Diệp Giai Nhi nghi hoặc không hiểu: “Nếu đã là học sinh lớp A10, tại sao không đến lớp của mình?”
Lúc này, một nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng bất lực ôm trán nói: “Cô Diệp, các em ấy tới đều là vì để nhìn Thẩm Trạch Hy.”
Nghe vậy, một số học sinh nữ ngồi ở hàng sau gật đầu, hơn nữa ai nấy đều trở nên phấn khích: “Nhưng mà cô Diệp, tại sao cậu ấy không đi học?”
“Đúng thế, cậu ấy xin nghỉ rồi sao? Có nói khi nào đi học không?”
“Chiều nay có thể đến không?”
Các nữ sinh đều tranh nhau hỏi, giống như đến theo đuổi idol.
Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, dùng thước gõ nhẹ vào bàn giáo viên, giọng nói trong trẻo cất lên: “Đây là trường học, không phải là buổi gặp mặt fan gì gì đó, tất cả quay về lớp học của mình ngay.”
Mà những học sinh nữ đó vẫn không chịu chết tâm, tiếp tục truy hỏi: “Vậy chiều cậu ấy có đến trường không?”
“Các em có phải muốn hiệu trưởng đích thân đến mời các em trở về không?” Quả thật là một đám nữ sinh nhỏ.
Vừa nghe vậy, người nào người nấy đều không nỡ mà đứng dậy khỏi chỗ, chưa chịu thôi, còn nghiêm túc nói: “Cô Diệp, chúng em có thể chuyển lớp không?”
Dạy xong tất cả các tiết buổi chiều, Diệp Giai Nhi bèn ở trong văn phòng soạn giáo án, buổi tối không có tiết tự học của cô, cho nên sáu rưỡi thì có thể tan làm.
Bởi vì hôm qua đã đồng ý Điền Quốc Gia sẽ đi dạy kèm, sau khi tan làm, cô bèn gọi điện cho Điền Quốc Gia.
Không quá 20 phút, Điền Quốc Gia lái chiếc Hyundai màu đen đó của anh đỗ ở cổng trường, hôm nay là lần đầu tiên đi dạy kèm, cô không biết đường, anh ta đưa cô qua đó.
Ba mẹ của cậu nhóc rất nhiệt tình với cô, nào là hoa quả, nào là bữa tối vô cùng thịnh soạn.
Thịnh tình khó từ chối, Diệp Giai Nhi ăn một chút, sau đó đi đến phòng sách dạy kèm cho cậu nhóc.
Cậu nhóc quả thật thông minh, nhưng lại là một đứa nghịch ngợm, vô cùng hoạt bát, hiếu động, nhưng tóm lại vẫn khá nghe lời.
Diệp Giai Nhi phụ đạo cho cậu nhóc hơn một tiếng, toán còn cả tiếng anh, làm vài đề thi thử, kiểm tra trình độ của cậu nhóc.
Đợi phụ đạo xong thì đã là hơn 8 giờ tối, ra khỏi phòng sách, cô lại nhìn thấy Điền Quốc Gia vậy mà vẫn ngồi ở phòng khách.
Nhìn thấy cô đi ra, anh ta mỉm cười đứng dậy: “Muốn về nhà rồi sao?”
“Cậu còn chưa rời khỏi sao?” Cô liếc nhìn thời gian.
“Dù sao thuận đường nên đợi một lúc, với lại, tôi cũng có thời gian rất dài không có nói chuyện với bọn họ rồi.”
Chào hỏi ba mẹ của cậu nhóc, hai người cùng nhau rời khỏi.
…
Ngoài khu dân cư.
Trong chiếc Land Rover màu đen.
Cơ thể cao ráo của Thẩm Hoài Dương dựa vào ghế ngồi, giữa ngón tay kéo một đuối thuốc đang cháy, ánh lửa lập lòe, nửa sáng nửa tắt.
Sau đó, anh cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã 9 giờ nhưng cô vẫn chưa trở về.
Mà anh cũng không có chìa khóa nhà, chỉ có thể ngồi đây đợi.
Lúc này, một âm thanh rõ ràng từ cửa sổ truyền tới, lông mày của anh hơi nhíu lại, tay trái mở cửa sổ xe ra, gương mặt của Thẩm Hải Băng đập vào trong mắt.
“Cô sao lại ở đây?” Ngón tay dập tắt điếu thuốc, Thẩm Hoài Dương ngồi thẳng người, ánh mắt dừng trên người cô ta.
Gió lạnh bên ngoài rất là lạnh, Thẩm Hải Băng mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí ghế phụ: “Chị dâu bảo tôi đến công ty tìm cậu, không thấy cậu đâu nên tôi bèn hỏi trợ lý Trần, cậu và Giai Nhi chuyển ra ngoài ở rồi sao?”
Không có nói nhiều, Thẩm Hoài Dương chỉ khẽ đáp một tiếng: “Ừm…”
“Sống ở đây sao?” Thẩm Hải Băng có hơi không thể tin.
