“Có…" Giọng nói trầm thấp mang theo chút không đứng đắn, sau đó anh nhướng mày nói: "Là một giáo viên, phản ứng sở trường nhất hẳn là có năng lực phát huy tức thời và thích ứng, đối với cô giáo Diệp, đương nhiên là tôi tin tưởng một trăm phần trăm rồi…"
"Thẩm tổng, ai nói với anh là giáo viên phải có năng lực phát huy tức thời và thích ứng hả? Anh cho rằng tôi là người sống trong môi trường hoang dã à?" Cô không vui phản bác.
"Cô giáo Diệp biết nhiều thật đấy…" Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương cong lên, khởi động xe và rời đi.
Sao người này lại độc tài như vậy? Hoàn toàn không nghe lời người khác, cô nhăn mày, trong lòng thầm nói.
Chỉ là hình ảnh khóe miệng anh hơi nhếch lên khi rời đi rơi vào trong mắt Diệp Giai Nhi, ít nhiều gì cũng có chút hấp dẫn...
Sau khi tan làm buổi chiều, Diệp Giai Nhi mới đi ra khỏi trường học, một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới và chặn đường cô.
Cô cau mày có chút khó hiểu, vừa định nói thì người đó đã lên tiếng trước: "Cô giáo Diệp, tôi là thư ký Trần, tổng giám đốc bảo tôi đưa cô về căn hộ."
Không có cách nào từ chối, Diệp Giai Nhi đành phải lên xe, trước tiên trở về nhà thu dọn một số đồ dùng hàng ngày và quần áo.
Sau đó, cô mới đến căn hộ cùng với Thư ký Trần.
Căn hộ lớn và sang trọng không có ai cả, cô kéo vali đứng trong phòng khách, thư ký Trần đã rời đi rồi.
Đứng ở đó, Diệp Giai Nhi hơi sững sờ và do dự, cô hơi mất tự nhiên và căng thẳng khi nghĩ đến hai người ở chung một phòng.
Nhưng nghĩ rằng kiểu gì cũng không thoát được, cô nghiến răng, xách vali bước vào phòng.
Quán bar Mị Sắc.
Tiếng nhạc sôi động chói tai, nam nữ tuỳ ý không ngừng lắc lư cơ thể trên sàn nhảy.
Bên trong phòng VIP.
Ánh mắt của Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không luôn nhìn vào người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, không rời đi chút nào.
Áo vest tùy tiện đặt trên ghế sô pha, Thẩm Hoài Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen, tay áo hơi xắn lên, cánh tay rắn chắc, đường nét đẹp đẽ.
Anh dùng bàn tay to bóp chặt ly rượu, cằm hơi nhếch lên, uống cạn ly rượu.
“Đệch, đây là rượu vodka Ba Lan đấy, nồng độ cồn cao tới chín mươi sáu độ. Sao cậu ấy còn chưa say đến mức nằm bò ra chứ?” Trần Vu Nhất sờ cằm.
“So với câu hỏi đó, tôi càng tò mò về việc sao cậu ấy lại ở bên cô giáo Diệp, đồng thời còn kết hôn nữa!” Quý Hướng Không nhún vai, cảm thấy kỳ lạ.
"Tuy rằng tôi cũng tò mò về vấn đề này, nhưng tò mò muốn chết hơn là hôm nay là đêm động phòng lại đến đây uống rượu, chẳng lẽ nhớ đến người cô kia sao?"
Như có như không, ly rượu trong tay Thẩm Hoài Dương hơi ngừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, sau đó lại khôi phục bình thường, như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Nhưng Quý Hướng Không tinh mắt bắt được, đẩy nhẹ vào vai Trần Vu Nhất, thấp giọng: "Cậu cứ nhất định phải lao đầu vào họng súng à?"
Ho nhẹ một tiếng, Trần Vu Nhất nhận ra điều gì đó và dừng chủ đề ngay lập tức.
Một giờ sáng.
Diệp Giai Nhi vẫn ngồi trên ghế sô pha chưa ngủ, có lẽ là do thay đổi môi trường nên nhất thời có chút khó chợp mắt.
Mà Thẩm Hoài Dương vẫn chưa về…
Cô khẽ cau mày, trong lòng cô không nói ra được là cảm giác gì.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, cô kinh ngạc bật dậy khỏi ghế sô pha.
Ai sẽ đến muộn như vậy chứ? Lẽ nào là Thẩm Hoài Dương?
Cô bước tới và mở cửa ra, liền nhìn thấy Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất đang đứng bên cạnh.
Còn Thẩm Hoài Dương thì đứng ở giữa, được hai người dìu, tóc anh hơi rũ xuống, rõ ràng là đang say rượu rồi.
“Cô giáo Diệp đã lâu không gặp.” Trần Vu Nhất cười hì hì: “Cậu chủ Thẩm vừa mới kết thúc buổi tiệc xã giao, uống hơi nhiều."
