Ra khỏi khách sạn, Diệp Giai Nhi dùng khăn choàng bao lấy mình, thở dài làn khói trắng.
Quả thật xui xẻo, uống miếng nước lạnh cũng tắc kẽ răng, tham gia hôn lễ của bạn lại tiễn đi sự trong sạch của mình!
Tham gia hôn lễ, đụng trúng một tên sói uống say!
Ai xui xẻo được như cô?
Ngẩng đầu, ánh mắt cô vô tình rơi vào màn hình tivi cực lớn bên ngoài.
“Xin hỏi cậu Thẩm lần này quay về Đại Lục là chuẩn bị khai thác thị trường mới sao?”
“Cậu Thẩm, công ty nước Mỹ đang thuận buồm xuôi gió, sao lại lựa chọn về Đại Lục lúc này?”
“Cậu Thẩm, xin hỏi anh lúc nào có thể tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí chúng tôi?”
“...”
Đám ký giả tay giơ máy quay, vây lấy người đàn ông vào giữa, đều muốn đạt được đáp án.
Người đàn ông không nói, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt, chỉ lịch sự gật đầu với mọi người, xem như chào hỏi.
Kiêu căng, xa cách, lạnh nhạt, ưu nhã, lại không khiến người khác cảm thấy thất lễ...
Ha, lại là tên sói đó!
Diệp Giai Nhi ghét bỏ liếc nhìn người đàn ông trên màn hình một cái, chặn xe, vội đến trường đi làm.
Đợi lúc cô tới phòng làm việc thì đã là hai giờ rưỡi, cách thời gian cô lên tiết mười phút, không nhịn được thở phào một hơi.
Trường trung học cô dạy là trường hàng đầu thành phố S, cũng là trường tốt nhất ở đây, hàng năm đều có không ít học sinh chen rách đầu để thi vào, vì trường tốt, cho nên phúc lợi và đãi ngộ cũng tốt, đương nhiên quy định cũng rất nghiêm.
Diệp Giai Nhi dạy ngữ văn lớp 12/4 và 12/5, cũng là chủ nhiệm của lớp 5.
“Các bạn hãy lật sách tới trang 85, hôm nay chúng ta sẽ phân tích một bài thơ cổ, cô sẽ đọc trước một lần, các bạn xem chú thích bên dưới.”
Diệp Giai Nhi đứng trên bục giảng, hắng giọng, nhẹ nhàng mở miệng: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu...”
“Yểu điệu cô giáo, học sinh hảo cầu...” Giọng nam sạch sẽ dễ nghe bỗng chen vào, cắt ngang lời cô.
Lập tức, học sinh cả lớp đều cười to, lũ lượt xoay người, nhìn sang nơi phát ra giọng nói.
Cánh tay Thẩm Trạch Hy lười biếng chống trên bàn, ánh mắt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào khiến đôi mắt xinh đẹp của cậu híp lại, còn khẽ đọc từng câu từng chữ: “Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu cô giáo, học sinh hảo cầu...”
Tiếng cười trong lớp lại vang lên, Diệp Giai Nhi không nhịn được, khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, khẽ gọi một tiếng: “Thẩm Trạch Hy!”
“Thưa cô, có việc gì ạ?” Cậu híp mắt, khóe môi nở nụ cười.
Diệp Giai Nhi bước tới, dừng ngay cạnh cậu, khẽ nhéo tai cậu như trừng phạt: “Tan tiết đến phòng làm việc của tôi.”
Văn phòng.
Diệp Giai Nhi có chút bất lực nói: “Thẩm Trạch Hy, em vào lớp có thể đừng gây rối không?”
“Cô ơi, em cho rằng mình rất ngoan...” Thẩm Trạch Hy mỉm cười, nhướn mày, không cho là đúng: “Cuộc sống của em quá khô khan, cũng nên có chút vui vẻ, quà giáng sinh cô hứa tặng cho em đâu?”
“Cái này thì em nhớ rõ hơn ai hết đấy, quà giáng sinh cô hứa tặng cho em, cô cũng đã chuẩn bị rồi, nhưng điều kiện là em phải đồng ý một yêu cầu của cô.”
“Yêu cầu gì ạ?”
Diệp Giai Nhi ngồi xuống trước bàn làm việc: “Cô đã làm chủ nhiệm lớp 12/5 một năm rồi, lần nào họp phụ huynh cũng không thấy người nhà em đến, họp phụ huynh ngày mai nhất định phải đến, nhất định!”
Cô lặp lại nhấn mạnh hai chữ nhất định.
Thân thể thon dài của Thẩm Trạch Hy nghiêng người tựa vào bàn làm việc, vươn tay sờ mũi: “Cô ơi, chuyện này hơi khó...”
