Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 238: Chương 238: Chỉ cho anh ở lại một lát thôi




“Mấy cậu đừng lo, quãng thời gian này anh ấy đang bận rộn chuẩn bị kí kết hợp đồng ở công ty, nghe nói gấp lắm, tối nào anh ấy cũng ngủ lại công ty nên chỉ có một mình tớ ở nhà, cho nên về nhà cũng cô đơn, tớ ở cùng các cậu sẽ vui hơn.”

Một mình đối diện với căn phòng lớn, tất cả những gì cô ấy nghe thấy cũng chỉ có tiếng vang của mình, thêm vào đó là sự cô đơn.

Mười giờ rưỡi, Diệp Giai Nhi và Thân Nhã kéo Trần Diễm An lại: “Đủ rồi, cậu nhảy cũng lâu rồi đấy!”

Sau khi phát tiết xong, quả thật cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Rời khỏi vũ trường, cả ba người chia tay nhau.

Mấy hôm nay Huyên Huyên cứ ầm ĩ đòi ăn bánh trứng nên Diệp Giai Nhi định mua một ít bánh trứng rồi về nhà thì vừa lúc thấy bên cạnh có một cửa hàng bán bánh trứng.

Cô mua một ít bánh trứng và một ít bánh mì yêu thích của Huyên Huyên rồi đi về phía trước, lúc đi qua ngã tư, cô tình cờ nhìn thấy Thẩm Thiên Canh và Tô Tình.

Hình như hai người vừa mới trở về từ thành phố B, Thẩm Thiên Canh kéo hai chiếc vali, chiếc Bentley màu đen dừng lại, Tô Tình lên xe.

Thẩm Thiên Canh không lên xe mà nhỏ giọng nói gì đó với Tô Tình, sau đó chiếc Bentley màu đen rời đi.

Ngay sau đó, một bóng người nhỏ nhắn đi về phía Thẩm Thiên Canh, nhìn bóng lưng thì hình như là phụ nữ.

Người phụ nữ dáng người mảnh mai, duyên dáng, thướt tha yểu điệu, trước cong sau vểnh, nhưng bà ta đội mũ và đeo khẩu trang nên hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

Hành động của hai người cũng lịch sự, duy trì một khoảng cách thích hợp, khoảng cách quá xa nên cô không thể nghe được hai người đang nói gì.

Cúi đầu nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, Diệp Giai Nhi thu hồi ánh mắt, bắt taxi rồi rời đi không suy nghĩ nữa.

“Mấy giờ bay?” Thẩm Thiên Canh nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Mười hai giờ, không còn lâu nữa.” Người phụ nữ nhấc tay lên xem đồng hồ.

Thẩm Thiên Canh nhíu mày nói: “Có cần đổi chuyến bay không, bay buổi tối không an toàn lắm, đổi sang buổi sáng đi.”

“Vé đã đặt xong rồi, cứ bay buổi tối cũng được, em ngại phiền phức.” Giọng nói của người phụ nữ rất lười biếng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phượng hẹp dài vô cùng quyến rũ.

“Vậy thì để anh đổi cho.” Thẩm Thiên Canh vẫn không yên tâm.

“Được rồi, đừng vẽ vời thêm chuyện nữa, đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thiên Canh hết cách, ông ta đi vào con hẻm tối bên cạnh, người phụ nữ đi theo sau.

Con hẻm rất dài và tối, vừa bước vào con hẻm, Thẩm Thiên Canh đã ép người phụ nữ vào tường rồi điên cuồng hôn.

Rất lâu sau, người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy Thẩm Thiên Canh ra, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, cười khẽ: “Đi đi.”

Thẩm Thiên Canh vẫn có chút luyến tiếc.

……

Về đến nhà thì mọi người cũng đã ngủ, Diệp Giai Nhi bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng, nhưng chuông điện thoại đột ngột vang lên dọa tim cô đập loạn xạ.

Cô nhanh chóng nghe máy, hạ thấp giọng nói: “Alo?”

“Ngủ chưa?” Giọng nói trầm ấm và từ tính của người đàn ông vang lên.

“Chưa, em vừa về đến nhà, còn anh thì sao?” Cô mang dép lê, Huyên Huyên không có ở trong phòng, chắc đang ngủ với Quách Mỹ Ngọc.

“Anh nhớ em…”

“Này!” Hai má Diệp Giai Nhi bỗng nóng lên: “Trước kia anh cũng mặt dày như vậy sao?”

“Không có, tất cả đều thay đổi sau khi yêu em, tất cả là nhờ em...” Anh cười khẽ.

