai, nhưng lúc này, giấy xét nghiệm từ bệnh viện trên tay anh không cho phép anh nghi ngờ.

Hay là, cô đã động tay động chân gì?

Lông mày nhăn lại, khớp xương của Thẩm Hoài Dương siết chặt lấy tờ giấy xét nghiệm, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

Diệp Giai Nhi vẫn còn đang kinh ngạc, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, khiến cho cô giật mình, trái tim suýt chút nữa cũng nhảy ra.

Cầm điện thoại trên giường lên, vừa nhìn thấy dãy số trên đó, trái tim của cô càng đập loạn, ngay cả điện thoại cũng không thể cầm chắc.

Là cuộc gọi của Thẩm Hoài Dương...

Quả nhiên là anh đã thấy tờ xét nghiệm rồi...

Run rẩy, lo lắng, cô run rẩy từ chối cuộc gọi, ổn định trái tim đang đập loạn kia.

Nhưng màn hình lại lần nữa sáng lên, tiếng chuông lại vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.

Cô không tắt điện thoại nữa, cô cứ cầm lấy như vậy, một lát sau, màn hình tối lại.

Nhẹ nhàng thở phào, Diệp Giai Nhi thầm hiểu rõ, đứa bé trong bụng này, cô phải ra quyết định thật nhanh.

Cho dù là giữ lại hay là bỏ đi..

Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, cô có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mẹ một cách rõ ràng, và cả tiếng nói non nớt trong tivi.

Tay chạm lên bụng, cảm xúc của Diệp Giai Nhi thay đổi đến lạ.

Anh và cô hợp làm một thể, trong cơ thể của cô còn chảy dòng máu của anh, kỳ diệu như vậy.

Chẳng lẽ cô muốn bóp chết đứa bé trong bụng hay sao?

Trong đầu lại hiện ra lời nói của bác sĩ, tử cung của cô nghiêng về phía sau quá mức, nếu bỏ đứa bé này, chỉ sợ...

Chỉ sợ sau này cô sẽ không thể nào có con được nữa, sẽ không có đứa con nào chạy nhảy xung quanh cô, non nớt gọi mẹ, ôm chân cô muốn ăn kẹo.

Với phụ nữ mà nói, sống như vậy sao có thể trọn vẹn nữa?

Giữa trái tim và lý trí, ý nghĩ càng rõ nét tươi sáng và khẳng định, khiến cho những suy nghĩ rối loạn và gấp gáp trong đầu cô biến mất sạch.

"Bạn có một tin nhắn mới, vui lòng kiểm tra."

Giọng nói ngọt ngào thanh thúy của nữ vang lên, cô mở điện thoại: Chiều mai hai giờ, quán cà phê đường Giang Nam!

Chỉ có một câu, lão luyện, ngắn gọn, như đang ra lệnh cho cấp dưới.

Phong cách như vậy rất giống hơi thở trên người người đàn ông kia, khinh cuồng, ưu nhã mà không phải gượng ép.

Khóe miệng hơi cong lên, Diệp Giai Nhi kinh ngạc phát hiện vậy mà cô vẫn có thể cười thành tiếng, đã có quyết định nên mới dễ dàng như vậy.

Đầu ngón tạy khẽ chạm vào màn hình di động, cô gửi lại một chữ, được!

Trong lòng cô sáng như tấm gương, mặc dù có muốn trốn tránh không gặp nhưng đó vẫn là chuyện không thể.

Quyền lực của anh ở thành phố S, cô có thể trốn đi đâu được? Căn bản không có chỗ trốn!

Về chuyện mang thai, vẫn cứ nên dối gạt ba mẹ trước, đến lúc xử lý xong mọi chuyện rồi hãy nói với hai người họ...

Sau khi quyết định xong, Diệp Giai Nhi thở phào nhẹ nhõm, rồi đi vào phòng tắm, tắm rửa, nghỉ ngơi.

Cho dù có thể nào, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành...

Hôm sau.

Sau khi xin nghỉ phép với hiệu trưởng, cô nhìn đồng hồ, một giỡ rưỡi, khoảng nửa tiếng nữa là đến hai giờ.

Chặn một chiếc taxi lại, Diệp Giai Nhi báo nơi đến, đi về hương quán cà phê đường Giang Nam...

Đường Giang Nam là con đường nổi tiếng ở thành phố S, từ đầu đường đến cuối đường toàn là quán cà phê, đủ loại cà phê, vô cùng nổi tiếng, đương nhiên, giá cà phê cũng cao ngất ngưởng.

Bước vào quán cà phê đã hẹn trước, Thẩm Hoài Dương vẫn chưa đến, cô cúi đầu nhìn giờ, một giờ năm mươi lăm.

chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống, nhân viên nữ có khuôn mặt ngọt ngào nghên đón: "Thưa cô, đây là menu của quán."

"Xin lỗi, tôi đang đợi bạn." Vừa nói, mắt của Diệp Giai Nhi vô tình đảo qua menu cà phê.

Căn bản không có ly cà phê nào mấy chục nghìn, toàn bộ đều trên ba trăm, có loại còn hơn triệu, cô tặc lưỡi, hiển nhiên là quá đắt.

Một lát sau, hình bóng của Thẩm Hoài Dương xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Giai Nhi nhìn điện thoại, một giờ năm mươi chín phút, trái lại người đàn ông này rất đúng giờ.

Thẩm Hoài Dương ngồi xuống phía đối diện, thân hình cao to của anh tùy tiện nghiêng ra tựa vào ghế sô pha, con ngươi bình tĩnh nheo lại, gằn từng chữ: "Cô giáo Diệp, có một số chuyện chúng ta cần bàn bạc."

Tim của Diệp Giai Nhi đập mạnh hơn bình thường, bất giác ngồi thẳng: "Tờ xét nghiệm?"

"Ngày đó cô đã uống thuốc tránh thai do thư ký mang đến trước mặt tôi, bây giờ lại xảy ra việc này, cô giáo Diệp muốn giải thích như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.