Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 110: Chương 110: Anh thẩm anh hùng cứu mỹ nhân




Bốn tên đàn ông ép cô vào góc, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn là biết không phải tốt lành gì.

“Cô gái, đi đâu mà gấp vậy? Đến bên kia một chút, thế nào?”

Tên đàn ông phả ra làn khói, lộ ra chiếc răng vàng khè, híp mắt, tiện tay lấy ra một con dao, sáng loáng, tràn đầy uy hiếp.

Cơ thể Diệp Giai Nhi dán sát vào tường, cô không hoảng loạn, sắc mặt bình tĩnh lý trí, tay đút vào túi, khẽ ấn gì đó, miệng nói thế này.

“Các người rốt cuộc muốn thế nào?”

“Cô nói chúng tôi muốn thế nào?”

“Nếu các người muốn cướp tiền, tôi có thể nói rõ ràng cho các người biết, trong túi tôi có một triệu rưỡi tiền mặt, còn có một thẻ ngân hàng, tiền trong thẻ không nhiều, chỉ có sáu triệu.

Tôi sẽ nói mật khẩu cho các người, nhưng tôi tuyệt đối không báo cảnh sát, xem như của đi thay người, số tiền đó đủ để các người buổi tối no say một trận, cũng đủ để nghỉ ngơi một đêm thoải mái ở khách sạn.”

Cô trấn định tự tại, nói năng rõ ràng, rất logic.

Nghe vậy, bốn tên nhìn nhau, trước nay chưa từng gặp người phụ nữ như vậy, rất hiểu đạo lý!

Tên đàn ông vốn hét to kia cười, vứt điếu thuốc xuống đất:

“Nhưng mà, có khách sạn không có trò vui, cô đến chơi với chúng tôi, chơi trò chơi, thế nào? Tiền, chúng tôi cướp, về phần sắc, đương nhiên cũng cướp, bốn người đàn ông chúng tôi buổi tối thỏa mãn một mình cô, nhất định sẽ khiến cô vui vẻ.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt hạ lưu của hắn lướt nửa người dưới của cô, sau đó tập trung ở chỗ nào đó.

Dứt lời, không lại để ý Diệp Giai Nhi nữa, tên cầm đầu cười dâm đãng một tiếng, vươn tay ôm eo cô sang.

Cùng lúc này, đồng bọn nôn nóng bèn kéo quần áo cô, hai ba cái liền ra tay cởi áo lông vũ của cô xuống.

Diệp Giai Nhi cố hết sức giãy giụa, nhưng căn bản không có chút tác dụng nào, bốn tên đàn ông và một cô gái, căn bản không thể so sánh, một tên trong số đó trực tiếp vươn tay nắm lấy quần cô, điên cuồng lại dã man.

Sợ hãi trong lòng như một sợi dây leo đang vươn về phía trước, cô giơ tay bảo vệ bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, hai chân đá không ngừng.

Mấy tên đàn ông cuối cùng bị chọc giận, trực tiếp nhấc chân cô lên, đặt cô dựa vào tường, một tên ngồi lên chân cô, bàn tay to dơ bẩn thò vào mép áo cô, kéo áo ngực cô xuống: “Ai ui, ngực người phụ nữ này không nhỏ nha, đầy đủ điện nước, xúc cảm quả thực không tệ.”

“Tôi sớm đã nhìn ra vóc dáng người phụ nữ này không tệ, cậu nhìn phần mông cô ta, vừa tròn vừa cong, vỗ lên, cậu nói sẽ là mùi vị tiêu hồn thế nào!”

Sắc mặt Diệp Giai Nhi thoáng chốc tái nhợt, cô giãy giụa lại bất lực, thân thể khẽ run trong gió lạnh, lập cập, giờ phút này, cô quả thực tràn đầy sợ hãi.

Hành động của mấy tên đàn ông cũng ngày càng tùy tiện, lại vươn tay kéo quần lót cô, cô tức giận, khom người, hung hăng cắn vào cánh tay tên đó, không chịu buông, cho tới khi ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, cũng không thả.

Tên đó đau đớn gào lên, tát một bạt tai lên mặt Diệp Giai Nhi, vô cùng mạnh, gò má cô bị đánh lệch đi, tê dại, đầu váng mắt hoa.

Sau đó, chính vào lúc bọn chúng đang hưng phấn, một trận tiếng bước chân bỗng truyền tới, mấy tên lũ lượt quay đầu, nhìn theo tiếng động.

Thẩm Hoài Dương thân thể cường tráng, vóc dáng cao thẳng đi tới, mặt âm trầm, đặc biệt là lúc nhìn thấy một màn trước mắt, càng thêm lạnh lẽo khiến người ta kinh sợ…

Mấy tên đó nhìn nhau, mặc dù bị khí thế của anh chèn ép, lại căn bản không xem anh ra gì, bốn người bọn chúng, chẳng lẽ không đánh lại một người?

