Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 299: Chương 299: Ngược lại không muốn tin anh




"Nghe lời cậu nói, ý là tôi đã nợ ân tình của nó, cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu! Chỉ cần nhìn thấy cậu, tôi sẽ nhớ đến cha mẹ đáng ghê tởm của cậu, uổng công tôi trước đây còn tưởng giáo dưỡng của bọn họ tốt, tôi đúng là mù mắt rồi mà!”

"Thực ra, bác luôn rất lương thiện, hơn nữa, bác cũng từng thích cháu, không phải sao?”

“Thích cậu!” Quách Mỹ Ngọc cười lạnh, hơi thở trong lồng ngực vô cùng bất ổn, cơ thể khẽ run lên: “Tôi có thích ai cũng sẽ không đi thích con trai của tội nhân đã giết chồng mình, ngu muội!”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhàn nhạt vứt lại một câu: "Là cháu ngu muội, hay là bác?”

Nói xong lời này anh liền rời khỏi phòng bệnh, hai mắt Quách Mỹ Ngọc tối sầm lại, lại ngất đi.

Diệp Giai Nhi đã mua cháo kê và cháo gạo đen, nhưng nhận được tin bác sĩ nói Quách Mỹ Ngọc bị đẩy vào phòng cấp cứu, cô kinh hoảng cau mày: "Trước khi tôi đi không phải vẫn ổn sao, sao lại ngất rồi?”

"Bị kích thích về mặt cảm xúc."

Ngồi xuống băng ghế, cô chờ đợi, một tiếng sau bà được đẩy ra, đeo mặt nạ oxi, ngủ hơn hai tiếng đồng hồ mới tỉnh lại.

"Không phải đã nói với cô là sức khỏe bệnh nhân vô cùng yếu sao? Huyết áp của bà vốn đã cao rồi, tâm trạng cảm xúc không ổn định, sáng sớm còn không ăn sáng, sao cô lại còn đi kích thích bà ấy?" Bác sĩ quở trách Diệp Giai Nhi.

Diệp Giai Nhi lắc đầu giải thích: "Tôi không có kích thích bà ấy, tôi xuống lầu mua đồ ăn sáng, lúc về thì bà đã vào phòng cấp cứu rồi.”

Quách Mỹ Ngọc yếu ớt ngồi dậy, thở hổn hển: "Không phải nó, là người khác."

“Ai?” Diệp Giai Nhi quay đầu, vội vàng hỏi.

“Ngoài cậu ta thì con nghĩ còn ai có thể kích thích mẹ nữa?” Quách Mỹ Ngọc nằm trên giường bệnh nói: "Cậu ta nói mấy năm nay con thuê nhà cho ba mẹ, còn mượn tiền trả nợ cho ba mẹ, tại sao mẹ còn phải làm khó con, khiến con khó xử và khó chịu, không ngờ hóa ra ba mẹ lại nợ con nhiều như vậy, bây giờ con lấy lại nhà thuê đi, mẹ ra viện sẽ thuê nhà khác, còn số tiền mà thằng Đông nợ con, mẹ sẽ kêu nó trả cho con.”

Nghe đến đây tim cô như thắt lại, trong lòng như nhói lên: "Mẹ đừng nói như vậy!"

“Con đi ra ngoài đi, mẹ có chút mệt rồi, muốn ngủ.” Xoay người, Quách Mỹ Ngọc nằm nghiêng nhắm mắt lại.

"Mẹ còn chưa ăn cơm, con đi mua cháo cho mẹ, mẹ ăn xong rồi hẵng ngủ.”

Quách Mỹ Ngọc không nói gì nữa, hơi thở đều đều, Diệp Giai Nhi còn muốn nói gì đó, nhưng bác sĩ bên cạnh đã nháy mắt thị ý cô rời đi.

Đứng ngoài hành lang, cô có thể cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi vào mặt, cảm giác ngứa ran do gió lạnh thổi qua má không khác gì cảm giác trong lòng lúc này, cô lấy điện thoại di động ra bấm gọi.

Chưa qua bao lâu, điện thoại được nhấc máy, giọng nói từ tính trầm thấp của anh truyền tới: "Ăn cơm chưa?"

Cô không trả lời anh mà trực tiếp mở miệng nói: "Vừa rồi anh đến bệnh viện à?"

Im lặng một lúc, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm..."

"Anh rõ ràng biết lúc này sức khỏe bà rất yếu, không chịu được kích thích, sao anh còn tới đây, tại sao còn nói những lời đó với bà ấy!" Cô có chút không kìm chế được cảm xúc, có chút kích động.

Hai ngày nay, bà liên tiếp ngất đi, cơ thể vô cùng yếu ớt, đã không chịu được bất cứ kích thích nào.

Anh im lặng, không trả lời câu hỏi của cô.

“Em mệt rồi, cho nên anh đừng gây thêm phiền phức nữa, em cúp máy đây.” Anh chưa kịp nói gì thì cô đã cúp máy.

