Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 236: Chương 236: Hai người lại làm hoà rồi à?




Trần Vu Nhất nằm trên sô pha lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn hỏi: “Hai người lại làm hoà rồi à?”

Quá lười để ý đến bọn họ, Thẩm Hoài Dương kêu người làm sắp xếp mọi thứ, lần này anh nhất định phải đi Mỹ.

Tâm trạng chán ngán, ánh mắt của Quý Hướng Không rơi vào Trần Vu Nhất, tên này đang chơi cái trò gì vậy, từ khi bước vào chung cư đã nghịch điện thoại di động cả tiếng đồng hồ, chả thấy anh ta ngơi nghỉ.

Khi Hướng Không đứng dậy rướn người qua, khóe mắt Trần Vu Nhất liếc thấy hành động Hướng Không, nhanh tay vuốt hai ba cái xoá sạch mọi thứ.

Khi Quý Hướng Không nhìn sang, anh ta đang lướt Zalo.

“Cậu bắt đầu nhàm chán như vậy từ khi nào, bắt đầu lướt cả Zalo luôn rồi, chẳng giống tác phong của cậu Trần chút nào.”

Trần Vu Nhất nâng đôi mắt đào hoa lên, nhún vai: “Giờ mới phát hiện hóa ra Zalo cũng thú vị lắm.”

“Nhưng cậu lại đổi điện thoại khi nào vậy?” Quý Hướng Không giật lấy nó từ tay anh, tùy ý nghịch ngợm: “Màn hình khóa trước đây không phải là ảnh sexy của Thân Nhã sao? Sao bây giờ lại trở thành ảnh phong cảnh rồi? Tôi nhớ cậu vẫn luôn là động vật ăn thịt mà, sao bây giờ lại bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi? Nói đi cũng phải nói lại, cảnh tượng này sao nhìn quen thuộc thế? thành phố L?”

Ngõ xưa, nhà cổ, kênh nước, cây liễu xanh rờn rủ xuống, rất có phong vị cổ xưa.

Ánh mặt trời trên không trung chiếu rọi tạo nên những cái bóng đổ xuống mờ mờ ảo ảo, có một cái bóng chỉ có một phần tư, chẳng nhìn ra được là thứ gì.

Tức giận giật lại điện thoại từ tay Hướng Không, Trần Vu Nhất hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần thấy là một ngôi nhà cổ, thì trong mắt cậu chính là thành phố L à, rõ ràng là Hoàng Diêu.”

“Hoàng Diêu? Là tỉnh hay thành phố nào? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến?” Quý Hướng Không chưa bao giờ biết rằng Trần Vu Nhất thế mà lại yêu thích nơi này, còn nghiên cứu về nó nữa.

“Hoàng Diêu, Quảng Lâm…” Lười biếng ném cho Hướng Không bốn chữ, Trần Vu Nhất lại tiếp tục nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng rung liền đứng dậy, ngồi sang một bên, tiếp tục chơi.

“Tôi buồn ngủ quá, để tôi nghỉ ngơi ở đây một lát, lúc về nhớ gọi tôi. Chắc đêm nay về đến nhà sẽ không ngủ được đây...”

Quý Hướng Không vừa nằm xuống, Thẩm Hoài Dương đi tới, chân đá anh ta một cái, nói: “Cậu về nhà mà ngủ đi, còn cậu nữa, về nhà mà nghịch điện thoại.”

Quý Hướng Không đành phải đứng dậy, lắc đầu, nhấp một ngụm rượu: “Cũng không biết sau khi về nhà thì chiến tranh lạnh trong nhà đã ngưng chưa.”

“Không phải là Trần Diễm An lại cãi nhau với mẹ của cậu nữa chứ?”

“Ừm, cô ấy không cãi mẹ tôi. Căn bản là sau khi chịu đựng từ chỗ mẹ tôi, thì cô ấy sẽ trút giận lên người tôi. Bây giờ tôi chỉ như cái bao cát thôi, hức hức, cuộc sống này khổ quá mà...”

Thẩm Hoài Dương không muốn nghe những bùi ngùi về cuộc sống của anh ta, vì vậy anh yêu cầu hai người ra khỏi căn hộ.

“Làm một ly không?” Quý Hướng Không huých vào vai Trần Vu Nhất. Trần Vu Nhất ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt đào hoa lười biếng: “Cậu về làm bao cát của vợ cậu đi, tôi còn có chỗ để đi.”

Quý Hướng Không nói đùa: “Kim ốc tàng kiều?”

Sắc mặt của Trần Vu Nhất dường như có chút thay đổi, nhưng chỉ cần một giây sau liền không nhìn thấy gì nữa cả, vả lại Quý Hương Không cũng không thèm để ý.

“Giấu cái đầu cậu, về nhanh đi, tôi đi đây...”

......

Hai ngày sau.

