Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 34: Chương 34: Đột nhiên xuất hiện bê bối




Tô Chính Quốc khiến cho người ta có cảm giác quá mức uy nghiêm, khiến người ta không tự chủ được mà phản ứng theo bản năng.

"Nửa giờ sau tập hợp ở phòng khách, cháu và Hoài Dương cùng nhau đi xuống!”

Giọng nói hùng hồn mà hữu lực, Tô Chính Quốc nhìn vào cử động của Diệp Giai Nhi, quay người rời đi.

Khẽ thả lỏng hơi thở, chờ đến khi cô quay lại phòng, người đàn ông trên giường đã tỉnh, cánh tay chống cằm, vô cùng lười biếng.

Anh giống như vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt híp lại, liếc xéo cô, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn: “Mợ Thẩm, chào buổi sáng…”

So với thường ngày, đường cong trên gương mặt tuấn mỹ của anh lộ ra vẻ nhu hoà và tuỳ ý, dưới ánh đèn màu vàng nhạt lại càng thêm mê người.

Trái tim Diệp Giai Nhi lại không thể khống chế đập nhanh hơn, gương mặt hơi nóng, cô nghiêng người: “Ông ngoại nói nửa giờ sau tập hợp ở phòng khách!”

Sau đó, cô xoay người đi đến phòng tắm, rửa mặt, lúc đang đánh răng thì cửa phòng tắm bị mở ra.

Người đàn ông cởi trần, vai rộng, hông hẹp, dưới sự gói gọn của chiếc quần lót ôm sát, trông rất tròn đầy cong vểnh, vân da rõ ràng, đường cong trôi chảy, đủ để khiến cho phụ nữ mặt đỏ tim run.

Diệp Giai Nhi trông thấy anh từng bước đi tới, nhíu mày, trong miệng còn có bọt, nói chuyện có chút mơ hồ không rõ: "Anh đi vào làm gì?”

"Đánh răng..." Anh sóng vai đứng chung một chỗ với cô, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Mợ Thẩm cảm thấy tôi tiến vào làm gì?”

"Anh có thể ra ngoài trước không? Tôi xong ngay rồi!”

Đôi mắt liếc một cái, trên gương mặt tuấn mỹ của Thẩm Hoài Dương đều là vẻ tuỳ ý: “Phòng tắm không đứng nổi hai người sao?”

Thấy anh hoàn toàn không có ý muốn đi ra ngoài, Diệp Giai Nhi cũng không uổng công, cô hơi nghiêng người sang bên cạnh, động tác đánh răng càng nhanh hơn.

Môi mỏng câu lên, đôi mắt của anh nhìn cô chăm chú, hài lòng thấy được vành tai và vùng cổ của cô đỏ lên, giống như vô cùng vui vẻ.

"Hạ lưu!" Tức giận chửi nhỏ một tiếng, cô đỏ mặt, cấp tốc rời khỏi phòng tắm, mà anh, đôi môi mỏng càng cong hơn, giữa lông mày đầy ý cười.

Cô vốn cho rằng Tô Chính Quốc nói chuyện quan trọng, nhưng không ngờ đến chính là, ông ta lại bảo tập thể dục buổi sáng.

Sáu giờ bốn mươi, trời còn chưa sáng, còn có chút tối, nhiều hơn chính là lạnh.

Bởi vì mang thai, vậy nên Tô Chính Quốc phá lệ khai ân với cô, cô có thể chạy chậm, cũng có thể tản bộ, nhưng nhất định phải đủ bốn vòng.

Mặc trên người áo lông, cô bọc mình lại vô cùng chặt chẽ, nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh hung hăng thổi vào trong người.

Nhưng Thẩm Hoài Dương lại chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu xám, vẻ đẹp trai lại tăng thêm vài phần tuỳ ý.

Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã bỏ xa Tô Chính Quốc một đoạn dài.

Thân thể rét run, Diệp Giai Nhi thở ra khí lạnh, nhưng một ánh mắt của Tô Chính Quốc quét qua, cô giật mình một cái, cũng không còn dám lười biếng nữa, cùng cấp tốc bắt đầu di chuyển.

Thế là ba người liền tạo thành một bức tranh đặc biệt.

Thẩm Hoài Dương ở phía trước, Tô Chính Quốc ở giữa, mà Diệp Giai Nhi lại giống như một con ốc sên ở cuối cùng.

Không chạy, nhưng sau bốn vòng này, cô đều cảm thấy toàn thân nóng lên, vô cùng thoải mái, nhất là bầu không khí mới mẻ, cảm thấy vô cùng tự tại.

Ánh mắt nghênh tiếp người đàn ông đối diện, cô nhìn chăm chú.

Đôi chân dài mạnh mẽ của anh hướng về phía trước, đồng thời cánh tay hướng về phía sau vẽ ra đường cong duyên dáng, giống như một con sư tử đang chạy, mạnh mẽ và ưu mỹ.

Chỗ cổ áo, mồ hôi đã thấm ướt vào chiếc áo ba lỗ màu trắng bên trong áo khoác, dán trên cơ thể, chỉ khiến cho người ta cảm thấy gợi cảm.

