Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 7: Chương 7: Mấy người là ai?




Sau khi lên xe, Diệp Giai Nhi vẫn tức giận đến nhíu mày, cô âm thầm mắng Thẩm Hoài Dương cả vạn lần.

Lúc về đến nhà đã đến chiều, mở cửa ra, chỉ nhìn thấy Hứa Mẫn Nhu mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha, thức ăn vặt bày lung tung trước mặt.

Tivi đang trình chiếu chương trình tài chính, Diệp Giai Nhi vô tình liếc mắt nhìn đôi chút, cảm thấy hơi tò mò, không biết cô ta có hứng thú với tài chính từ lúc nào?

Chẳng phải cô ta chỉ yêu thích thời trang thôi sao?

Nghe thấy tiếng động, Hứa Mẫn Nhu ngẩng đầu lên, vui vẻ vẫy tay với cô: “Qua đây ngồi xem chung đi.”

“Em không hiểu mấy cái này đâu, cũng không có hứng, chị xem mình đi nhé.” Diệp Giai Nhi thay dép, cầm ly nước nóng lên, ủ ấm đôi tay đã tê cứng vì giá lạnh của mình.

“Chị mới học hết cấp hai, còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa, em nghĩ chị hiểu hả?” Hứa Mẫn Nhu nói với vẻ thản nhiên: “Chị xem mấy người được giới thiệu trong chương trình này đấy chứ, Thẩm Hoài Dương, em nhìn kìa, xuất hiện rồi…”

Diệp Giai Nhi quay đầu nhìn màn hình tivi, cô MC mặc vest đen đang giới thiệu tập đoàn Thẩm Thị.

Lợi nhuận và hoa hồng hàng năm đưa tập đoàn Thẩm Thị thành một trong số hai trăm tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới, đây chính là niềm tự hào của thành phố S!

Tấm hình của Thẩm Hoài Dương được đăng ngay sau đó, áo khoác đen, quần Tây màu khói, đôi môi mỏng mím chặt chẳng có chút thần thái nào, toát ra hương vị lịch lãm và trưởng thành.

“Trông còn ra dáng hơn cả minh tinh với người mẫu nữa, sao lại quyến rũ thế kia chứ?” Hứa Mẫn Nhu tấm tắc cảm thán: “Giai Nhi à, em thấy thế nào?”

“Cũng thường thôi.” Diệp Giai Nhi nói một cách hờ hững, thái độ già mồm át lẽ phải của anh ta hiện về trong đầu cô, bàn tay cô siết chặt lại trong vô thức, cô cắn răng.

“Thường thôi à? Mắt nhìn người của em chẳng ra làm sao, không biết cậu ta được hơn ông anh trai vô dụng của em gấp mấy triệu lần nữa, đàn ông đàn ang gì mà một tháng kiếm được có mười hai triệu, đủ cho ai dùng hả?” Hừ Mẫn Nhu hầm hừ.

Diệp Giai Nhi không buồn tính toán với Hứa Mẫn Nhu, dù gì cô ta cũng là chị dâu của mình, nhưng vừa nghe đến hai chữ vô dụng, cô cũng không kiềm lòng nổi mà mỉa mai: “Thế sao chị không đi tìm việc làm đi? Hai người hẳn phải kiếm được nhiều tiền hơn một người kia chứ.”

Hứa Mẫn Nhu hừ lạnh: “Đàn ông nuôi vợ mình là chuyện hiển nhiên, đến vợ mình còn nuôi không phải chẳng phải là thứ bỏ đi hay sao?”

Diệp Giai Nhi uống ngụm nước, cô phản bác: “Gặp phải hạng phụ nữ mê bài bạc như chị thì mười đàn ông hết tám người là thứ bỏ đi rồi.”

Nghe thấy thế, Hứa Mẫn Nhu thẹn quá hóa giận, lúc cô ta toan mở miệng chửi mắng, đột nhiên trong lòng lại thầm nghĩ đến chuyện gì đó bèn biến sắc, vội vàng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng mình xuống: “Giai Nhi này, sổ đỏ nhà mình đâu?”

“Không biết, tốt nhất là chị đừng mơ mộng đến sổ đỏ của căn nhà này!” Sau khi buông lời cảnh cáo, Diệp Giai Nhi không buồn để ý đến cô ta nữa mà đi thẳng vào phòng.