Cô không nhịn được cười: “Em cũng có loại bản lĩnh này sao, vậy để em xem xem khi nào mặt anh dày như bức tường thành, khi đó chứng minh em dạy dỗ tốt.”

“Lắm trò, mau đi ngủ đi, đợi em tắt đèn anh sẽ đi.” Anh nói chuyện rất dịu dàng.

“Anh đang ở dưới tiểu khu hả?” Diệp Giai Nhi cau mày đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm cửa ra.

Người đàn ông đứng dưới cửa sổ, tay cầm điện thoại, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng có thể nhìn thấy dáng người tao nhã, dáng đứng đầy tùy ý và lười biếng.

Đã khuya rồi, ngoài Thẩm Hoài Dương ra thì còn có thể là ai được?

“Khuya rồi mà anh đứng dưới tiểu khu nhà em làm gì?”

“Anh nhớ em, muốn tới gặp em...”

Nghe vậy, trong lòng Diệp Giai Nhi ngọt như rót mật, cô nói: “Đã muộn như vậy rồi, lát nữa anh về thế nào?”

“Xe mang đi sửa chữa rồi, lát nữa anh bắt taxi về chung cư, đừng đứng ở cửa sổ nữa, vào nằm đi.”

“Từ đây đến chung cư của anh phải mất một tiếng đồng hồ, đã khuya rồi, chỗ này rất khó bắt taxi.”

Người đàn ông ngẩng đầu tao nhã cắt ngang lời cô, âm thanh trầm thấp đầy mê hoặc: “Vậy em muốn mời anh vào nhà em sao...”

Trái tim Diệp Giai Nhi đập loạn xạ theo từng lời anh nói, cô thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập: “Đừng quậy nữa, đã muộn rồi.”

“Ở đây không bắt được taxi, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh đi bộ về chung cư?”

“Không phải còn có trợ lý Trần đó sao?” Cô sẽ không tin lời anh nói, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm Thị mà không có xe sao?

“Trợ lý Trần lúc này cũng đã ngủ rồi, chẳng lẽ bởi vì chuyện cá nhân mà gọi cậu ta dậy sao, hửm?” Anh nhấn mạnh âm cuối, rõ ràng là không hài lòng.

Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi nhướng mày: “Từ lúc nào mà anh quan tâm đến nhân viên của mình có như vậy hả?”

“Anh luôn quan tâm nhân viên, ân cần hỏi han, chăm sóc chu đáo, em không biết sao?” Anh tiếp lời cô, được đằng chân lên đằng đầu.

“...” Anh có thể bớt tự luyến một chút được không hả?

Giọng nói trầm ấm dịu dàng của Thẩm Hoài Dương lại vang lên: “Cho anh vào nhà đi em, chỉ một chút thôi, ngoan...”

Không thể chịu nổi, tim cô lại bắt đầu đập nhanh, Diệp Giai Nhi thực sự bị mê hoặc, tim cô như mềm nhũn.

“Anh sẽ đi nhẹ nhàng và không làm phiền bọn họ, em yên tâm, anh lên nhanh lắm, được không?”

Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Anh chờ một chút.”

Nói xong, Diệp Giai Nhi tay chân nhẹ nhàng đi ra phòng khách, lúc mở cửa nhà thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt khiến cô sợ tới mức suýt nữa hét lên.

Động tác của Thẩm Hoài Dương còn nhanh hơn cô, anh vươn cánh tay dài ra ôm cô vào lòng rồi lấy tay che miệng cô lại, phả hơi nóng hổi lên cổ cô: “Suỵt.”

Nhịp thở đã ổn định nhưng tim vẫn còn đập nhanh, cô vỗ vỗ ngực anh, không yên tâm dặn dò một lần nữa: “Cẩn thận, đừng phát ra tiếng động.”

“Ừm...” Anh đáp, trái cổ chuyển động, anh ôm cô, áp chặt cơ thể cô vào khuôn ngực săn chắc và nóng bỏng của mình. Anh đi chậm rãi, lặng lẽ đi từ phòng khách đến phòng cô, anh móc chân, đóng cửa phòng lại.

“Chỉ một lát thôi, lát nữa anh phải đi đấy nhé.” Diệp Giai Nhi nói.

“Anh biết rồi, em ngủ đi, em ngủ thì anh sẽ đi...” Anh đắp chăn cho cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trông anh cũng mệt mỏi, trong đôi mắt sâu kia còn xuất hiện tia máu, Diệp Giai Nhi cầm tay anh rồi lui người vào trong: “Anh cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.