Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 128: Chương 128: Báo cáo hành trình với vợ




Anh mắt hờ hững liếc qua ông ta, sau đó, Thẩm Hoài Dương nhìn Diệp Giai Nhi vẫn đang đứng yên tại chỗ nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh có chút bất mãn, cố ý nói trước mặt mọi người: “Mợ Thẩm không đi tiễn hả?”

Diệp Giai Nhi nghe vậy còn chưa lên tiếng, hiệu trưởng đứng bên cạnh đã lên tiếng trước, trên khuôn mặt mập mạp cười như nở hoa: “Phải tiễn, phải tiễn, nhất định phải tiễn, sao có thể không tiễn, có phải không, cô Diệp?”

"..." Diệp Giai Nhi cảm thấy mặt có chút co rúm.

Cô còn chưa nhúc nhích, hiệu trưởng sốt ruột thậm chí còn huých vào lưng cô một cái, liên tục nháy mắt với cô.

Chỉ là những cái nháy mắt rõ ràng như vậy, sợ là chỉ có người mù mới không nhìn thấy, nhưng hiệu trưởng vẫn không nhận ra, ra sức nháy mắt.

Mắt thấy hai người đi ra khỏi văn phòng, hiệu trưởng vừa lòng mỉm cười, khen ngợi: "Sao bây giờ lại phát hiện cô Diệp càng ngày càng xinh đẹp nhỉ?"

Một giáo viên trong đó mở miệng nói: "Cô Diệp vẫn luôn xinh đẹp như thế!"

"Những lời này nói đúng lắm, vẫn luôn xinh đẹp như thế." Hiệu trưởng vỗ tay, mở miệng cười nói.

Diệp Giai Nhi tiễn Thẩm Hoài Dương lên xe, sau đó quay đầu lại, định quay về.

Thẩm Hoài Dương lại không buông tha cô, bàn tay to nắm lấy cổ tay cô, môi mỏng nóng như lửa cố ý hôn lên môi cô.

Trên môi cô vẫn còn lưu lại lớp son, trong suốt óng ánh, phớt hồng như cánh hoa, quyến rũ lạ thường.

Sau khi liếm sạch lớp son trên môi cô, anh hung hăng ngậm chặt môi dưới của cô, cắn một cái rồi mới buông cô ra: "Tạm biệt, mợ Thẩm..."

Chờ sau khi Chờ Diệp Giai Nhi lấy lại tinh thần, Thẩm Hoài Dương đã ngồi trên chiếc Land Rover màu đen, chiếc xe vững vàng chạy đi mất.

Nhìn môi mình qua gương, Diệp Giai Nhi nhíu mày, liếc nhìn chiếc xe đang rời đi, khẽ liếc một cái, xoay người đi về trường.

...

Chờ khi Tô Tình từ vườn sau quay lại, mới biết được Hoài Dương đã rời đi, Thẩm Hải Băng ngồi trên sô pha, sắc mặt cũng không tốt lắm, bà nghĩ, khẳng định là kết quả không như ý.

Ánh mắt khẽ dịch chuyển, ăn trưa xong, Tô Tình lại gọi điện cho Thẩm Hoài Dương, hẹn anh buổi chiều quay lại nhà họ Thẩm.

Khi Thẩm Hoài Dương trở lại nhà họ Thẩm đã là bảy giờ tối, nhìn thời gian, Tô Tình nói: "Đã lâu không ăn gan ngỗng rồi, hôm nay đi ăn một bữa, thế nào hả?"

"Bác sĩ nói thế nào?” ánh mắt như có như không liếc qua đồng hồ trên cổ tay, Thẩm Hoài Dương khẽ nhíu mày, thay đổi tư thế, hỏi.

"Bác sĩ không cấm ăn gan ngỗng, chỉ nói không được tức giận, con cũng đã lâu rồi không ăn tối với mẹ, chỉ một lần hôm nay thôi được không? Một mình ăn gan ngỗng luôn cảm thấy rất cô đơn, bây giờ Trạch Hy cũng đi rồi, ngay cả một người nói chuyện cùng cũng không có, than ôi..."

Tô Tình thở dài đầy cô đơn, cố ý dùng tình cảm để thuyết phục: "Nếu như con thật sự rất vội, con có thể đi, mẹ đi tắm rồi đi ngủ liền."

Cau mày, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương dịu đi một chút: “Mẹ muốn ăn gan ngỗng ở đâu?"

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Tô Tình lộ ra vẻ vui mừng: "Nói như vậy là con đã đồng ý đi với mẹ rồi, quả nhiên vẫn là con trai thương mẹ nhất, đi thôi."

Nhìn quần áo mỏng manh của bà, Thẩm Hoài Dương nói với người hầu bên cạnh: "Lên lầu lấy cho bà chủ chiếc áo choàng đi."

Người hầu lên lầu lấy áo, Tô Tình trong lòng vừa vui sướng vừa hài lòng, tiện thể nói tiếp: "Nếu chúng ta đều đi, nhà họ Thẩm cũng chỉ còn lại một mình Hải Băng, em ấy cũng chưa ăn tối, chúng ta đi ăn chung đi."

"Ừm..." Thẩm Hoài Dương bình tĩnh trả lời.

