Sáng hôm sau.
Diệp Giai Nhi ăn sáng xong, sau khi xuống lầu, đã thấy Thân Nhã đã đợi cô ở bên cạnh xe rồi.
"Tớ đi với cậu.” Thân Nhã mở cửa xe: "Hiệu trưởng là bạn của ba tớ, con người rất tốt, cậu đi làm ở đó, tớ cũng có thể yên tâm.”
“Nghe lời này, sao cậu giống mẹ già của tớ vậy!” Diệp Giai Nhi cười.
Thân Nhã cũng mỉm cười, khởi động xe, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô: "Sắc mặt cậu trong khoảng thời gian này trông khá tốt đó nha, hồng hào và sáng mịn, xem ra cậu Thẩm ‘chăm lo’ cậu rất tốt.”
Không nói cái này thì không sao, vừa nghe Thân Nhã nhắc tới chuyện này, cô không nhịn được cười: “Còn ‘chăm lo’ nữa chứ!”
"Sao, nhìn bộ dạng cậu kìm nén khó chịu quá, nào, nói ra nghe xem.”
"Anh ấy đụng tớ hai lần, lần nào tới lúc quan trọng nhất là con bé nhà tớ lại xông vào, sau đó anh ấy đành nhếch nhác bỏ cuộc, tự đi nhà tắm giải quyết, còn nói nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chắc anh ấy sẽ bị con bé nhà mình làm cho không dậy nổi…”
Nghe vậy, Thân Nhã không thể nhịn được cười: "Huyên Huyên thật đáng yêu, nghịch ngợm, tính tình không giống cậu chút nào.”
“Quả thực không giống tớ, cũng không giống ba, không biết cái tính khí ma lanh đó được truyền thừa từ ai nữa.” Vẻ mặt Diệp Giai Nhi cũng bất lực.
“Tớ nghĩ tính khí đó giống Thẩm Trạch Hy đó, giống chú hai của nó.” Thân Nhã quay xe sang trái, dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Giai Nhi, cậu nghĩ tớ có nên nói cho anh ấy biết chuyện mang thai không?”
Nhắc tới chuyện này, Diệp Giai Nhi khẽ nghiến răng nói: "Vậy cậu muốn nói cho anh ta biết không?”
"Tớ đã suy nghĩ rất lâu, nếu tớ đã quyết định tha thứ cho anh ấy, hơn nữa anh ấy cũng là cha của đứa trẻ, nếu tớ cứ mãi giấu anh ấy như vậy, đích thực có chút không tốt lắm, cho nên, tớ muốn nói cho anh ấy biết.”
Thân Nhã nói: "Trước đây không nói với anh ấy về sự tồn tại của đứa trẻ là vì khoảng thời gian đó chúng tớ đang cãi nhau, chiến tranh lạnh, bởi vì giận nên tớ không có nói cho anh ấy biết, bây giờ lại đột nhiên muốn nói với anh ấy.”
Có lẽ thấy gia đình ba người họ hạnh phúc, đứa trẻ như vậy giống như một báu vật.
Hoặc có thể là thấy một người đàn ông như Thẩm Hoài Dương chăm sóc tốt con như vậy, mặc dù đôi khi thực sự rất buồn cười, nhưng cô ấy cũng muốn, khi biết mình có con, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào?
“Biểu hiện của anh ta trong khoảng thời gian này như thế nào?” Diệp Giai Nhi hỏi.
"Khá tốt, sau khi làm xong việc ở công ty là sẽ về nhà, có lẽ số tiền đó thật sự đúng như anh ấy nói.”
“Vậy thì, cậu tự coi sao rồi làm đi, cậu cảm thấy như thế nào là đúng thì cứ làm như vậy.” Cô căn bản không thể cho cô ấy lời khuyên chắc chắn, bởi vì giữa cô và Trần Vu Nhất cũng chỉ mới gặp qua mấy lần, đối với Trần Vu Nhất, cô không hiểu rõ.
Gật đầu, Thân Nhã đưa cô đến trường học, trực tiếp đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng đã đợi từ lâu.
Sau đó, Diệp Giai Nhi ở lại trường nói chuyện với hiệu trưởng, Thân Nhã rời đi, khi trở về nhà, Trần Vu Nhất đang ngồi trên ghế sofa xử lý tài liệu của công ty.
Nghe thấy tiếng động, anh ta bưng một ly nước ấm đưa cho cô, đôi mắt hoa hoa nhướng lên: "Em về rồi?"
Gật đầu, cầm lấy ly nước, Thân Nhã uống mấy ngụm rồi đặt ly lên bàn cà phê, hít một hơi thật sâu nói: "Em muốn nói với anh một chuyện."
“Chuyện gì vậy?” Trần Vu Nhất ghì vai cô, để cô ngồi đối diện, tò mò hỏi.
Sau khi cân nhắc một hồi, Thân Nhã hạ quyết tâm: "Anh sắp làm cha rồi, em đã mang thai được hơn một tháng."
Nghe vậy, Trần Vu Nhất sững sờ một hồi, đông cứng tại chỗ như người gỗ, sau khi phản ứng lại thì không chịu nổi kích động trong lòng mà bế Thân Nhã lên, xoay vòng vòng trong phòng khách: “Ba, anh sắp làm ba rồi! Anh vậy mà lại sắp làm ba rồi!”
