Mà phía bên kia.
Diệp Đức Huy và Quách Mỹ Ngọc đều ở đó, chỉ Hứa Mẫn Nhu là không có ở đó.
“Cô ấy đâu?” Diệp Giai Nhi khẽ chau mày, lẽ nào là cô ấy bệnh cũ tái phát?
“Đi mua sắm rồi, từ sau ngày hôm đó, con bé cũng không đến chỗ cờ bạc nữa.” Đây là điều duy nhất khiến Quách Mỹ Ngọc cảm thấy được an ủi.
Nghe vậy, cô gật đầu, sắc mặt nghiêm túc khác thường: “Hai người cũng có thể thường xuyên cảnh cáo chị ấy, bảo với chị ấy là con vô cùng nghiêm túc chứ không phải nhất thời đùa giỡn, chỉ cần nói được là sẽ làm được, bảo chị ấy luôn phải duy trì sự cẩn thận đó mới không phạm sai lầm nữa.”
“Nhà họ Diệp chúng ta, người mà con bé sợ nhất bây giờ chính là con, con nói gì thì nó sẽ làm theo như thế.” Diệp Đức Huy bất lực thở dài một tiếng.
Quách Mỹ Ngọc cũng khẽ thở dài một tiếng: “Bất kể là sợ ai, chỉ cần có một người để sợ là tốt rồi, chắc con vẫn chưa ăn trưa đâu nhỉ, để mẹ đi nấu, trưa nay gói sủi cảo.”
“Vâng, nhân gì thế ạ?”
“Nhân thịt lợn trộn rau hẹ.”
“Vậy để con đi hái rau hẹ.”
Ba người phân công làm việc, chẳng mấy chốc đã gói xong một đĩa sủi cảo, đun sôi nước rồi thả vào nồi.
Vừa ăn, Quách Mỹ Ngọc vừa nói: “Không phải đã mang thai hai tháng rồi sao, có phản ứng gì không?”
“Cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ là có chút thèm ngủ, thỉnh thoảng cũng nôn nghén.”
“Đó đều là những phản ứng bình thường, có nghiêm trọng không? Một ngày có thể nôn mấy lần?”
Diệp Giai Nhi nghĩ kĩ, nói: “Cũng không nghiêm trọng, một ngày cũng chỉ một lần, nôn cũng không dữ dội lắm.”
“Vậy thì tốt, đứa bé cũng ngoan lắm, xem ra cũng không giày vò con mấy, đây là chuyện tốt, sau này cũng có thể bớt lo, Hoài Dương đâu?”
“Đến công ty làm việc rồi ạ.”
“Thế tình cảm hai đứa như thế nào?”
“Khá tốt ạ.” Diệp Giai Nhi đáp qua loa.
Quách Mỹ Ngọc vẫn không yên tâm: “Không môn đăng hộ đối, đây quả thực cũng là một vấn đề, mẹ chồng đối xử với con như thế nào?”
Diệp Giai Nhi vẫn tránh nặng tìm nhẹ: “Khá tốt ạ.”. Ngôn Tình Sắc
“Con không nói thật, mẹ cũng không biết mọi chuyện ra làm sao, nhưng vẫn nói với con một câu, đừng nhẫn nhịn, chỉ cần chúng ta có lí, thì không phải nhẫn nhịn lời của ai hết, không thể để bọn họ xem thường chúng ta được, chỉ cần xem thường, bọn họ sẽ càng được nước lấn tới, biết chưa?”
“Vâng vâng, con biết rồi.” Cô biết, mẹ cô sợ cô bị bắt nạt.
Ăn xong cơm tối, lúc xem TV, Hứa Mẫn Nhu trở về, so với trước kia thì đã thay đổi tốt hơn nhiều.
Chỉ là, cô ta lại tò mò hỏi: “Giai Nhi, tối nay em và em rể có hoạt động gì à?”
Diệp Giai Nhi mờ mịt không hiểu ra làm sao nhìn cô ta: “Lời này là có ý gì?”
Hứa Mẫn Nhu chớp chớp mắt, ra vẻ bí ẩn, cô ta nghịch ngợm bộ móng mới làm xong của mình: “Ban nãy lúc chị đi qua tiệm hoa, vô tình nhìn thấy em rể đang chọn hoa trong đó, chẳng lẽ, cậu ấy muốn cho em một bất ngờ à?”
Diệp Giai Nhi khẽ nhướng mày, không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất tò mò, không kìm lòng được mà suy đoán.
Anh đang chọn hoa ở tiệm hoa?
Chọn hoa, anh định tặng cho ai?
Mà Hứa Mẫn Nhu vẫn chẹp miệng tán thưởng: “Lãng mạn, lãng mạn, quả nhiên là lãng mạn thật đó!”
Nhìn thời gian, đã là năm giờ chiều rồi, tám giờ cô đã hẹn sẽ đi xem buổi biểu diễn với Thẩm Trạch Hy, trở về nhà họ Thẩm thay quần áo, thời gian cũng vừa kịp lúc.
Lấy một chiếc áo khoác từ nhà họ Thẩm, cô đi đến nơi đã hẹn trước với Thẩm Trạch Hy, nhà hát của thành phố S.