Tô Tình nhìn anh một cách chăm chú, muốn từ trong đó tìm ra chút cảm xúc, nhưng mà, anh quá mức thâm trầm, không nhìn ra được gì cả.

Bà không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, dù sao chuyện này cũng thể không nóng vội, chỉ cần tiến hành theo kế hoạch là được rồi.

Sau đó, Thẩm Hải Băng từ trên lầu bước xuống, mái tóc đen dài óng ả xõa qua vai, bên trong mặc một chiếc váy dài dân tộc, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ màu đen.

Nhìn như là tùy ý, nhưng thật ra đã được chải chuốt trang điểm cẩn thận, trên tai cô đeo hoa tai tua rua cùng kiểu, không phải vàng bạc mà là phong cách dân tộc.

Nó không quá rườm rà, mà tăng thêm sự khác biệt và vẻ đẹp của cô.

Chiếc váy dân tộc này là chiếc váy mà Thẩm Hoài Dương tặng cho cô ba năm trước, tối nay, cô không phủ nhận rằng mình đã cố ý mặc chiếc váy dài này.

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương liếc qua tà váy dài trên người cô, ánh mắt hơi ngưng lại, tựa hồ đang nhớ tới điều gì.

Tô Tình khen ngợi: "Bộ quần áo này của Hải Băng thật sự rất đẹp, trang nhã mà không tầm thường, chừng nào thì mang cho chị một bộ?"

"Dạ được, nếu chị thích, chờ sau khi tới Vân Nam về thì em sẽ mang cho chị một bộ." Thẩm Hải Băng cười khẽ gật đầu.

"Đi thôi, thời gian đã không còn sớm nữa, chị đói lắm rồi, còn muốn uống chút rượu vang nữa..." Tô Tình cười.

Ba người cùng đi, Thẩm Hoài Dương đi trước, Tô Tình và Thẩm Hải Băng đi sau, mà tay của Thẩm Hải Băng thì đỡ lấy cánh tay của Tô Tình...

Tô Tình chọn nhà hàng Pháp nổi tiếng nhất ở Thành phố S, nói thật, bà thật sự đã lâu không ăn gan ngỗng, thực sự có cảm giác thèm ăn.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng liền chào hỏi, kéo ghế cho ba người ngồi vào chỗ.

Thẩm Hoài Dương không nhìn thực đơn mà bảo người phục vụ đưa cho Tô Tình, bà sẽ gọi đồ ăn.

Thẩm Hải Băng từ đầu đến cuối không nói một lời, khiến người khác khó có thể nhìn ra được lúc này cô đang nghĩ gì, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt của cô lại rơi vào người đàn ông đối diện.

Sau đó, Tô Tình gọi thêm một chai rượu vang đỏ và một số món ăn Pháp.

Có lẽ có quá nhiều người đến nhà hàng, chờ hồi lâu mà món ăn họ đặt vẫn chưa được dọn lên.

Tô Tình trái lại cũng không vội, vẻ mặt của Thẩm Hải Băng cũng rất bình tĩnh.

Thẩm Hoài Dương dường như lại rất vội vàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn cổ tay xem giờ.

Động tác như vậy hiển nhiên không thoát khỏi tầm mắt của Tô Tình, bà ngạc nhiên hỏi: “Hoài Dương, con có việc bận à?”

"Không có..." Anh nhếch môi mỏng, thờ ơ nói.

"Vậy là tốt rồi." Tô Tình cười.

Lại chờ thêm hồi lâu, bữa ăn họ gọi cuối cùng cũng được dọn ra, bàn tay gầy guộc của Thẩm Hoài Dương rót một ly rượu đỏ, lắc nhẹ, có vẻ hơi sốt ruột.

Môi mỏng nhấp một ngụm rượu đỏ, anh lại nhìn lướt qua đồng hồ, thời gian hiển thị lúc này đã là tám giờ.

Theo bình thường thì giờ này, anh đã trở về nhà, mà cô cũng đã làm xong bữa tối, chuẩn bị dùng bữa.

Nhưng bây giờ, cơm mới được dọn lên, còn lâu mới ăn xong.

Tay phải cầm ly rượu, Thẩm Hoài Dương dùng tay trái lấy điện thoại di động từ trong quần tây ra, dựa vào ghế ngồi, đầu ngón tay khẽ gõ vào màn hình, gửi một tin nhắn.

“Tối nay có tiệc, về trễ, đừng chờ.”

...

Tiếng tin nhắn truyền đến, Diệp Giai Nhi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến.

Lông mày cô khẽ động, khóe miệng cong lên, nhắn lại một chữ ừ, sau đó cất điện thoại vào túi xách, sau khi dọn dẹp bàn làm việc liền rời khỏi văn phòng.

Tối nay cô có một tiết tự học buổi tối nên về muộn một chút.

Khi cô bước ra khỏi trường học, chuẩn bị đón taxi, một chiếc xe hơi màu xám bạc dừng lại trước mặt cô, khuôn mặt thanh tú của một người đàn ông lộ ra: "Giai Nhi."

Diệp Giai Nhi hơi ngẩn ra rồi nhìn qua, là Trương Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.