Cô chưa bao giờ để ý, hoá ra khi đàn ông chạy bộ lại có thể gợi cảm như thế.

Dường như cảm thấy cô đang nhìn chăm chú, anh quay người, nheo mắt cố ý đảo qua cô, đường cong ẩn ẩn mở rộng.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Diệp Giai Nhi hoàn hồn, nhanh chóng dời ánh mắt, lại nghĩ đến cảnh ở phòng tắm, cô lắc đầu, đỏ mặt, cắn răng.

Người đàn ông này đẹp mắt đến mức có thể khiến cho tất cả mọi người mặc cảm, nhưng nếu như tà ác hạ lưu, đương nhiên cũng không có một ai có thể so sánh với anh!

Cuối cùng kết quả nhận được là, từ nay về sau, sáng nào cũng phải dậy sớm tập thể dục.

Đây là lời mà Tô Chính Quốc tự mình nói với Diệp Giai Nhi sau khi Thẩm Hoài Dương đi làm.

Nghe vậy, cô chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng lại không dám vi phạm.

Từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm, cô sợ nhất chính là ông cụ Tô Chính Quốc, bởi vì ông không giận mà tự uy.

Đến trưa, cô gọi điện thoại cho Trần Dĩ Ninh: "Dĩ Ninh, Chí Long sao rồi?”

"Đã về nhà." Giọng nói của Trần Dĩ Ninh không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Diệp Giai Nhi không để ý, thả lỏng tâm trạng, lại cùng Trần Dĩ Ninh nói thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Một bên khác.

Trần Dĩ Ninh siết chặt điện thoại di động, vẻ mặt có vẻ dữ tợn, ấn một dãy số điện thoại, cô ta gọi đi.

Mà cuộc điện thoại này, cũng không biết cô ta đang gọi cho ai…

Nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi đương nhiên không tiếp tục chờ nữa, cô quyết định về nhà một chuyến.

Ngồi lên xe taxi, cô báo địa điểm, xe còn chưa khởi động thì điện thoại lại vang lên.

Là thầy chủ nhiệm gọi điện thoại đến, thành tích đã được công bố, để sắp xếp thư thông báo, trước trưa mai, muốn gửi đi cho tất cả học sinh.

Cô nói cho tài xế taxi biết địa điểm, xe quay đầu, chạy về hướng ngược lại.

Đến văn phòng, tất cả giáo viên đều đang bận rộn sắp xếp, nhìn thấy Trần Dĩ Ninh, Diệp Giai Nhi thả nhẹ bước chân đi qua, bất ngờ vỗ nhẹ bờ vai của cô ta.

Chỉ nghe "Bộp… " một tiếng, tài liệu trong tay Trần Dĩ Ninh rơi xuống đất, rõ ràng cô ta đã bị doạ không nghẹ.

"Thật đúng là bị hù dọa rồi sao? Lá gan của cô trở nên nhỏ như vậy từ lúc nào thế?” Diệp Giai Nhi giễu cợt, đặt túi xách lên bàn, và ngồi xuống.

Trần Dĩ Ninh nhìn cô một cái, khoé miệng hơi gượng ép khẽ động, xoay người nhặt tài liệu: “Nhanh lên, lượng công việc hôm nay không nhỏ!”

"Được, bắt đầu, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng, nhanh làm xong, qua tết vui vẻ!”

Nghe vậy, Trần Dĩ Ninh không nói tiếng nào, chỉ bất động cười cười, ánh mắt vẫn luôn rời vào chiếc điện thoại di động, không biết đang nhìn thứ gì.

Văn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếc lật qua lật lại của giấy tờ và tiếng hít thở.

Vì quá bận rộn nên cơm trưa đều là mua về, một thầy giáo trong đó duỗi cái lưng mỏi, mở TV lên: “Thả lỏng một chút rồi tiếp tục!”

Những thầy cô giáo kia cũng đều xoay người, bưng hộp cơm trong tay và xem TV.

Đột nhiên, có người kêu lên một tiếng: "Đây không phải là cô giáo Diệp sao, cô giáo Diệp vậy mà lên ti vi kìa!”

Nhích một cái, Trần Dĩ Ninh quay đầu, cũng nhìn sang.

Diệp Giai Nhi đang vùi đầu ăn cơm hộp, nghe thấy mấy người bàn luận, cô chỉ cảm thấy buồn cười, cô cũng không phải người nổi tiếng gì, sao lại lên ti vi chứ?

Nhưng, một giây sau, giọng nói của người dẫn chương trình đã truyền đến tai cô.

"Phẩm chất đạo đức của thầy cô giáo càng khiến cho phu huynh lo lắng và chú trọng, hôm nay, theo một tờ báo tiết lộ, đời tư của một nữ giáo viên trường Trung học phổ thông số 1 thành phố S đặc biệt hỗn loạn, thường xuyên ra vào quán bar, liếc mắt đưa tình với cấp trên, gia đình nghiện cờ bạc, hơn nữa, có thông tin cho rằng cô ta vì muốn có thể gả cho gia đình giàu có còn tự đưa mình lên giường, dưới đây là ảnh chụp và thông tin mà một tờ báo cung cấp…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.