Thẩm Trạch Hy đã đợi ở ngoài nhà hát rất lâu, gương mặt đẹp trai thanh tú của cậu hơi xanh xao do trời lạnh, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu.
Do tuổi tác, trên người cậu thiếu đi chút khí chất của một người đàn ông trưởng thành mà trông có vẻ tươi sáng hơn, còn có cả sự trầm tĩnh vượt xa tuổi tác.
Vừa nhìn, Diệp Giai Nhi đã thấy Thẩm Trạch Hy như hạc đứng trong bầy gà giữa đám người, thu hút rất nhiều ánh mắt.
Chậm rãi bước qua đó, cô thấy các khớp tay của cậu đã đỏ ửng lên vì lạnh, cô khẽ thở dài, đưa đôi găng tay trong túi xách qua đó: “Đeo vào.”
“Vẫn còn giữ sao?” Thẩm Trạch Hy vui vẻ nói.
“Đây là găng tay chị tự đan, đương nhiên sẽ giữ lại rồi, mau đeo vào, đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, em cũng mới tới.”
Thật ra, Diệp Giai Nhi chỉ nhìn thấy gương mặt bị đông cứng lại của cậu cũng biết được cậu đã tới trước bao lâu, chỉ có điều cô không vạch trần mà thôi.
Vào bên trong, vị trí của tấm vé này là trong phòng bao, ở tầng hai.
Ngồi trên sofa trong phòng bao, có thể nhìn thấy hết sân khấu, vô cùng rõ ràng.
Tám rưỡi hơn, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, trước nay bà ấy vẫn luôn sở trường nhạc ballad, hôm nay cũng không ngoại lệ, toàn bộ các khúc đàn tấu đều là những khúc ballad nổi tiếng.
Nhiệt tình, phóng khoáng, như đang trút bỏ hết những gì đè nén trong lòng ra cùng âm nhạc điên cuồng.
Âm nhạc hay có thể đem đến cho người ta cảm nhận như vậy, dịu dàng trong giai điệu êm ái, nồng nàn, trút bầu tâm sự, nhẹ nhõm trong những điệu nhạc hoang dã.
Cô thích nhất là sự nhẹ nhõm trong âm nhạc như vậy, cả cơ thể lẫn tinh thần cô đều giao hết cho âm nhạc.
Có những lúc, nghe diễn tấu dương cầm, thật ra cũng là một kiểu trút nỗi lòng.
Cô say mê trong âm nhạc, còn ánh mắt Thẩm Trạch Hy lại không hề rời khỏi cô, cậu cũng thích vẻ say đắm này của cô.
Có thể yên lặng ở bên cạnh cô là một loại hạnh phúc, và cũng là một hi vọng xa vời…
Khúc diễn tấu rất nhanh, chớp mắt đã đến đoạn cuối rồi.
Diệp Giai Nhi thưởng thức âm nhạc, còn Thẩm Trạch Hy đang ngắm nhìn cô.
Lúc buổi biểu diễn kết thúc thì đã là mười một giờ hơn, khán giả lần lượt ra về.
Trong phòng bao, Diệp Giai Nhi cũng đứng dậy, sóng vai cùng Thẩm Trạch Hy ra khỏi phòng bao, một trái một phải, đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng bao của nhà hát lớn nhất thành phố S, trước kia luôn ngồi ở ghế khán giả, nếu không may thì sẽ phải ngồi ở góc chết hoặc một góc tối nào đó, không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể lắng nghe.
Hôm nay bất kể là nghe hay nhìn đều rất tận hứng, dù sao cũng là thần tượng mà cô thích nhất.
Cô đi bên trái, ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua căn phòng bao bên cạnh, cô chợt trở nên cứng nhắc, đứng đơ tại chỗ.
Qua cánh cửa phòng bao đang được mở ra, cô lờ mờ nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, Thẩm Hoài Dương và Thẩm Hải Băng.
Thẩm Hải Băng ngồi trên sofa, cơ thể thon dài của Thẩm Hoài Dương đang ngả trên ghế sofa, ánh mắt hơi híp lại, gương mặt điển trai có chút nặng nề.
Hai người đang nói chuyện với nhau, nhưng khoảng cách có hơi xa, cô hoàn toàn không thể nghe rõ.
Nhưng, trên bàn trong phòng bao, lại có một bó hoa bách hợp màu trắng.
Nghe Hứa Mẫn Nhu nói, hôm nay cô ta tình cờ nhìn thấy anh đến tiệm hoa, mà bó hoa bách hợp màu trắng này, chắc chính là bó hoa mà anh chọn.
Chỉ là không ngờ tới, cảnh tượng này lại để cô nhìn thấy.
Thành phố S nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, lại có thể tình cờ gặp được như vậy, khiến người ta không khỏi cảm thấy nực cười.
“Đang nhìn gì đó cô giáo Diệp?” Thẩm Trạch Hy tò mò nhìn Diệp Giai Nhi đột nhiên dừng bước lại, không tiếp tục đi nữa.
Diệp Giai Nhi kéo suy nghĩ đang chạy xa của mình về, lặng lẽ thu lại tầm mắt, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, cô nói: “Không có gì, đã muộn lắm rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Thẩm Trạch Hy không nghi ngờ gì, liền gật đầu, như nghĩ tới gì đó, cậu quay người bước đến trước mặt cô.