“Này, oắt con, mày muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tao khuyên mày có thể cút bao xa thì cút bấy xa, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không phải ai cũng có thể làm, chúng mày nói phải không?”

Mấy tên kia khinh thường cười lạnh ra tiếng: “Muốn làm anh hùng, cũng phải trả giá, đừng không tự lượng sức mình!”

“Cho mày một cơ hội cuối cùng, mau cút đi, nếu không, cuối cùng sẽ gây ra hậu quả gì, chúng tao cũng không thể đảm bảo!”

Nhưng mà, Thẩm Hoài Dương căn bản không để ý đến tiếng kêu hống hách của chúng, chân dài bước nhanh tới, không nói hai lời, giơ chân đá vào tên gần nhất.

Hắn ta không phòng bị, bị đá cho ngã nhào xuống đất, phần đầu đập mạnh lên tường, phát ra tiếng gào thét.

Mấy tên còn lại đương nhiên không thể trơ mắt nhìn đồng bọn bị bắt nạt, lập tức, bèn thả Diệp Giai Nhi ra, đứng dậy, tất cả đều nhào vào Thẩm Hoài Dương, miệng cũng không ngừng mắng nhiếc chửi rủa.

“Mày, có phải muốn chết không!”

“Các anh em, xông lên, đánh cho nó đứng cũng không đứng nỗi!”

Thẩm Hoài Dương vẫn luôn không lên tiếng, lạnh lùng lướt nhìn chúng, con ngươi thâm thúy u ám, mặt lạnh lùng.

Năm người cứ như vậy quấn vào nhau, dưới màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng đánh đấm và tiếng gào thét, nguyền rủa thi thoảng vang lên.

Diệp Giai Nhi tóc dài rối tung, sơ mi lộn xộn, thân thể run rẩy trong làn gió lạnh, cắn chặt răng, bàn tay có chút run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, bấm gọi cảnh sát, lại không nói chuyện.

Tình huống lúc này căn bản chính là dữ nhiều lành ít, nếu để đám lưu manh đó biết cô báo cảnh sát, chỉ sợ sẽ chọc giận bọn chúng, đến lúc đó, hành động càng thêm điên cuồng.

Mà Thẩm Hoài Dương mặc dù mặt không biểu cảm, nhưng đốm lửa lập lòe trong mắt lại đã rõ ràng tiết lộ sự phẫn nộ của anh lúc này.

Bất kể là tay, hay là chân, động tác của anh vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa ác, mỗi cú đều nhắm vào chỗ chí mạng, không hề nương tay. Ủng hộ chính chủ vào ngay { T г ù м T r u y ệ n .V n }

Bốn tên kia lại không phải đối thủ của anh, bị đánh cho mặt mày sưng vù xanh xanh đỏ đỏ, ôm lấy chỗ đau, gào thét, rên rĩ, đồng thời cũng tức giận, lấy con dao sáng choang chói mắt từ trong túi ra.

Chúng căn bản không hề có chiêu thức gì, chỉ vung loạn xạ, tùy ý.

Vừa phải quan tâm trước người, còn phải để ý phía sau, lúc vô ý, đầu dao sắc bén sượt lên cánh tay anh, máu tươi lập tức tràn ra, hành động chậm đi rõ ràng.

Thấy vậy, trái tim Diệp Giai Nhi nhảy lên tới cuống họng, trong lòng càng thêm căng thẳng, lo lắng nhìn anh.

Lại giây lát sau, cô lấy điện thoại ra, chỉnh ra tiếng báo cảnh sát, sau đó vứt điện thoại ra xa, tiện tay cầm gậy gỗ bên cạnh lên, run rẩy đánh mạnh vào một tên trong số đó.

Nghe thấy tiếng báo cảnh sát truyền tới, mấy tên lập tức hoảng loạn, đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo rời đi.

Chính vào lúc chúng xoay người, thân thể thon dài của Thẩm Hoài Dương nhanh chóng bước về phía trước, đánh vào chỗ yếu hại của chúng, khiến chúng mềm oặt trên đất, không thể đứng dậy.

Lại giây lát sau, tiếng còi cảnh sát vang lên, đèn cảnh sát chớp nháy, xe dừng lại, đội cảnh sát bước xuống.

Đầu tiên đi tới trước mặt Thẩm Hoài Dương, chào hỏi: “Anh Thẩm.”

“Ừ…” Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, không để ý tới họ, mà xoay người, cởi áo khoác đen trên người xuống, khoác lên người Diệp Giai Nhi, giúp cô khoác chặt, ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp căng thẳng: “Có bị thương ở đâu không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.