“Được được được, chắc con cũng đã buồn ngủ rồi, nghỉ ngơi đi, mẹ có kêu tài xế chờ ở dưới lầu rồi. À đúng rồi, con đừng có quên uống thuốc bổ mẹ đã mua đó nha, với lại bà ngoại con đã trở về từ nước Mỹ rồi, sức khỏe rất tốt, mẹ thấy là lúc bà ấy dạy dỗ người khác vô cùng có tinh thần.”
Điều này hiển nhiên là ra lệnh đuổi khách, Tô Tình đứng dậy từ trên ghế sofa, liên tục dặn dò.
“Vâng.”
Bước ra khỏi biệt thự, Tô Tình mới nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay bà Mục gọi tới, bà oán trách, bất mãn với Thẩm Thiên Canh và bà ta đủ kiểu.
Kể từ bệnh xuất huyết não đột nhiên tái phát được đưa đến nước Mỹ, đúng là Thẩm Thiên Canh chưa từng đến lần nào, không thể phủ nhận, ông ta thật sự quá đáng.
Bây giờ bà Mục đã trở về từ nước Mỹ, về tình về lý, ông ta phải đến thành phố B một chuyến mới được.
Lấy điện thoại di động ra, bà ta ấn một dãy số rồi gọi qua: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không nhấc máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Tô Tình bỗng chốc vọt lên, không ai nghe đúng không, vậy thì bà ta cứ gọi đó, khi nào ông ta nghe rồi thì bà ta lại dừng.
Gọi tới gọi lui sáu bảy lần, rốt cuộc đầu dây bên kia điện thoại cũng đã được kết nối, tiếng hô hấp truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại lại có hơi gấp gáp và trầm đục.
“Ông đang làm cái gì vậy, tại sao lâu như thế mới nghe máy, tôi đã gọi bảy cuộc rồi.” Tô Tình nổi giận trong lòng.
“Đang phê duyệt tài liệu, ngày mai cấp trên có người đến đây kiểm tra, bà có chuyện gì thì nói ngắn gọn thôi.” Giọng nói của Thẩm Thiên Canh có hơi khàn khàn.
Tô Tình nghe thấy không đúng: “Giọng của ông là có chuyện gì vậy, sao nghe có vẻ không bình thường?”
“Bị cảm, nhiễm phong hàn, bà nói nhanh đi, là có chuyện gì.” Thẩm Thiên Canh thúc giục.
“Trời nóng như vậy sao có thể bị cảm mạo được chứ, ông chăm sóc mình kiểu gì vậy, có muốn tôi đến huyện Thiểm chăm sóc ông không?”
“Sức khỏe của bà không được tốt, với lại thường không quen khí hậu, đến đây chắc chắn sẽ không giúp đỡ được, người đau lòng vẫn là tôi. Bà cứ ở nhà họ Thẩm đi, sau khi xong rồi thì tôi sẽ trở về.”
Nghe một hồi liền có thể nghe thấy được chút qua loa từ trong lời nói của Thẩm Thiên Canh, nhưng còn Tô Tình đang chìm trong hũ mật thì lại không nghe thấy được cái gì, lửa giận bốc lên ở trong lòng cũng đã từ từ tiêu tán: “Tôi nghe lời ông, với lại mẹ của tôi đã trở về từ nước Mỹ rồi, ông tìm thời gian đến thành phố B một chuyến đi, nếu không thì mẹ sẽ tức giận đó.”
“Ừm, biết rồi. Còn có chuyện gì nữa không, nếu như không còn, tôi làm việc đây.”
“Được rồi, ông nhớ là..."
Lời còn chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại, hơn nữa trong nháy mắt cúp điện thoại, Tô Tình loáng thoáng nghe thấy có một giọng nữ kêu lên, âm thanh vừa mềm mại vừa đáng yêu, giống như nước chảy.
Bà ta vội lắc đầu, chắc chắn là mình xuất hiện ảo giác rồi.
Bốn năm nay so với trước đó, biểu hiện của Thẩm Thiên Canh đã khá hơn nhiều, có khi hai ba tháng sẽ trở về một lần, mặc dù không ngủ ở nhà họ Thẩm, nhưng mà vẫn có thể ăn cơm với bà ta, còn đi dạo phố mua quần áo, ngay cả báo chí thành phố B đều đưa tin bọn họ là cặp vợ chồng điển hình.
...
Ngày hôm sau.
Diệp Giai Nhi tỉnh dậy từ sáng sớm, rửa mặt, sau đó đón xe đi đến biệt thự, người mở cửa là thím Lý, vừa nhìn thấy liền biết cô là mẹ của cô chủ nhỏ.
Huyên Huyên với Kaka đang chơi với nhau, nghe thấy âm thanh, thân thể nhỏ vội vàng chạy tới ôm lấy chân của cô: “Mẹ ơi!”
Cô đưa tay ôm lấy cô bé từ dưới đất, Diệp Giai Nhi nói lời cảm ơn với thím Lý rồi sau đó ngồi lên trên ghế sofa chơi cùng với Huyên Huyên.