Quý Hướng Không phụ họa nói: "Vừa hay chúng tôi ở đó nên đưa cậu ấy về."
Diệp Giai Nhi tiếng chị dâu làm cho bị sốc, ngây người nhìn hai người dìu Thẩm Hoài Dương lên chiếc giường trong phòng, rồi lại bước ra ngoài.
"Cậu Thẩm giao chô cô giáo Diệp nhé, đối xử thế nào cũng được nhá!"
Trần Vu Nhất giọng nói còn chưa dứt, Quý Hướng Không đã đá nhẹ vào sau lưng anh ta, bất lực nói: "Cô giáo Diệp đừng để trong lòng, chúc ngủ ngon."
Sau đó, anh ta kéo Trần Vu Nhất gì cũng nói được đi.
Vào phòng ngủ, Diệp Giai Nhi nhìn về phía giường.
Hình như anh đã uống rất nhiều rượu, lúc này đã say đến bất tỉnh rồi, trong vẻ tuấn tú lại thêm phần suy sụp và tùy ý, càng chí mạng hơn.
Bước tới, cô hơi ngồi xổm xuống, cởi giày da cho anh.
Người đàn ông này từ trước đến nay trông chững chạc và trầm ổn, nhưng hôm nay sao lại uống say như vậy?
Ánh mắt quét qua đôi môi mỏng hơi khô của anh, khựng lại một lát, cô xoay người bước ra ngoài, khi quay lại, trên tay cô còn cầm một ly nước ấm.
Ngồi ở bên mép giường, Diệp Giai Nhi vươn tay tức giận chọc vào vai anh: "Này, dậy uống nước đi!"
Lông mày của anh cau lại, nhưng lại không có chút phản ứng nào, cô liền dùng sức hơn, không khách sáo chút nào.
Đột nhiên, đôi mắt anh hé mở, có tơ máu màu đỏ nhạt, nhưng đa phần là đen như mực không thể nào tan hết, đen láy, âm u, không thấy đáy.
Cô có chút kinh hãi khi bị nhìn như vậy, dời tầm mắt, thuận tay đưa ly nước về phía trước: "Đây."
Một lúc lâu không có người nhận, cô cau mày nghi hoặc, vừa định nhìn sang, một cánh tay đột nhiên đè cô xuống giường, chỉ nghe thấy một tiếng 'lạch cạch" cốc nước đập xuống bàn.
Cô bàng hoàng, lại bị cánh tay đó ôm lấy, còn chưa kịp phản ứng đã bị hôn rồi.
Cả người cô mềm nhũn không có sức, tay không khống chế được tự giác nắm chặt áo sơ mi trước ngực anh.
Một lúc lâu sau mới buông ra.
Cuối cùng cô cũng có thể hít thở không khí rồi, lồng ngực phập phồng.
Hai má cô nóng như lửa đốt, lại nhớ tới việc vừa rồi cô chìm đắm trong nụ hôn điên cuồng của anh, có chút ngượng ngùng.
Người giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng vùng vẫy hồi lâu cũng không thể nhúc nhích được chút nào.
“Này, buông ra!” Cô thấp giọng đánh vào ngực anh.
Vẫn không có phản ứng gì cả, nhưng trả lời cô là tiếng hơi thở đều đặn và quy luật, thế mà anh lại ngủ lần nữa…
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy bất lực không thể thoát ra được, lúc này đã là hai giờ sáng rồi, không chống lại được cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng cô ngủ gục trên lồng ngực nóng như lò sưởi của anh.
Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng hô hấp của hai người xen kẽ nhau.
Một lúc sau, cơ thể của Thẩm Hoài Dương trên giường khẽ nhúc nhích, anh lại ôm chặt người phụ nữ vào lòng hơn, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương vùi vào cổ cô, ngửi mùi cam nhàn nhạt, mãn nguyện lẩm bẩm: “Thẩm Hải Băng… Hải Băng… Băng…"
Giọng nói cực kỳ trầm thấp và khàn đến cuối cũng đã dịu dàng như nước...
Chỉ là người phụ nữ trong lòng sớm đã ngủ say, không nghe thấy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Khi Diệp Giai Nhi tỉnh dậy, cô lập tức bắt gặp khuôn mặt của người đàn ông đối diện, Thẩm Hoài Dương cũng đã tỉnh rồi.
Thân hình rắn chắc cao ráo hơi nghiêng sang một bên, dùng một tay chống đầu, tóc trên trán anh rũ xuống, trong mắt còn có tơ máu vẫn chưa biến mất, trên cằm xuất hiện râu xanh, áo sơ mi đen cũng không còn trơn bóng nữa mà nhăn nhúm lại. Nhưng lại lười biếng và rất quyến rũ.
