Trái ngược với sự hớn hở của Huyên Huyên, Diệp Giai Nhi lại nhìn chằm chằm anh mấy lượt, cau mày, những lời sáng nay anh còn chưa nghe vào sao?
Chỉ là bất kể anh có nghe vào hay không cũng đã không liên quan tới cô nữa, từ nay trở đi, cô quyết thành thật sống thật tốt.
Đầu tiên chính là mua nhà, giá nhà ở Tân Hải thấp hơn thành phố S một chút, định cư ở đây cũng không tệ.
Huyên Huyên đã lớn vậy rồi, nhưng bất kể là ở thành phố S hay ở Tân Hải, cô lại chả có một căn nhà nào, cứ vậy mãi cũng không phải là cách.
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương trở nên thâm thúy, cũng rơi trên người Diệp Giai Nhi, trong lòng lóe lên ngọn lửa nóng rực nhảy nhót.
Sau khi hiểu rõ lòng mình, biết mình muốn đạt được điều gì, vậy anh đương nhiên sẽ không lại từ bỏ cô nữa...
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Giai Nhi thu lại ánh mắt, nhìn sang Huyên Huyên: “Còn mười phút nữa là trễ, hôm nay con muốn bị phạt đứng sao?”
Thân thể nhỏ bé xuống khỏi ghế, Huyên Huyên mở miệng nói: “Mẹ, chú không có bữa sáng.”
“Mẹ chỉ làm bữa sáng cho ba người, đã hết rồi.” Diệp Giai Nhi uống đậu nành, sau đó nhìn sang Điền Quốc Gia: “Bánh mì cần mứt không?”
“Một chút.” Điền Quốc Gia ngồi cách mứt hơi xa, không tiện với lắm.
Diệp Giai Nhi đưa bình mứt cho anh, đợi anh phết xong, lại phết bánh mì cho Huyên Huyên: “Ăn mau đi.”
Từ đầu tới cuối, cô không thèm liếc Thẩm Hoài Dương lấy một cái.
Huyên Huyên gặm bánh mì, cảm thấy chú thật đáng thương, chỉ chú không có thức ăn sáng: “Chú ơi, bánh trứng của Huyên Huyên cho chú.”
Cô bé không nhẫn tâm, bưng bốn cái bánh trứng trong dĩa tới, Thẩm Hoài Dương nhướn mày, bờ môi mỏng cong lên: “Con ăn đi.”
Sau khi ăn bữa sáng, Diệp Giai Nhi muốn đưa Huyên Huyên đi học, sau đó cô còn phải đi làm, hơi không yên tâm Điền Quốc Gia: “Há cảo tôi đã gói xong để trên bàn rồi, nếu cậu không đói thì có thể đợi tôi về cùng ăn, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi, còn nữa, nếu có người gây rối thì cậu cứ gọi thẳng báo cảnh sát, để cảnh sát đưa hắn đi!”
Có người gây rối, cô hiện tại là đang lo lắng anh bắt nạt Điền Quốc Gia?
Thẩm Hoài Dương cau mặt, trong lòng vô cùng không vui, bờ môi mỏng tràn ra tiếng hừ lạnh khinh thường, nhìn bóng lưng thon thả của người phụ nữ, chỉ hận không thể thiêu ra một cái động, đâm xuyên cô.
“Được, tôi nhớ hết rồi, cậu không cần lo lắng, yên tâm đi làm đi.” Điền Quốc Gia đáp, bản thân cũng biết lo âu của cô.
Diệp Giai Nhi gật đầu, lúc này mới dẫn Huyên Huyên ra khỏi cửa, đưa cô bé đến trường.
Thế là, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hoài Dương và Điền Quốc Gia, hai người không có bất kỳ quan hệ gì, lúc này đương nhiên càng lúng túng.
Chỉ là người cảm thấy lúng túng cũng chỉ có Điền Quốc Gia, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương lười biếng, tùy ý, không chút ngại ngùng nào.
Chuyển động xe lăn, Điền Quốc Gia đi về phía phòng, Thẩm Hoài Dương đứng dậy, bước nhanh tới đứng trước mặt anh ta, chặn lối đi, đơn giản phun ra hai chữ trong miệng: “Nói chuyện.”
“Nói cái gì?” Điền Quốc Gia cau mày, anh ta không cho rằng giữa hai người họ có gì để nói.
Rót ly nước ấm cầm trong tay, Thẩm Hoài Dương tùy ý dựa người lên sofa sau lưng, khẽ mím môi, ánh mắt thâm trầm.
Điền Quốc Gia đành phải thừa nhận, người đàn ông này sinh ra chính là lãnh đạo, bất kể trong hoàn cảnh nào, người khác cũng chỉ có thể đi theo bước chân anh, chính như lúc này, dù quần áo trên người anh còn ướt, thê thảm như vậy, lại không cách nào che lấp sự ưu nhã và tôn quý anh tản ra.
“Tôi định đưa cảnh sát Điền đến Mỹ trị liệu, ý của cảnh sát Điền thế nào?”