Cô không mua được vé máy bay cùng chuyến bay với Quốc Gia, mà là chuyến bay vào buổi trưa, một tay cô dắt Huyên Huyên, tay kia thì kéo vali.

Quách Mỹ Ngọc và Diệp Đức Huy cũng đến để tiễn họ lên máy bay, ông bà không ngừng lo lắng rằng sau khi Huyên Huyên đến Mỹ sẽ không quen khí hậu.

Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy vô lực cùng đau đầu, bây giờ còn chưa sang Mỹ mà họ đã lo lắng thế này rồi.

“Tóm lại là, nếu Huyên Huyên cảm thấy không thoải mái, thì con có thể đưa Huyên Huyên trở về trước, sau đó tự mình trở về đi, nghe rõ chưa?” Quánh Mỹ Ngọc lo lắng căn dặn: “Không được vì tiết kiệm tiền vé máy bay mà làm cháu mẹ phải chịu khổ.”

“Vâng vâng vâng, con hiểu rồi!” Diệp Giai Nhi nhanh chóng đáp lời, nghe xong những lời này, lỗ tai sắp chai ra rồi.

Họ ôm Huyên Huyên rất lâu, tận đến khi máy bay sắp đến giờ cất cánh hai người mới rời đi.

Khi thông báo lên máy bay được phát ra, Diệp Giai Nhi quay người định dẫn Huyên Huyên đi về phía trước, nhưng đột ngột bị một lực kéo mạnh, sau đó bị đẩy vào cây cột, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hôn môi.

Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt tròn xoe, khẽ cắn ngón tay út, ngượng ngùng che mắt.

Như thể hôn thế nào cũng không đủ, Thẩm Hoài Dương đè chặt cô vào cây cột, muốn nếm thử hương vị ngọt ngào của cô.

Hành khách xung quanh qua qua lại lại, nhìn thấy cảnh này thì ào ào dán mắt vào.

Diệp Giai Nhi tỉnh táo lại, giãy dụa vỗ vỗ ngực của anh, hai má có chút ửng hồng: “Anh thật là, trước mặt nhiều người như vậy, Huyên Huyên còn ở đây, ba mẹ còn chưa đi xa, anh mau đứng dậy.”

Anh chỉ lùi lại, nhưng vẫn không buông cô ra, đặt hai tay vòng hai bên người Diệp Giai Nhi, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, như muốn nhìn thấu toàn thân cô vậy.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Giai Nhi có chút đỏ mặt, nhíu mày, trong lời nói còn có chút tức giận: “Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm như vậy được không? Nhìn tới nỗi em phải tìm cái lỗ chui xuống đất rồi.”

Đôi mắt sâu thẳm như màu mực, lấp lánh sáng ngời, mỉm cười, thân hình cao lớn của Thẩm Hoài Dương khẽ cúi xuống cắn môi cô.

“Da mặt em trở nên mỏng như vậy từ khi nào vậy? Hơn nữa, tại sao sau khi nghe những gì em nói, chúng ta như thể đang yêu đương lén lút vậy?”

“Anh đứng dậy trước đã rồi nói chuyện cho đàng hoàng, Huyên Huyên còn ở đây, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.” Cô đẩy ngực anh.

Xung quanh càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng lại đây, Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của cô, cuối cùng cũng đứng dậy, cúi người ôm Huyên Huyên vào lòng.

“Chú xấu hổ, hôn mẹ kìa.” Huyên Huyên cười khúc khích, nhéo tai anh một cách tinh nghịch.

“Từ nay, Huyên Huyên không được gọi là chú nữa, mà gọi là ba.” Thẩm Hoài Dương chỉnh lại cách gọi cho con.

Trong lòng Huyên Huyên cũng không quá ghét bỏ anh, bé nhìn về phía mẹ, Diệp Giai Nhi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười.

Thấy vậy, Huyên Huyên mở miệng, nhẹ giọng nói: “Ba”.

Trái tim của Thẩm Hoài Dương như tan chảy, từng nhịp đập trong tim như loạn nhịp, không ngừng hôn nhẹ lên khuôn mặt của bé gái nhỏ.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, tầm mắt Diệp Giai Nhi không ngừng liếc nhìn họ, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

Lên máy bay, đến Los Angeles vừa đúng vào sáng sớm.

Đã có tài xế chờ sẵn, sau khi xuống máy bay, thì lên xe đi thẳng đến biệt thự nơi Điền Quốc Gia đang ở.

Điền Quốc Gia đang phơi nắng trong vườn, Huyên Huyên nhìn thấy anh, cô bé nhanh chóng nhảy vào lòng anh, dựa vào lòng anh, cầm ổ bánh mì bên cạnh ăn.

“Tình trạng của chân thế nào rồi?” Sau khi Diệp Giai Nhi thấy sắc mặt anh trông cũng bình thường thì thấy nhẹ nhõm hơn, chứng tỏ anh vẫn có thể thích nghi với cuộc sống ở đây.

