Cũng không biết là nhãn hiệu gì, thế mà lại đắt tiền như vậy.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, vẫn chọn một cái khăn quàng cổ màu vàng có hoa văn trong số đó.
Lúc ánh mắt lướt nhìn đồ nam ở phía đối diện, cô nhìn trúng một cái áo sơ mi cổ đứng, đơn giản nhưng mà lại tao nhã.
Trái tim dao động, cô kéo Thẩm Hoài Dương đến đó, kêu nhân viên bán hàng tìm một size phù hợp để anh đi thử.
Anh nhìn cô, hai mắt của Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, đôi chân dài di chuyển đi vào trong thử áo.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của cô không nhìn sai. Áo sơ mi màu xanh nhạt càng làm tôn vẻ tuấn mỹ, quyến rũ của anh, và cổ áo đứng thể hiện khí chất lịch lãm của anh.
Dáng người anh vốn dĩ đã rất tốt, lồng ngực rắn chắc nâng đỡ chiếc áo, hoàn toàn có góc cạnh, giống như người mẫu đang bước đi trên sàn catwalk.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng như dính trên người anh, di chuyển cũng không hề di chuyển.
“Lấy cái này đi, gói lại giúp tôi.” Diệp Giai Nhi chạm nhẹ vào bả vai nhân viên bán hàng, có cần phải nhìn mê mẩn như thế không hả?
Lúc đi đến quầy tính tiền, Diệp Giai Nhi lại sửng sờ, nhịn không nổi mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hai chiếc áo lông cộng thêm một cái khăn quàng cổ là mười tám triệu, mà cái áo sơ mi của anh mười hai triệu.
Hai tay ôm ngực, đứng yên tại chỗ, Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, đôi môi mỏng vui vẻ cong lên, ung dung liếc nhìn cô, thuận tiện thúc giục một câu: “Không tính tiền hả?”
"..."
Còn có thể không tính được à?
Cắn răng, cô lấy cái thẻ ngân hàng từ trong túi đưa tới: “Quẹt thẻ.”
Mỉm cười, cô nhân viên bán hàng đưa tay, thân thể của Thẩm Hoài Dương đã hướng về phía trước, đưa một cái thẻ màu đen: “Quẹt cái thẻ này đi.”
“Được, thưa anh.”
Diệp Giai Nhi bất ngờ, mà Thẩm Hoài Dương đã lưu loát ký một con chữ rồng bay phượng múa, sau đó anh đưa cái thẻ lại cho cô.
“Làm gì vậy?” Cô không hiểu, có hơi không bình tĩnh nổi.
“Sau này, đi mua sắm thì cứ dùng cái thẻ này đi.” Giọng nói của anh trầm thấp, nhận lấy túi quần áo.
Ánh mắt của Diệp Giai Nhi hơi hỗn loạn: “Nhưng mà tôi mua sắm, tại sao lại phải quẹt thẻ của anh?”
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, đảo nhìn cô: “Cô đang nói cái gì đó, mợ Thẩm..."
Giọng nói trầm thấp, cố ý nhấn mạnh hai chữ mợ Thẩm nặng hơn, làm cho cô nghe rất rõ ràng.
Thở phào một hơi, Diệp Giai Nhi cười khẽ một tiếng, nhìn chằm chằm vào anh: “Có vẻ như là làm mợ Thẩm cũng không tệ lắm.”
"...” Sắc mặt của anh vẫn nhàn nhạt, nhưng mà đường cong lạnh lẽo cứng rắn trên gương mặt đã trở nên dịu dàng không ít, đôi mắt phát ra ánh sáng lung linh.
Xe chạy trong màn đêm, Diệp Giai Nhi cúi đầu xuống nhìn thời gian, bất tri bất giác đã mười giờ tối.
Không nhận ra thời gian lại trôi qua nhanh như thế.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến, Thẩm Hoài Dương cầm tay lái, tay phải thì nhận điện thoại, anh nói: “A lô.”
Sau đó, không biết là đối phương nói cái gì, sắc mặt của anh bỗng nhiên lại thay đổi, tràn đầy vẻ hung ác nham hiểm, tay trái đang cầm tay lái có hơi nổi gân xanh: “Chắc chắn không, ừm... biết rồi..."
Diệp Giai Nhi bị sắc mặt đột nhiên thay đổi của anh làm cho giật mình kêu lên, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của anh nghiêm túc như thế, vừa lo lắng lại vô cùng lạnh lẽo.
Trong lòng của cô siết chặt, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Anh không để ý tới cô, hai tay nắm chặt lấy tay lái, đột nhiên lại giẫm mạnh thắng xe, giọng nói lạnh lẽo: “Xuống xe, gọi xe về đại viện.”
“Vậy còn anh?” Sắc mặt của anh không tốt cho lắm, cô sợ là có chuyện gì xảy ra.
“Đến huyện Thiểm một chuyến, sau đó trực tiếp về thành phố S, nếu như không muốn ở lại Kinh Đô thì tự mình đặt vé máy bay về đi.” Giọng nói của anh vừa nhanh lại vừa quả quyết.
“Được, tôi biết rồi.”