Cô thực sự rất mệt mỏi, nếu vừa rồi không kịp thời phát hiện ra thì tình trạng của bà ấy sẽ trở nên rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng...

Lúc này đây, cô đã không chịu nổi bất kỳ đả kích nào rồi, mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Đúng lúc này, bác sĩ đến, gọi cô vào văn phòng, cô chỉnh lý lại cảm xúc, rồi đi theo.

"Tôi nhận thấy bệnh nhân có một số đặc điểm khác trong hai ngày qua, tôi nghĩ bà ấy cần một chuyên gia tâm lý." Bác sĩ nói.

"Ý của bác sĩ là, tâm lý mẹ tôi có vấn đề gì sao?"

"Đúng vậy, đúng là tâm lý có vấn đề, bị mắc vào một chuyện nào đó không thể giải thoát bản thân ra được, cố chấp, ám ảnh, hoang tưởng.”

Diệp Giai Nhi gật đầu, nghe rất kỹ, quả nhiên những điều này đều phù hợp với mẹ.

“Nhưng, nhất định phải chiều theo bà, đừng có kích thích bà ấy nữa, cô biết đó, những người quá hoang tưởng đôi khi sẽ ra làm những điều mà ngay cả họ cũng không thể tưởng tượng được."

"Bác sĩ có biết chuyên gia tâm lý nào giỏi không?"

...

Ngoài phòng họp.

Trợ lý Trần và thư ký không dám thở mạnh, lẳng lặng đứng bên cạnh.

Phòng họp chật kín tất cả các giám đốc điều hành cấp cao của công ty, thậm chí còn có cả sếp của công ty đối phương nữa.

Sếp hôm nay có gì đó không đúng lắm, ngày thường mang điện thoại di động vào phòng họp là đều tắt chuông, nhưng hôm nay hoàn toàn không có tắt, hơn nữa chuông điện thoại mới reo lên có một tiếng, thì đã sải bước lớn ra ngoài nghe điện thoại rồi.

Còn không nói được hai câu, hình như đầu bên kia đã cúp điện thoại, sau đó sếp ngồi ở đó không nhúc nhích.

Trợ lý Trần nghĩ vừa rồi người cúp điện thoại chắc chắn là cô Diệp, cũng chỉ có cô Diệp mới có gan lớn như vậy thôi.

Bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng khẽ động, Thẩm Hoài Dương để điện thoại lại vào trong quần âu, sải bước vào phòng họp, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Trợ lý Trần lắc đầu, lúc nãy đi ra nghe điện thoại môi mỏng còn nhếch lên, tâm trạng rất không tệ, mới chớp mắt mà lại bị sao rồi?

Ngay cả dự báo thời tiết cũng không thay đổi nhanh bằng khuôn mặt của sếp bọn họ nữa!

Tất cả các vị quản lý cấp cao trong phòng họp đều nhìn nhau, có chút không hiểu tình huống trước mắt.

Cuộc họp vẫn tiếp tục như thường lệ, nhưng Thẩm Hoài Dương không nghe thêm được nữa, lời nói vừa rồi của cô có chút làm tổn thương anh rồi…

Kết thúc, anh sải bước đi ra ngoài phòng họp trước, trợ lý Trần báo cáo với anh, rằng cô Thẩm đã ngồi máy bay về Mỹ.

Anh nhàn nhạt gật đầu, không có nhiều cảm xúc thăng trầm, đôi môi mỏng cong lên đầy mỉa mai.

Anh không nỡ nhìn cô quá khó xử, muốn gánh vác thay cô, cho nên mới tìm Quách Mỹ Ngọc, nhưng không ngờ, đối với cô, đó lại là gây phiền phức.

Có lẽ, những lời anh nói với mẹ cô đã bị thêm mắm thêm muối và truyền vào tai cô rồi.

Nhưng, cô lại tin mấy lời thêm mắm dặm muối đó, chứ không tin anh…..

Hoặc có lẽ, anh luôn cảm thấy rằng sự cân bằng trong trái tim cô đã nghiêng về phía mẹ cô, nếu phải đối mặt với sự lựa chọn một lần nữa, cô có lẽ sẽ từ bỏ anh...

Yết hầu cuồn cuộn, Thẩm Hoài Dương cầm bút lên ký hợp đồng, có lẽ lực đạo trên tay có hơi mạnh, khiến cho trang hợp đồng bị rách, bực bội, anh kéo cà vạt ra: “Lăn vào đây!”

Trợ lý Trần bước nhanh vào: "Sếp!

Hợp đồng trực tiếp bị ném xuống trước mặt anh ta, giọng nói lạnh như băng giáng xuống: "Ai lập hợp đồng này, có xem rõ ràng chưa mà đã trình lên cho tôi vậy?”

Trợ lý Trần vội vàng cầm lên, hít sâu một hơi, lửa giận lớn quá: "Tôi sẽ kêu người làm lại!"

Trong thời gian ngắn ngủi, tất cả kế hoạch và hợp đồng trên bàn đều bị ném ra ngoài và đập tan tành trước mặt trợ lý Trần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.