“Thẩm Hoài Dương, chẳng lẽ anh không cảm thấy anh quản hơi nhiều sao?” Giọng cô vẫn đè rất thấp, hai tay kéo áo sơ mi trước ngực anh.
Thẩm Hoài Dương nhướn mày, bàn tay đặt trên hông cô khựng lại, ánh mắt trầm xuống, lại nói: “Cô yêu anh ta sao?”
Diệp Giai Nhi không lên tiếng, cau mày, chỉ im lặng dùng sức đẩy tay anh, muốn tách tay anh ra.
Anh không phải cảnh sát, cô cũng không phải tội phạm, hoàn toàn không cần trả lời những vấn đề anh đưa ra.
“Ngoan chút, nếu cô không trả lời, chúng ta cứ duy trì tư thế này tới trời sáng...”
Hô hấp nặng nề, sắc mặt Diệp Giai Nhi khẽ ngưng trọng chốc lát, ngón tay bất giác đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay, mang theo đau nhức, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng có thể nghe thấy rõ ràng từ đó bật ra khỏi miệng: “Yêu...”
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương không nhìn ra vui giận, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn xuyên qua con ngươi nhìn vào nơi sâu nhất.
“Vậy bốn năm trước cô có yêu – ”
Lúc giọng nói trầm thấp khàn khàn sắp vụt ra, không biết tại sao, hầu kết anh lăn lộn lại nuốt lời đến bên miệng về.
Sau đó, ngón tay có chút thô ráp ma sát trên môi cô: “Mắt cô đã bán đứng cô rồi, vợ trước yêu dấu của tôi, nó rõ ràng nói cho tôi biết cô đang nói dối...”
Trái tim cô không nhịn được khẽ run rẩy, mặt hơi nghiêng đi, bình tĩnh lại nhịp đập con tim, ngẩng đầu, nói từng câu từng chữ.
“Có lẽ, tôi bây giờ không đủ yêu anh ấy, nhưng không lâu nữa tôi sẽ là vợ anh ấy, đến lúc đó tôi sẽ cố hết sức yêu anh ấy!”
Câu này không chỉ là nói cho anh nghe, đồng thời, cũng là nói cho mình nghe.
Bàn tay to cách lớp áo ngủ bất giác nắm chặt thịt mềm bên hông cô, cánh tay săn chắc của Thẩm Hoài Dương siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay càng hiện lên rõ ràng.
“Cho nên, anh không cần lại dây dưa không rõ với một người phụ nữ có chồng nữa...”
Anh không lên tiếng, bàn tay to rơi trên đỉnh đầu cô, dùng sức, trực tiếp đè cơ thể cô bò lên ngực mình.
Lúc này, thân thể hai người dán sát vào nhau, không một khe hở, dính lấy nhau.
Mặt trái Diệp Giai Nhi bị ép dán lên ngực anh, dù cách áo sơ mi, lại vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập vững vàng, nóng rẫy, cường tráng bên dưới.
Bốn chữ phụ nữ có chồng quả thật khiến người ta chán ghét!
Cô bây giờ đang nói rõ với anh, cô là hoa đã có chủ sao?
Thậm chí ngay cả hơi thở từ mũi phun ra cũng nóng hổi như muốn phỏng, Thẩm Hoài Dương khinh thường hừ lạnh, liếc nhìn chiếc cổ trắng nõn như ngọc ấy, có cảm giác muốn bẻ gãy.
Bẻ gãy hết cánh của cô, cô mới có thể như hiện giờ ở trong lòng anh như vậy, mà không phải muốn kết hôn với người đàn ông khác!
Tay trái rơi trên sợi tóc mềm mại sau gáy cô, tay phải lại như tấm tường sắt chiếm cứ eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Hương cam thanh mát nhàn nhạt phiêu đãng, bờ môi mỏng nóng rực của anh dán chặt bên thùy tai mẫn cảm của cô: “Trước khi cô kết hôn với anh ta, tôi có thể khiến cô yêu tôi, tin không?”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không lên tiếng, lại phát ra tiếng cười khẽ nhàn nhạt.
Anh như vậy là muốn chứng minh điều gì? Để chứng minh sức hút đàn ông của anh, cho nên đến hấp dẫn một phụ nữ có chồng? Không cảm thấy trào phúng sao?
Nghe tiếng cười truyền vào trong tai, đôi mắt hẹp dài của Thẩm Hoài Dương híp lại, bàn tay to trực tiếp vỗ lên mông cô, chỉ nghe bạch một tiếng, thanh âm thanh thúy vang lên.
Phản ứng của cô khiến anh cực kỳ không vui, tiếng cười đó như đang chê cười lời nói của anh.