“Đã khó thì bỏ đi, em về lớp chuẩn bị vào học đi, quà giáng sinh cũng miễn nhé.” Lúc nói chuyện, cô cầm bút lên, bắt đầu chuẩn bị giáo án.
“Dạ, em đồng ý với cô, cô ơi, quà...” Thẩm Trạch Hy thỏa hiệp.
Khóe môi Diệp Giai Nhi lộ ra nụ cười hài lòng, lấy trong túi ra găng tay đã chuẩn bị từ trước, đưa sang: “Đây, giáng sinh vui vẻ.”
Thẩm Trạch Hy vươn tay nhận lấy, lật xem găng tay len màu trắng trong tay mình, có chút bất mãn cau mày.
Cô đương nhiên nhìn ra cậu không hài lòng, chìa tay: “Không lấy thì trả đây, để đan đôi găng tay này, cô đã thức trắng hai đêm đấy!”
Nghe vậy, khóe môi cậu thiếu niên nhanh chóng cong lên, bước về phía trước một bước.
Mặc dù cô là giáo viên, nhưng đứng trước mặt cậu lại thấp hơn nhiều, chỉ có thể tới cằm cậu.
Cậu thiếu niên khom lưng, bất ngờ kéo bàn tay đang buông thõng bên người của Diệp Giai Nhi, cô sững sốt, còn chưa kịp hồi thần, bờ môi ấm áp mềm mại của cậu đã rơi lên lòng bàn tay cô, nóng hổi, ngưa ngứa.
“Đây là quà đáp lễ cho cô...”
Thẩm Trạch Hy ra vẻ phong độ quý ông nước Pháp buông tay cô ra, đôi mắt sáng ngời bước ra khỏi văn phòng.
Cho tới khi bóng dáng cậu biến mất, Diệp Giai Nhi mới hồi thần, cảm giác nơi lòng bàn tay vẫn còn đó, may mắn trong phòng làm việc không có thầy cô khác, nếu không thật là!
Là một học sinh lớp 12, lại học hành động như quý ông, thật lắm trò!
Ánh mắt luôn nhìn vào đôi găng tay, sau khi đi tới khúc rẽ, Thẩm Trạch Hy lấy điện thoại ra, giọng vui vẻ.
“Quản gia Trần, là tôi, ngày mai ông kêu ông cụ hay bà chủ đến trường một chuyến.”
“Cậu hai, ông chủ và bà chủ đều không ở đây.”
“Anh cả tôi không phải từ nước Mỹ về rồi sao, kêu anh ấy đến đi, thuận tiện nói với anh ấy một câu, nếu anh ấy không đến, tôi sẽ làm loạn lật trời, lấy chết uy hiếp...”
Sáng hôm sau.
Vì phải chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh, Diệp Giai Nhi sáu giờ đã thức dậy.
Do là mùa đông lạnh lẽo, trời còn tối, xuyên qua ô cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy nhánh cây đang lay động trong gió lạnh, xem ra sắp thay đổi thời tiết rồi!
Hai ngày nữa là giáng sinh, nhưng năm nay lại chưa có trận tuyết nào, cũng nên thay đổi rồi, tay cầm nước nóng, Diệp Giai Nhi đứng bên cửa sổ, thầm nghĩ.
Chính vào lúc này, một trận tiếng bước chân truyền tới, chỉ thấy Hứa Mẫn Nhu trang điểm lòe loẹt đang nghiêng ngã đi vào, người đầy mùi rượu.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cau mày, đè thấp giọng nói: “Chị dâu, sao chị uống nhiều rượu như vậy, có phải lại đánh bạc không?”
Nghe vậy, Hứa Mẫn Nhu lập tức ngẩng đầu: “Ai nói tôi lại đánh thua? Ai dám nói tôi lại thua! Tôi chỉ là không may mà thôi, hai ngày nữa nhất định sẽ chuyển vận!”
Diệp Giai Nhi không nói nữa, nhìn chị ta vài bận, cầm khăn choàng và túi lên, đi ra khỏi phòng.
Lúc tới trường, vừa khéo sắp tới giờ họp phụ huynh.
Các phụ huynh đã ngồi ngay ngắn, trong đó chỉ còn một vị trí trống, Diệp Giai Nhi khẽ cắn môi, lại là phụ huynh của Thẩm Trạch Hy không tới?
Cô chuẩn bị đi tìm Thẩm Trạch Hy, nhưng vừa xoay người, nhìn người đàn ông quen thuộc trước mắt, bỗng sững sờ...
Sao lại là anh ta!
Oan gia ngõ hẹp?!