Có chút mơ màng, anh cứ híp mắt nửa mở nửa không như vậy, lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt quá sâu, cô hoàn toàn không thể nhìn thấu, càng không biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Lại nghĩ đến tình huống của chính mình lúc này, Diệp Giai Nhi ho nhẹ giải thích: "Không phải tôi cố ý muốn ngủ ở đây đâu, mà là anh cứ nhất định ôm tôi không buông."
Anh giấu đi tất cả cảm xúc trong mắt rồi nhàn nhạt cong môi: "Cô Diệp không định ngủ ở đây, cô định ngủ ở đâu?"
"…" Diệp Giai Nhi cứng họng.
“Vợ chồng lẽ nào không phải là ngủ chung giường sao?” Anh tiếp tục nhàn nhạt hỏi.
Cô liếm môi, cái này rõ ràng là cô vô lý: "Tôi còn tưởng anh không tiện."
Nhướng mày, anh hỏi ngược lại: "Là sợ tôi không tiện hay là cô không tiện?"
Người này, quả nhiên là một nhát trúng tim, câu nào cũng chặn họng, cô không vui, nói tiếp: "Tướng ngủ của tôi không tốt, toàn lăn qua lăn lại, hơn nữa còn lạ giường, trên giường đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tôi không ngủ được."
Anh rất rộng lượng: "Lăn lên người tôi cũng không sao cả, còn nữa, ngủ nhiều tự nhiên sẽ quen thôi..."
“Giỏi ăn nói như vậy không làm luật sư thật lãng phí!” Diệp Giai Nhi cau mày, hừ nhẹ.
“Cảm ơn đã khen.” Trong lời nói, Thẩm Hoài Dương chống hai tay về phía sau, hơi ngồi dậy, lộ ra lồng ngực cường tráng trơn bóng.
Hai má nóng bừng, cô nhìn sang chỗ khác, vừa hay lúc này chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Quách Mỹ Ngọc.
Nhấc máy, gọi một tiếng mẹ, sau đó cô đi đến cửa sổ kính nói chuyện điện thoại.
Gọi điện thoại xong, cô quay lại thì thấy Thẩm Hoài Dương đang nhìn cô chằm chằm: "Bác trai và bác gái về rồi à?"
Bác trai và bác gái?
Cô sững sờ một lúc mới nhận ra hóa ra anh vừa nói ba mẹ cô, hơi gượng gạo, nhưng vẫn gật đầu.
"Nếu đã về rồi thì chỉnh trang lại một chút đi, chúng ta lập tức đến nhà cô…"
Trong lòng sửng sốt, Diệp Giai Nhi nhanh chóng nói: "Đột ngột như vậy à?"
“Cô vẫn muốn tiếp tục giấu giếm à?” Anh xuống giường, cởi áo sơ mi và quần âu trước mặt cô, thân hình rắn chắc với những đường nét rõ ràng.
“Không phải, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.” Cô nhìn sang hướng khác, trong lòng biết rằng giấy không gói được lửa, nhưng lại sợ người nhà sẽ bị dọa.
"Cô có chuẩn bị tâm lý tốt hay không không quan trọng, mà là kiểu gì họ cũng sẽ biết chuyện này, sớm còn hơn muộn, chuẩn bị đi, lập tức xuất phát…"
Những lời nói trầm thấp và dứt khoát vang lên, anh bước vào phòng tắm...
Đúng là giấy không thể bọc được lửa, đương nhiên nói muộn không tốt bằng nói sớm, trong lòng cô cũng hoàn toàn hiểu được, hiểu rất rõ!
Nhưng đừng nói là chuyện này hoàn toàn khác, không thể so sánh được!
Nếu như ba mẹ biết cô chưa có bạn trai, không chỉ kết hôn vì tình một đêm mà còn có cả con nữa!
Chỉ sợ họ sẽ thật sự bị dọa không nhẹ, nghĩ đến tình trạng hỗn loạn sắp phải đối mặt, cô có chút đau đầu…
Nhưng mà lúc này cho dù nói gì thì cũng đã muộn rồi, bởi vì xe đã dừng lại tại dưới khu dân cư.
Hít sâu một hơi, Diệp Giai Nhi rất căng thẳng, sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cô mới mở cửa bước xuống xe.
Nhưng phía sau không có động tĩnh gì, cô khó hiểu quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Thẩm Hoài Dương vẫn ngồi ở chỗ đó, ngón tay dài mảnh khảnh gõ vào vô lăng, ánh mắt hơi ngưng đọng.
“Anh không đi sao?” Cô hỏi, là anh đã đề nghị qua mà, bây giờ đến bên dưới tòa nhà rồi, sao lại không động đậy?
"Chờ một chút nữa…" Anh nói.
Đợi gì nữa? Cô không hiểu.
Hai mươi phút sau, nhìn thấy thư ký Trần đã gặp tối qua bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen với hai hộp quà lớn trên tay.
Bước tới, thư ký Trần đưa hộp quà qua: "Tổng giám đốc, đây là thứ ngài yêu cầu chuẩn bị trước."