Điền Quốc Gia và cô tuyệt đối không thể lại ở chung như bây giờ nữa, anh hoàn toàn cảm thấy cần phải ngăn cản.
“Đây là chuyện của tôi, tự tôi sẽ quyết định, không phiền anh Thẩm lo lắng.”
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương như đuốc, giọng nói trầm trầm, ngón tay khẽ gõ ly nước, phát ra tiếng vang nhẹ tiết tấu quy luật: “Tôi luôn không thích nhiều chuyện, mà cảnh sát Điền lại cứu con gái tôi, về tình về lý, tôi cũng nên hết sức chữa trị chân của cảnh sát Điền, không phải sao?”
Điền Quốc Gia cười: “Tôi nhìn Huyên Huyên từ nhỏ đến lớn, ở trong lòng tôi, nó sớm là con gái tôi rồi, tôi không cần bất kỳ ai chịu trách nhiệm vì tôi, còn nữa, Huyên Huyên hình như không thừa nhận anh Thẩm là ba, không phải sao?”
“Nói thì quả thực là vậy, lời của cảnh sát Điền, tôi thừa nhận...” Con ngươi đen của Thẩm Hoài Dương thầm cười: “Nhưng quan hệ máu mủ ở đây, có thừa nhận hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn, cảnh sát Điền không có lý do cự tuyệt đề nghị của tôi, mục đích cuối cùng của tôi là vì cứu chân của cảnh sát Điền, mà không phải hại cảnh sát Điền...”
“Chuyện của tôi tự tôi có tính toán, anh Thẩm không cần phí sức suy nghĩ, tôi cảm thấy Tân Hải và thành phố S cực kỳ thích hợp để chữa trị chân tôi, không có dự định đi Mỹ, cảm ơn.”
Chuyện của anh ta, không cần để một người ngoài đến tham dự, dù người đó là ba trên danh nghĩa của Huyên Huyên.
“Cảnh sát Điền đã không có dự định đi Mỹ, vậy thì bỏ đi, Nhã Cầm Viên tựa núi gần sông, hoàn cảnh xinh đẹp, cảnh sát Điền cảm thấy nơi đó thế nào?”
Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền tới, Diệp Giai Nhi đi vào, cô vốn muốn đến trường, lại cứ lo lắng mãi, bèn vòng ngược trở về, chỉ là không nghĩ tới, vừa đi vào đã nghe thấy những lời Thẩm Hoài Dương nói ra.
“Anh đang làm gì?” Cô nhìn Thẩm Hoài Dương, cau mày.
Thẩm Hoài Dương nhìn cô, nhướn nhướn hàng mày kiếm đen rậm bá khí, chậm rãi nói: “Đương nhiên là suy nghĩ cho chân của cảnh sát Điền, dù sao anh ấy cũng là vì cứu con gái tôi mới bị thương, tôi có nghĩa vụ và trách nhiệm phụ trách, cô Diệp yên tâm, tôi không phải dã thú, không ăn được cảnh sát Điền...”
Mặt cô lo lắng không hề che giấu, quả thực quá chói mắt!
“Anh Thẩm có ý tốt như vậy, cảnh sát Điền đương nhiên không thể không nhận, đi Mỹ và Nhã Cầm Viên thì không cần, chỉ cần anh Thẩm giúp cảnh sát Điền mời hai y tá là được.” Diệp Giai Nhi cũng nhìn anh, nhàn nhạt nói.
Anh nhìn cô một cái, chân răng như có chút ngứa, chỉ muốn hung hăng cắn một cái lên cái cổ trắng nõn ưu mỹ của cô: “Hình như tôi không hỏi cô Diệp...”
“Đề nghị của Giai Nhi, tôi đồng ý.” Điền Quốc Gia tiếp lời.
Giai Nhi phải đi làm, còn phải chăm sóc Huyên Huyên, có y tá, cô có thể thoải mái hơn nhiều, không cần mệt mỏi như vậy.
Ha, hai người lại kẻ xướng người họa, chỉ là lời nói ra từ cái miệng nhỏ đỏ thắm đó quả thực khiến người ta muốn hôn chết cô.
Bàn tay to của Thẩm Hoài Dương nắm chặt ly, cười lạnh.
“Còn nữa, anh Thẩm có phải rời đi được rồi không? Nếu muốn gặp Huyên Huyên, khi nó được nghỉ, tôi sẽ đưa nó tới thành phố S, anh Thẩm yên tâm, về phía quyền nuôi dưỡng, tôi tuyệt đối nói được làm được.” Diệp Giai Nhi mở miệng, rất rõ ràng ra lệnh đuổi khách.
“Cho nên, cô Diệp bây giờ muốn đuổi khách ra ngoài sao?” Giọng anh đã rất trầm.
“Anh Thẩm nghĩ nhiều rồi, chúng tôi phải đến công viên ngay, không có thời gian tiếp đãi anh Thẩm, cho nên uống nước xong, vẫn là mời anh Thẩm tùy ý...”