Anh ta rất kích động, vui mừng, thậm chí có chút lúng túng, nhìn anh mà Thân Nhã rươm rướm nước mắt, cô ấy nghĩ, quyết định này của cô ấy rất là đúng.
Chỉ là sau này khi chuyện đó xảy ra, cô ấy chỉ cảm thấy lạnh lẽo và mỉa mai….
“Nói cho anh biết em muốn ăn gì, hoặc uống gì đi, anh bảo bọn họ đem tới.” Trần Vu Nhất đã vui mừng khôn xiết, lúc này anh ta cũng không biết phải làm sao mới đúng, ngay cả tay chân cũng không biết để ở đâu nữa.
Thân Nhã bất giác có chút buồn cười: "Đừng ngốc nữa, mau đi làm việc đi, sau khi tan làm về đường Giang Nam mua cho em mấy cái bánh đậu xanh."
"Được rồi, bảo bối đi nghỉ ngơi đi, anh đi làm đây, đợi em ngủ dậy, là sẽ có bánh đậu xanh."
Cười khẽ, Thân Nhã bước vào phòng ngủ, trong đầu vạch ra cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của bọn họ, một nhà ba người bọn họ cũng sẽ như nhà của Giai Nhi, tràn đầy tiếng cười vui vẻ, bảo bối một ngày chạy nhảy không thôi.
Không bao lâu, công việc đã xong xuôi, Trần Vu Nhất cầm chiếc áo gió mỏng bước ra khỏi phòng, khởi động xe rồi rời đi.
Anh ta đến một biệt thự ở ngoại ô, Lâm Nam Kiều vừa mới tắm xong, trên người mặc bộ đồ ngủ cổ chữ V, lộ ra một mảnh da trắng như tuyết cùng xương quai xanh ra ngoài.
Nhìn thấy sự xuất hiện đột ngột của anh, khóe miệng Lâm Nam Kiều nhếch lên một nụ cười, tâm trạng anh như rất tốt, đôi mắt hoa đào nhếch lên, ý cười tràn đầy.
“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Bước tới, cô ta nép thân người nhỏ nhắn vào lồng ngực anh ta, qua đường viền cổ áo, có thể nhìn thấy rõ ràng vòng một trắng tinh phác ra một đường vòng cung duyên dáng, đầy cám dỗ.
"Sau này anh sẽ không qua đây nữa..." Trần Vu Nhất đẩy cô ta ra, ngồi ở trên sofa, hai chân dài vắt chéo lên nhau: “Biệt thự này để lại cho em, tấm chi phiếu này cũng cho em, con số tùy em điền.”
Thần sắc và khuôn mặt Lâm Nam Kiều cứng đờ, nhưng vẫn rất bình tĩnh: "Tại sao? Em muốn biết nguyên nhân."
“Cô ấy mang thai rồi.” Trần Vu Nhất nhướng mày, đôi mắt đào hoa nheo lại tràn ngập niềm vui sắp được làm cha.
Chỉ lý do này, không cần hỏi thêm, Lâm Nam Kiều nói: "Em sẽ giữ lại biệt thự, bởi vì em cần một nơi để ở, về phần chi phiếu, em không cần, anh mang đi đi.”
Lâm Nam Kiều sảng khoái, và không ồn ào như vậy, khiến Trần Vu Nhất có chút ngạc nhiên.
"Anh không cần ngạc nhiên, bởi vì em yêu anh, cho nên em tôn trọng bất cứ quyết định nào của anh, chỉ vậy thôi."
Cong môi, Trần Vu Nhất từ trên sofa đứng lên, xoay người muốn rời đi, nhưng Lâm Nam Kiều lại gọi anh ta lại: "Vu Nhất, có thể hôn anh lần cuối được không?"
Quay lưng về phía cô ta, Trần Vu Nhất không nói một lời, Lâm Nam Kiều coi như anh đã ngầm cho phép, bước lên trước, nhón chân lên, vòng cánh tay ngọc bích qua cổ anh ta, sau đó hôn lên đó.
Trần Vu Nhất không đẩy cô ra, cũng không từ chối cô ta, mà để mặc cô ta làm.
Một lúc lâu sau, Lâm Nam Kiều mới buông tay ra, còn cố ý cắn đôi môi mỏng của anh ta đến chảy máu: "Đi đi."
Khẽ cười, nhún vai, ánh mắt của Trần Vu Nhất lướt qua cô ta một cái rồi rời đi.
Lâm Nam Kiều dựa vào cổng biệt thự, nhìn chiếc xe màu đen đang dần chạy đi, khóe miệng nhếch mép cười, có thai sao?
Lần này, Thân Nhã có thể giữ anh ta ở bên cạnh mình được bao lâu? Cô ta thật là tò mò!
Đàn ông thích phụ nữ dung dị, tự do, thoải mái, buông thả chứ chẳng ai thích phụ nữ hay khóc lóc, ồn ào.
Nếu Trần Vu Nhất đã bị câu dẫn đi một lần, thì cô ta muốn xem thử, lần này Thân Nhã có thể giữ anh ta ở bên mình được bao lâu, Thân Nhã, tôi thực sự chờ xem đó...