Khu dân cư này đã rất cũ, môi trường và không khí cũng không phải quá tốt, nhà đã cũ nát đến mức cần tu sửa.
Vậy thì người thuê nhà ở đây chỉ có thể là Diệp Giai Nhi!
Mà anh, nhất định là theo Diệp Giai Nhi tới đây ở, biết điều này lập tức khiến tâm trạng của cô ta tụt xuống đáy cốc.
“Ừm…” Anh vẫn lạnh nhạt đáp, ánh mắt thỉnh thoảng dừng trên đồng hồ ở cổ tay, trên gương mặt đẹp trai có hơi âm trầm.
Vẻ mặt thanh nhã của Thẩm Hải Băng vẫn như thường, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác không rõ, anh có bệnh sạch sẽ, nhưng có thể sống ở nơi như này…
Vừa nghĩ như vậy, những hoảng loạn đó lại dần hiện ra.
Vào lúc này, hai luồng sáng sáng chói chiếu tới, sau đó, chiếc xe Hyundai màu đen đó dỗ sát bên đường.
Sau đó, cửa xe mở ra, Diệp Giai Nhi bước xuống từ trong xe, còn cả Điền Quốc Gia.
“Nếu đã biết đường, vậy thì tôi ngày mai có thể tự mình đi.” Diệp Giai Nhi nói với Điền Quốc Gia.
Gật đầu đáp lại, Điền Quốc Gia lại có hơi nghi hoặc nhìn tòa nhà dân cư trước mắt: “Cậu từ khi nào chuyển tới đây ở vậy?”
“Được 2 ngày rồi.” Cô cúi người, lấy chiếc túi ở ghế lái phụ.
“Có phải là do tôi không?” Điền Quốc Gia có hơi áy náy: “Tôi có thể đi giải thích, chứng minh giữa cậu và tôi là trong sạch, chuyện gì cũng không xảy ra.”
Nghĩ đến một màn ở nhà hàng vào trưa hôm qua, anh ta cảm thấy, chuyện cô chuyển ra ngoài đều là do mình
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi khẽ bật cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi, là bản thân tôi chê nhà họ Thẩm quá bức bối, cho nên mới chuyển ra ngoài ở, không có liên quan gì tới cậu cả.”
Xa xa, cách cửa sổ xe, Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn hai người cách đó không xa, nhìn thấy khóe môi cô nở nụ cười, cỗ lửa giận trong lòng bùng lên.
Mở cửa xe ra, anh sải bước, đi thẳng về phía hai người.
Ở một bên, Thẩm Hải Băng cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của anh, đương nhiên cũng nhìn thấy Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia đang nói nói cười cười ở đằng trước, cô ta cũng bước xuống xe.
Cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt đó, Diệp Giai Nhi xoay người, nhìn thấy Thẩm Hoài Dương đi tới, còn cả Thẩm Hải Băng ở đằng sau anh.
Sắc mặt của cô có hơi tối lại, tại sao, Thẩm Hải Băng cũng ở đây?
Gương mặt âm trầm, Thẩm Hoài Dương đi tới mang theo một cơn gió lạnh, hai bước đi tới bên cạnh cô, cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng.
Ánh mắt chạm phải Thẩm Hải Băng đã đi tới, trái tim của Diệp Giai Nhi hơi thắt lại, cơ thể kịch liệt giãy giụa.
Nhưng Thẩm Hoài Dương sao có thể để cô được như ý, bàn tay lớn bóp chặt, mắt đặc biệt quét qua người Điền Quốc Gia, giọng nói nói với cô vừa trầm thấp vừa nhẹ nhàng: “Tại sao muộn như vậy mới về nhà? Tôi không có chìa khóa, đã ở trong xe đợi gần hai tiếng…”
Diệp Giai Nhi không giãy ra được thì tức đến nỗi hơi nghiến răng, gù anh đợi ở một đêm thì có liên quan gì tới cô chứ?
Sóng ngầm giữa hai người dấy lên, Điền Quốc Gia đương nhiên nhìn ra, vì không để gây thêm phiền phức cho Diệp Giai Nhi, anh ta chào xong thì rời đi.
Một màn này, lọt vào trong mắt Thẩm Hải Băng trở nên cực kỳ gai mắt, cô ta cảm thấy trong lòng bị thứ gì đó chặn lại, không lên không xuống, tắc nghẹn, rất không thoải mái.
Bước lên một bước, cô ta khẽ mỉm cười, nói với Diệp Giai Nhi: “Nếu buổi tối tan làm không quá tiện, vậy vẫn nên để Hoài Dương cho cháu một cái xe.”
Lời nói của Thẩm Hải Băng rất nhẹ nhàng, sắc mặt trên gương mặt thanh nhã càng thể hiển là một người phụ nữ dịu dàng, như hoa mai trong sương tuyết.