Ở đồn cảnh sát.
Cảnh sát ngồi trước bàn làm việc, ngồi đối diện lần lượt là Diệp Giai Nhi, Hứa Mẫn Nhu và người làm chứng.
“Cô kể lại đầu đuôi mọi việc một lần đi.” Người cảnh sát ở bên trái đưa tay chỉ về phía người làm chứng.
Người làm chứng gật đầu, rồi kể lại cẩn thận những chuyện vừa nãy đã xảy ra một lượt từ đầu đến cuối kể cả những chi tiết.
Trong lúc đó, Hứa Mẫn Nhu khẽ sụt sịt, cánh tay cũng theo đó mà run rẩy, cô ta diễn rất tròn vai của một người bị hại chịu ấm ức, có vẻ vô cùng đáng thương.
Và lúc đó Diệp Giai Nhi đã lấy lại lý trí của mình, ánh mắt liếc nhìn Hứa Mẫn Nhu đang diễn trò, cảm thấy vô cùng đáng khinh bỉ.
Tục ngữ nói, người cần mặt mũi cây cần vỏ, làm sao Hứa Mẫn Nhu có thể mặt dày đến mức độ như vậy chứ?
“Xin hỏi, bao giờ tôi có thể rời khỏi đây?” Diệp Giai Nhi ngồi trên ghế, nhìn người cảnh sát ngồi đối diện đang giở tài liệu, sốt ruột hỏi.
Nghe vậy người cảnh sát ngẩng đầu lên: “Cô gái, cô là nhà giáo nhân dân mà đánh nhau giữa chốn đông người, cô tưởng rằng hôm nay mình có thể đi được sao?”
Nghe vậy, Hứa Mẫn Nhu vui mừng vì người khác gặp họa, cô ta tươi như hoa khiến Diệp Giai Nhi càng phát điên.
“Cô ẩu đả giữa nơi đông người, nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa cô là nhà giáo nhân dân, hiểu biết về pháp luật mà vẫn phạm luật, tạm giữ mười ngày.” Người cảnh sát ghi lời khai vừa rồi đi tới trước mặt cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Việc quan trọng nhất hiện giờ chính là phải ra ngoài trước, Diệp Giai Nhi chau mày, lạnh lùng nói: “Vậy tôi có thể hoãn chấp hành việc tạm giữ không?”
Hai người cảnh sát kia nhìn nhau rồi gật đầu: “Có thể.”
Diệp Giai Nhi vui mừng ra mặt, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng: “Vậy bao lâu nữa tôi có thể đi khỏi đây?”
“Nửa tiếng nữa.”
Hứa Mẫn Nhu không biết việc hoãn chấp hành lệnh tạm giữ có nghĩa là gì nhưng nghe đến việc nửa tiếng sau có thể đi thì cô ta lại diễn kịch.
“Bây giờ hai người định thả cô ta đi như vậy sao? Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đánh tôi đâu, bình thường cứ cách năm ba ngày là cô ta lại đánh tôi, bởi vì là người một nhà, lại sợ vạch áo cho người xem lưng nên tôi luôn nhẫn nhịn. Nhưng không ngờ cô ta được nước làm tới, hai người thật sự định thả cô ta đi sao? Tôi sợ lắm!”
“Phạm tội nhiều lần!” Chiếc bút trong tay người cảnh sát dừng lại, anh ta nhìn Diệp Giai Nhi: “Đề nghị của cô bị bác…”
Diệp Giai Nhi đứng phắt dậy, tâm trạng kích động, cả đồn cảnh sát đều nghe được tiếng của cô: “Tôi không phạm tội nhiều lần, hai người dựa vào đâu chỉ nghe một phía từ cô ta? Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ? Chứng cứ của hai người đâu?”
“Nhân chứng không phải ở đây sao?”
Cảnh sát chỉ vào Hứa Mẫn Nhu vẫn chưa hề rời khỏi đó, rồi nhốt Diệp Giai Nhi đang kích động vào phòng giam…
“Tạm giam mười ngày! Hừ! Xem cô còn xuất hiện trước mặt tôi nữa được không!” Hứa Mẫn Nhu hừ lạnh một tiếng, đến lúc này cô ta mới đắc ý rời đi.
Bên trong phòng giam có máy sưởi, cô không hề cảm thấy lạnh.
Nhưng tâm trạng Diệp Giai Nhi lại rất lạnh, lạnh giống như một hòn đá, cho dù ủ ấm thế nào cũng không ấm lên được.