“Hôm qua bác sĩ mới đến, kế hoạch điều trị đã được vạch ra. Ca phẫu thuật sẽ được thực hiện vào tối nay.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương quét qua biệt thự: “Còn cần gì nữa không?”

“Không, Thẩm tổng chuẩn bị rất đầy đủ và kỹ lưỡng.”

Ăn trưa xong, ở lại chưa được bao lâu thì phải chuẩn bị đến bệnh viện mổ, ca mổ rất nhanh, chỉ trong một tiếng là kết thúc, bác sĩ tươi cười, không cần hỏi cũng biết là tin vui.

Mà bên cạnh Điền Quốc Gia đều là những người chuyên nghiệp, vì vậy cho dù Diệp Giai Nhi tới thì cũng không có tác dụng lớn lắm, mấy người y tá chuyên nghiệp đó cũng chẳng để cô lại gần.

Ngày hôm sau, tình hình của Điền Quốc Gia tốt hơn rất nhiều, sau khi được phép, Diệp Giai Nhi đã có thể đi vào nói vài lời với anh.

Sau đó, lại bị đuổi ra và ngồi trên băng ghế với vẻ chán nản.

Thẩm Hoài Dương nhướng mày, dùng bàn tay to kéo cô lên, yết hầu khẽ chuyển động: “Đi với anh đến chỗ này, vui lắm.”

Diệp Giai Nhi còn chưa kịp hỏi nó ở đâu, thì cô đã bị kéo ra ngoài, anh còn ôm Huyên Huyên trong lòng.

Cô tưởng anh sẽ đưa hai mẹ con đi đâu đó, nhưng không ngờ đó là sân bóng rổ, cô cau mày nhìn anh chằm chằm: “Đây là nơi thú vị mà anh nói?”

“Lại đây, ngồi xuống, xem một trận đấu với anh, đây là trận đấu quan trọng nhất và cũng là trận yêu thích nhất của anh, Lakers đấu với Heat."

Diệp Giai Nhi chưa bao giờ có hứng thú với bóng rổ, buồn ngủ ngồi bên cạnh anh, trong khi đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nheo lại, nhìn chăm chú vào sân đấu.

Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh ngủ thiếp đi, ánh mắt của người đàn ông khẽ động, bàn tay to nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, động tác cẩn thận, lộ ra sự dịu dàng và cưng chiều.

Huyên Huyên còn quá nhỏ nên đương nhiên cũng không hiểu được bóng rổ, không biết nó là gì, hai bàn tay trắng nõn mềm mại nhào nặn khuôn mặt.

Thẩm Hoài Dương đang xem bóng, cô bé bèn nhảy lên đùi anh, nghịch khuôn mặt của ba mình, mặc sức nhào nó thành đủ hình dạng.

Sau khi chơi đủ trò, cô bé cầm đồ ăn vặt bên cạnh lên, nắm một nắm nhét vào miệng nhỏ, sau đó cầm đồ ăn vặt nhét vào miệng ba.

Anh để bé thoải mái phá phách, ôm cô bé và ăn những món ăn vặt mà bé đút vào miệng.

Xung quanh toàn là những người Mỹ, chủ yếu là nam giới mê bóng rổ, không ngừng huýt sáo và hò hét.

Diệp Giai Nhi bị tiếng hét đánh thức, dụi dụi đôi mắt lim dim, cô nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt không hề nháy lấy một cái, chăm chú quan sát trận đấu.

Hóa ra ngoài công việc ra, anh còn có thể nghiêm túc như vậy, sức hấp dẫn thật khó tả.

Huyên Huyên đứng trên đùi anh đang bận bím tóc cho anh, cô bé còn nhỏ như vậy đã biết tách tóc từng chút một rồi buộc lại.

Nhưng cô bé lấy dây chun từ đâu?

Nhìn kỹ lại, Diệp Giai Nhi không khỏi cười thầm, bé thật thông minh, vừa tết tóc ba ba, vừa tháo dây chun trên đầu cô bé xuống, người thì bé tin hin như vậy mà bận bịu quá cơ.

"Dậy rồi à? Có phải là ồn ào quá nên ồn đến em không?" Thẩm Hoài Dương thu hồi ánh mắt nhìn cô chằm chằm.

Anh hiển nhiên không biết mình bị con gái quần tới mức nào, Diệp Giai Nhi cũng không định nhắc nhở ra tiếng, chỉ cười tủm tỉm.

Sau đó cô đảo mắt, lúc lướt xuống sân, Diệp Giai Nhi đột nhiên mở to mắt chỉ vào nhóm tuyển thủ không ngừng chạy tới chạy lui trên sân: “Đó không phải là James sao?"

Đôi lông mày dài và hẹp của Thẩm Hoài Dương nhướng lên, có chút kinh ngạc và ngạc nhiên: “Em quen à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.