“Anh điên rồi!” Cô vừa giận vừa thẹn, lập tức nắm chặt lấy áo sơ mi trên người anh, nhéo chặt chỗ ngực anh.
Có phải hôm nay anh không đánh thức Huyên Huyên và Điền Quốc Gia thì không cam lòng không?
Đầu ngón tay cô không nhéo quá nhiều, cố ý chỉ nhéo một chút, chính vì như vậy cho nên mới càng thêm đau đớn, anh không nhịn được phát ra tiếng hừ buồn bực, tay lại khẽ vỗ lên mông cô: “Vợ trước yêu dấu của tôi, câu đó cô tốt nhất nghe cho rõ, không phải trò cười...”
Diệp Giai Nhi lại bị hành động của anh chọc giận, gia tăng sức lực trên tay, đồng thời, gằn từng tiếng: “Câu đó của tôi, anh tốt nhất cũng nghe cho kỹ...”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô lập lòe đốm lửa, mà ánh mắt anh lại thầm trầm như biển.
Thật lâu sau, anh cuối cùng mới buông cô ra, cô nặng nề trừng mắt anh, đứng dậy, nhanh chóng về phòng, Thẩm Hoài Dương lại híp mắt.
Ngồi trên giường, Diệp Giai Nhi mới thở phào một hơi, cho tới hiện tại, cô thậm chí vẫn có thể cảm nhận được lửa nóng cuồn cuộn xuyên qua áo sơ mi không ngừng từ trong cơ thể anh truyền ra.
Răng cô tê dại, nhưng cũng chỉ giây lát, lại khôi phục bình tĩnh và lạnh lùng.
...
Sáng sớm hôm sau.
Huyên Huyên buồn tiểu, lại lười không chịu dậy, ngồi lên người Diệp Giai Nhi, miệng nhỏ thì thào: “Mẹ, con muốn xi xi...”
Cô đẩy thân thể nho nhỏ ra, mở mắt: “Ngoan, tự đến nhà vệ sinh, nếu không gấu Boonie sẽ đến bắt con nít.”
Huyên Huyên vừa nghe, lập tức mở mắt, lộn người bò dậy, chạy lon ton ra ngoài.
Diệp Giai Nhi cầm quần áo sang, vừa mặc xong, lại thấy Huyên Huyên gấp gáp xông vào: “Mẹ, không thấy chú nữa! Có phải bị gấu Boonie bắt cóc rồi không!”
Nghe vậy, cô khẽ sững sốt, hồi thần lại, nói: “Gấu Boonie không bắt người lớn, chỉ bắt trẻ con không nghe lời, chú nhất định là có việc đi rồi.”
“Tại sao gấu Boonie không bắt người lớn chỉ bắt trẻ con không ngoan?” Huyên Huyên nằm sắp một bên, dụi mắt, rõ ràng còn chưa đi vệ sinh, hai chân nhỏ bắt chéo, không ngừng chà xát.
Cô cau mày, ngẫm nghĩ giây lát, trả lời ứng phó: “Vì gấu Boonie không đánh lại người lớn, ngoan, mau đi vệ sinh, nếu không sẽ tè ướt quần.”
Cô nhóc gật đầu, tay nhỏ lại thuận tiện cầm điện thoại đặt trên tủ lên, vừa bấm mở trò chém hoa quả, vừa chạy đến phòng vệ sinh.
Diệp Giai Nhi đứng dậy, quét dọn phòng khách và phòng ngủ, ánh mắt lướt nhìn sofa, có chút xao động.
Lúc ăn sáng, cô nói nội dung cuộc điện thoại tối qua với Quách Mỹ Ngọc cho Điền Quốc Gia nghe, anh không có ý kiến gì khác, gật đầu tán đồng, đề nghị ăn sáng xong đến trung tâm chọn nhẫn.
Diệp Giai Nhi còn cảm thấy hơi sớm, dù sao những mặt khác còn chưa chuẩn bị xong.
“Nhẫn đính hôn, nhẫn cưới, là phong tục chỗ chúng ta, chúng ta mặc dù không đính hôn, nhưng phong tục không thể phá, nhẫn này xem như nhẫn đính hôn.”
Nói với Điền Quốc Gia thật lâu cũng không thể nói thông, thấy vậy, Diệp Giai Nhi chỉ đành đồng ý.
Huyên Huyên đang uống sữa ừng ực, đôi mắt tròn xoe xoay chuyển: “Mẹ, nhẫn có phải cái cô giáo của chúng con đeo trên tay không.”
“Cứ thích hóng hớt, mau uống sữa của con đi, rồi mẹ đưa đến trường.”