Không cùng cảnh giới thì không thể nói chuyện với nhau được, nếu chẳng sống chung nhà với nhau thì cô cũng sẽ mặc kệ loại người như cô ta!

“Có gì mà phải lên mặt, em không nói chị không biết tìm chắc!”

Hứa Mẫn Nhu hừ lạnh sau lưng cô, nghĩ đến việc gấp như lửa sém đến lông mày ấy, gương mặt cô ta thay đổi vài lần…

Rồi sau đó, cô ta nhẹ nhàng tìm kiếm quanh phòng, lén la lén lút vào phòng Quách Mỹ Ngọc, tìm kiếm khắp nơi.

Trong phòng.

Tắm rửa xong, Diệp Giai Nhi gọi điện thoại cho Quách Mỹ Ngọc: “Mẹ, sổ đỏ nhà mình mẹ để ở đâu thế?”

Mặc dù vừa nãy Hứa Mẫn Nhu chỉ tùy tiện hỏi thôi, thế nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất an, không tài nào yên tâm cho nổi.

Chỉ sợ Hứa Mẫn Nhu muốn trộm sổ đỏ…

Quách Mỹ Ngọc vẫn còn trên xe lửa, xung quanh rất ồn ào, bà ấy tìm góc khuất yên ắng rồi mới hỏi: “Con hỏi để làm gì? Trước giờ sổ đỏ vẫn do ba con giữ, mẹ cũng không biết nữa, hay là con hỏi ba con xem?”

“Thế chị dâu con có biết sổ đỏ ở đâu không?”

“Đến mẹ còn không biết ba con cất ở đâu thì nó chắc chắn là không biết, rốt cuộc sao thế?”

Nghe như vậy, Diệp Giai Nhi mới yên tâm: “Không có gì, con tiện miệng hỏi thế thôi, mẹ với ba đi đường cẩn thận, con cúp nhé.”

Nếu mẹ mà còn không biết sổ đỏ ở đâu, Hứa Mẫn Nhu chẳng tài nào biết được

Hai ngày nữa là đến hai mươi lăm tháng mười hai, cũng là lễ Giáng Sinh.

Qua dịp Giáng Sinh sẽ đến Nguyên Đán, chẳng bao lâu sau đó chính là chính thức bước vào thi cuối kỳ, hàng năm vào mấy ngày này cô đều bận đến mức không thở ra hơi, năm nay cũng không ngoại lệ.

Không đúng, năm nay còn bận hơn hồi trước một chút nữa cơ, bởi vì năm nay phải làm gia sư cho Thẩm Trạch Hy.

Nghĩ đến hàng đống công việc đang đợi chờ, Diệp Giai Nhi hơi đau đầu, nhưng may mà mấy ngày nay đi dạy thêm cho chỉ có một mình Thẩm Trạch Hy ở nhà, chẳng đụng mặt người kia.

Hai ngày sau, ngày hai mươi lăm tháng mười hai, các cửa hàng hai bên đường đã trang trí tươm tất, cây thông noel xanh mướt, những bông hoa tuyết trắng, ông già noel với sắc áo xanh.

Diệp Giai Nhi nhìn đồng hồ rồi giục tài xế: “Tài xế, phiền anh chạy nhanh lên một chút, tôi đang vội!”

Một giờ chiều cô còn có tiết dạy nhưng buổi sáng đi hơi gấp nên quên mất hai tập tài liệu.

“Tôi cũng muốn phóng nhanh lắm đó chị ơi, nhưng hôm nay Giáng Sinh mà, kẹt xe quá trời, sao chạy nhanh hơn nữa được?”

Đoạn đường bình thường chỉ cần đi nửa tiếng là tới thế mà hôm nay lại mất tận năm mươi phút đồng hồ, đủ để thấy kẹt xe nghiêm trọng đến mất nào.

Thấy sắp sửa trễ đến nơi, hết cách rồi, Diệp Giai Nhi gọi điện thoại cho thầy Trần, muốn đổi sang tiết sau.

Thầy Trần cũng không hỏi nhiều mà đồng ý ngay, cô thở phào nhẹ nhõm, lớp của thầy Trần bắt đầu vào lúc ba giờ chiều, bởi thế cô vẫn còn dư dả thời gian.

Sau khi mở cửa vào sân, cô chợt nhìn thấy một đám đông, cảm giác ngờ vực trỗi dậy trong lòng cô, cô bèn cất tiếng hỏi: “Mấy người là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.