Mà Thẩm Hoài Dương thì đã đến công ty, cho nên trong căn hộ ngoại trừ hai người ra thì chỉ còn có thím Lý, rất là tự nhiên.
Chơi từ sáng cho đến tối, thấy thời gian đã tám giờ rồi, Diệp Giai Nhi muốn nấu cháo cho Huyên Huyên rồi mới đi.
Lúc đang bận bịu trong phòng bếp thì Thẩm Hoài Dương đã về nhà, trong lúc vô tình, khóe mắt nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng đặt ở trước cửa, đôi mắt khẽ chuyển động, khóe môi cong lên.
Một lát sau, Diệp Giai Nhi bưng cháo đã nấu xong ra ngoài, nhẹ giọng gọi Huyên Huyên: “Mau đến đây ăn cháo thôi.”
“Mẹ ơi, không có của chú hả?” Huyên Huyên nhìn một bát cháo duy nhất ở trên bàn.
“Không có, chú không có đói bụng, chắc chắn là chú đã ăn rồi. Huyên Huyên tự mình ăn đi, một lát nữa mẹ còn phải gọi xe đi về, nghe lời nào.”
Hàng lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, Huyên Huyên không hiểu: “Tại sao mẹ còn phải gọi xe đi chứ, chú ơi, mẹ không thể ngủ ở đây được ạ?”
Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, khóa chặt bóng lưng tinh tế của người phụ nữ, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia dịu dàng: “Có thể chứ.”
“Tuyệt quá, mẹ có thể ngủ ở đây!”
“Huyên Huyên, đừng có quậy nào! Chú đã có bạn gái rồi, nếu như biết mẹ ngủ ở đây, bạn gái của chú sẽ đau lòng lắm đó.” Cô buông thõng tầm mắt, không thèm nhìn Thẩm Hoài Dương.
“Bạn gái? Con đâu có nhìn thấy chú có bạn gái đâu.” Huyên Huyên quay người: “Chú ơi, chú có bạn gái rồi ạ?”
Bất giác, dường như hô hấp của Diệp Giai Nhi có chút dừng lại, bàn tay đang cầm cái thẻ dừng giữa không trung, rõ ràng là không tò mò, nhưng mà lại không nhịn được mà muốn nghe thấy câu trả lời từ trong miệng anh.
Im lặng chờ đợi.
Lúc Thẩm Hoài Dương đang sắp xếp từ ngữ, bỗng có một cuộc điện thoại vừa hay vang lên vào lúc này, là điện thoại của Diệp Giai Nhi.
Hơi thở căng cứng dần thả lỏng, cô hoàn hồn, cười khổ một tiếng trong lòng, cuộc điện thoại này đến thật là đúng lúc.
Với lại cô rất giật mình đối với phản ứng khi nãy của mình, thế mà cô lại nghiêm túc muốn nghe thấy câu trả lời của anh, cô bị điên rồi.
Bỏ thìa vào trong chén, nhận điện thoại, là Điền Quốc Gia gọi tới, nói là chuyện của luật sư.
Diệp Giai Nhi đi ra ngoài ban công nhận điện thoại, sau khi bàn bạc chuyện của luật sư với Điền Quốc Gia xong, cô quay người trở về phòng khách, bỗng nhiên phát hiện chẳng biết từ khi nào sau lưng mình đã có một bóng người cao lớn.
Thẩm Hoài Dương đứng sau lưng cô, cái bóng bao phủ cô ở bên trong, đôi mắt thâm thúy giống như biển cả bao la, cả người anh dán vào cô, cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô, vừa sâu lại vừa tối, giống như là muốn nhìn thẳng vào đáy mắt cô, hung hăng hút cô vào người, sau đó nuốt chửng cô.
“Căn biệt thự này, ngoại trừ cô ra, không có người phụ nữ thứ hai, cô là người duy nhất, tối nay ở lại đây đi.”
Anh nói, giọng nói vừa nhẹ lại vừa mềm, giống như một cơn gió thổi phất qua, nhưng lại chậm như thế.
Bất giác, trái tim cô bởi vì câu nói và ngữ khí này của anh mà đập nhanh không thể khống chế.
Mà trong đôi mắt anh chỉ phản chiếu bóng hình cô, ngoại trừ cái đó ra thì không còn gì khác, giống như là cả thế giới của anh chỉ tồn tại một mình cô.
Vốn dĩ đôi mắt của anh đã đen thăm thẳm, như một loại mực tàu cao cấp tỏa ra ánh sáng lung linh, lúc này lại càng thêm thâm thúy, quyến rũ, hấp dẫn người hơn.
Nếu như đôi mắt của một người đàn ông quá hẹp dài, vậy thì đến lúc tuyệt tình sẽ chỉ lộ ra sự âm tàn và vô tình. Ngược lại, nếu như thâm tình thì sẽ làm cho tất cả mọi người sa vào trong đó.
Sau khi xuất thần ngơ ngác một lúc, Diệp Giai Nhi kéo suy nghĩ hỗn loạn xa xôi của mình trở về, kiềm chế cảm xúc rung động không nên có xuống phía dưới, khôi phục lại vẻ trấn định và lạnh lùng như ban đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, bình bình đạm đạm.