Diệp Giai Nhi không hỏi nhiều, cầm lấy mấy cái túi hàng cao cấp lập tức bước xuống xe, sợ là làm chậm trễ thời gian của anh.
Nhìn sắc mặt anh, có lẽ là chuyện xảy ra không phải là chuyện nhỏ.
Mới bước xuống xe, cô còn chưa kịp đứng vững thì chiếc xe màu đen đã như mũi tên thoát khỏi dây cung, bay thẳng ra ngoài, mang đến một trận gió lạnh lẽo.
Không nhịn được mà rùng mình một cái, Diệp Giai Nhi đứng ở bên đường chờ xe taxi.
Nhưng mà, thời tiết buổi tối thật sự rất lạnh, cộng thêm bông tuyết đang tung bay, trên mấy chiếc xe taxi đều đầy khách.
Lạnh đến nỗi run lên cầm cập, đợi khoảng ba mươi phút, vất vả lắm mới có thể bắt được một chiếc xe.
Sau khi ngồi lên xe taxi, thân thể của cô vẫn không ngừng run rẩy, lạnh đến nỗi đánh bọ cạp, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
“Nửa tiếng đồng hồ...” Cô hít mũi một cái, khuôn mặt lạnh cóng, không có cảm giác.
“Nhiệt độ tối nay là -10 độ, đứng trong trời tuyết hơn nửa tiếng đồng hồ, chẳng trách sẽ lạnh thành như thế này.”
Lúc nói chuyện, tài xế lại nâng cao nhiệt độ ở trong xe lên một chút, kêu cô đặt tay ở trên lỗ thổi khí cho ấm áp.
Trở lại đại viện là đã hơn mười một giờ, nhưng mà đèn trong phòng khách vẫn sáng. Bà cụ còn chưa ngủ, đang ôm con mèo xem tivi.
“Bà Mục, sao người vẫn còn chưa ngủ, đã mười một giờ rồi.” Cô nói.
Bà cụ thì mang theo vẻ mặt nghiêm túc, thở dài một tiếng với cô, ra hiệu không cần nói. Sau đó, ánh mắt lại nghiêm túc rơi trên tivi.
Diệp Giai Nhi không biết là bà đang xem cái gì mà lại xem chăm chú như thế, sau khi kinh ngạc, cô cũng nhìn sang.
Là tin tức buổi chiều, huyện Thiểm xảy ra một trận động đất bảy tám độ richter, đa số những căn nhà đều sụp đổ, thời gian động đất là mười giờ tối.
Gương mặt nghiêm trọng, bà cụ gọi điện thoại cho Tô Tình, hỏi thăm tình huống liên quan đến Thẩm Thiên Canh.
Tô Tình nói ở bên kia không có tín hiệu, bây giờ căn bản không thể gọi điện thoại được, chỉ có thể đợi thêm một lúc nữa rồi mới gọi.
Cúp điện thoại, bà cụ nhìn ra sau lưng Diệp Giai Nhi: “Hoài Dương đâu rồi?”
“Anh ấy có việc đến huyện Thiểm một chuyến.”
Vừa mới nói xong, Diệp Giai Nhi liền nhớ tới tin tức vừa mới được phát sóng, cô cắn môi, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Huyện Thiểm vừa mới động đất, anh liền đến đó.
Sắc mặt có hơi thay đổi, lông mày của bà cụ nhíu chặt lại với nhau: “Nó đi khi nào?”
“Hơn mười giờ, để cháu gọi điện thoại cho anh ấy thử, ở bên huyện Thiểm vừa mới kết thúc trận động đất, chắc là lúc này sân bay đã bị phong tỏa rồi.”
Lúc nói chuyện, cô lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm dãy số, nhưng mà bên kia lại truyền đến giọng nữ máy móc lạnh lẽo. Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách gọi lại sau.
Bà cụ còn đang nhìn cô, Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Anh ấy tắt máy rồi ạ.”
“Đúng là không có đứa nào khiến cho người ta bớt lo.”
Lần này, hai người không thấy buồn ngủ, ngồi ở trên ghế sa lông, ánh mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào trong bản tin.
Thẳng cho đến ba giờ sáng, bóng dáng của Thẩm Thiên Canh mới xuất hiện trên tivi, đang chỉ huy công việc cứu viện.
Bà cụ nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Tình thì điện thoại đã vang lên trước một bước, là của Trạch Hy gọi tới.
“Biết rồi, bà ngoại đã xem rồi, cháu với mẹ cháu nghỉ ngơi sớm đi.”
Ở bên phía nhà họ Thẩm vẫn luôn ôm tivi không nghỉ ngơi, thẳng cho đến khi nhìn thấy Thẩm Thiên Canh xuất hiện mà không có vết thương trên người, lúc này mới thả lỏng nỗi lo trong lòng.
“Được rồi, lần này không sao, đi nghỉ ngơi thôi.”
Diệp Giai Nhi gật đầu, cô trả lời: “Bà Mục cũng đi ngủ sớm đi ạ.”
Trở lại căn phòng trên lầu hai, cô vẫn không cảm thấy buồn ngủ, không thể kiềm chế mà suy nghĩ lung tung. Nếu như động đất vẫn còn chưa kết thúc, nếu như lại xảy ra trận động đất nữa...