Hôm nay đúng là cô đã quá vội vàng, đánh mất lý trí, cô chỉ tưởng rằng Hứa Mẫn Nhu nghiện đánh bạc, tham ăn lười làm một chút nhưng cô không ngờ là Hứa Mẫn Nhu lại độc ác như vậy.
Là người một nhà mà Hứa Mẫn Nhu lại cố tình hãm hại để cô phải ngồi tù, câu nói thứ độc nhất trên đời này là trái tim đàn bà quả nhiên không sai.
Cô cười khinh bỉ, im lặng ngồi ở đó, vậy là từ nay về sau cô không cần phải nương tay với Hứa Mẫn Nhu nữa bởi vì loại người đó căn bản không xứng đáng để được đối xử tử tế.
Điện thoại của cô bị thu, ba mẹ vẫn trên đường đi du lịch, anh cô vẫn đang làm việc ở tỉnh ngoài, đến một người để bảo lãnh cho cô cũng không có.
Cô đã đồng ý với người kia ngày mai sẽ chuyển đồ đi, bây giờ cô bị nhốt ở đây, liệu chủ nhà có ném tất cả đồ của cô đi không?
Hơn nửa Thẩm Trạch Hy còn đang chờ cô dạy thêm…
Trong lòng Diệp Giai Nhi hơi lo lắng.
Đã tám giờ tối mà cô giáo Diệp vẫn chưa đến lớp, Thẩm Trạch Hy nhìn đồng hồ thạch anh ba chiều ở phòng khách, nhìn về phía cửa nhà đầy hi vọng.
Từ trước đến nay cô giáo Diệp luôn là người nói được làm được, chỉ cần cô nhận lời thì nhất định sẽ làm, cho dù có chuyện không đến được thì cô cũng sẽ gọi điện trước.
Nhưng mãi vẫn không có điện thoại, điều đó nghĩa là cô sẽ tới.
Đúng lúc đó cánh cửa của chung cư từ bên ngoài đẩy vào, Thẩm Trạch Hy lập tức vui mừng, giọng nói cũng trở nên tươi vui hơn: “Cô giáo Diệp!”
Nhưng người đi vào không phải là Diệp Giai Nhi mà là Thẩm Hoài Dương, đôi chân dài bước vào, bàn tay tùy tiện vứt áo khoác xuống sofa. Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Trạch Hy, lười biếng ngồi xuống sofa: “Thái độ em chào đón cô giáo Diệp hình như rất nhiệt tình…”
Thẩm Trạch Hy thất vọng ngồi xuống sofa không nói năng gì, chỉ nhìn thời gian.
Đã tám rưỡi rồi, vì sao cô giáo Diệp vẫn chưa tới?
Thẩm Hoài Dương cởi chiếc cà vạt đã gò bó anh cả ngày, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi màu xám, cơ ngực to rắn chắc làm chiếc áo căng phồng, anh nghiêng người liếc nhìn Thẩm Trạch Hy, giọng nói trầm thấp: “Đi nghỉ ngơi đi, hôm nay cô giáo Diệp của em không đến đâu…”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy vội vàng quay người lại: “Vì sao ạ?”
“Vào đồn cảnh sát rồi.” Anh thờ ơ nói, ngón tay thon dài lật giở mấy tài liệu trên bàn.
Thẩm Trạch Hy kinh ngạc, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Vì sao cô ấy lại vào đồn cảnh sát? Mà sao anh lại biết chuyện này?”
Anh không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn thờ ơ, hai chân vắt chéo để trên bàn uống nước: “Vô tình nhìn thấy.”
Lúc này, trong lòng Thẩm Trạch Hy lo lắng nhưng vẫn oán trách: “Nếu anh đã nhìn thấy thì sao không anh không cứu cô ấy ra?”
“Cô ta là gì của anh?” Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch, hoàn toàn không có một chút thay đổi nào. Lúc nói chuyện anh còn nhìn sang bên cạnh, ánh mắt uy nghiêm khiến người khác không thể bỏ qua: “Về phòng nghỉ ngơi đi, nếu như còn làm ồn đến anh thì về nhà cũ đi.”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy nín thở, không dám nói gì cũng không dám ra tay với anh trai, đành phải đi về phía phòng mình.
Cậu khóa cửa phòng, tự nhiên Thẩm Trạch Hy nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt lập tức sáng lên.