Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 5: Chương 5: Rốt cuộc là chuyện thế nào




Anh ngẩng đầu, lại hỏi: “Đáp án của cô Diệp thì sao?”

“Tôi vẫn từ chối.” Cô nhìn thẳng vào anh, đáp từng câu từng chữ.

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương khẽ híp lại, nhìn cô chăm chú, không nói chuyện, chỉ ngắn ngủi như vậy, vẫn như nhìn thấu cô.

Nửa ngày không nghe thấy giọng anh, Diệp Giai Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, thoáng chốc chìm vào ánh mắt thâm trầm khó đoán của anh, trái tim nảy lên điên cuồng.

Bầu không khí tĩnh lặng len lỏi giữa hai người, bỗng nhiên, Thẩm Hoài Dương mở miệng, giọng nói trầm thấp khẳng định không thể nghi ngờ: “Cô Diệp từ chối có liên quan tới chuyện tối hôm đó…”

Mặt cô bỗng chốc đổi sắc, Diệp Giai Nhi có chút cố kỵ người đàn ông trước mặt, anh như một con báo săn ưu nhã, nhìn như tùy ý, lại một chiêu chí mạng.

Nhưng, đây là sự thực không thể phủ nhận, cô không trốn tránh, mà gật đầu.

“Đối với đêm đó, tôi có một câu muốn nói…” Thẩm Hoài Dương liếc nhìn cô: “Tôi quả thực có ý tốt mới đề ra việc tu bổ mang trinh với cô Diệp, mà cô Diệp rõ ràng là hiểu lầm…”

Máu huyết trong cơ thể như xông lên đỉnh đầu, Diệp Giai Nhi cắn răng nghiến lợi gằn giọng: “Chuyện đó tôi hy vọng anh Thẩm quên triệt để! Bất kể là có ý tốt hay là gì!”

“Tôi đã quên rồi, người để tâm chỉ có cô Diệp, chỉ vậy mà thôi…”

Đôi mắt anh sắc bén như tên bắn, luôn quan sát sắc mặt cô.

Cô rũ mắt tránh mé đôi con ngươi nhìn thấu lòng người của anh, phản bác: “Không có!”

“Đã không có, làm gia sư có gì ngại?” Thẩm Hoài Dương nhướn mày, từng bước ép sát.

Sự phiền chán và táo bạo cuối cùng đã bị anh thành công kích phát, cô đứng bật dậy, có chút ngang ngược: “Không làm! Không làm! Chính là không làm! Anh Thẩm, anh nghe rõ sao?”

Bờ môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ cong lên, nhắc nhở cô: “Cô Diệp dường như lại kích động rồi…”

“Tôi kích động thì sao? Tóm lại, tôi sẽ không làm gia sư, buổi chiều tôi còn có tiết, anh Thẩm cứ tùy ý!”

Dứt lời, Diệp Giai Nhi cầm túi lên đi ra khỏi phòng bao, vừa đi hai bước, cửa phòng bao lại bị đẩy mở, Thẩm Trạch Hy bước vào.

Thẩm Hoài Dương nhướn mày, ánh mắt rơi trên người Thẩm Trạch Hy, môi khẽ nhúc nhích, mở miệng: “Cô Diệp đã không đồng ý, vẫn là đừng miễn cưỡng thì hơn, đúng rồi, để tài xế Lưu đưa cô Diệp về trường.”

Đôi mày Thẩm Trạch Hy cau chặt lại, nhìn chằm chằm Diệp Giai Nhi: “Tại sao cô không đồng ý?”

“Cô còn có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đi làm gia sư.” Diệp Giai Nhi áy náy nhìn Thẩm Trạch Hy.

Tiếp đó, cô vòng qua Thẩm Trạch Hy, rời khỏi nhà hàng tây.

Thân thể thon dài của Thẩm Hoài Dương đứng dậy, cũng đi ra ngoài, lại thấy Thẩm Trạch Hy vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, anh nhướn mày: “Không đi?”

“Anh cả, anh có tin em có cách khiến cô ấy đồng ý không?” Thẩm Trạch Hy hồi thân, khóe môi cong lên nụ cười xán lạn: “Em cũng có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian đến trường…”

Quả nhiên, Thẩm Hoài Dương chẳng mấy hứng thú với lời của cậu, cúi đầu nhìn đồng hồ, bước lên Bentley màu đen.

Diệp Giai Nhi về tới trường, vừa tới phòng làm việc, đã bị hiệu trưởng gọi đi.

Nội dung cuộc nói chuyện rất đơn giản, kêu cô phục tùng vô điều kiện yêu cầu của nhà họ Thẩm, đặc biệt là Thẩm Hoài Dương!

Cuối cùng lúc rời đi, hiệu trưởng tha thiết dặn dò cô, nhất định phải theo sát việc học hành của cậu hai Thẩm!

Diệp Giai Nhi có chút tặc lưỡi với mức độ ninh nọt của ông ta, luôn cảm thấy người này đã hết thuốc chữa rồi!

Bất đắc dĩ hơn là vài ngày lên tiết sau đó, Thẩm Trạch Hy không đến nữa, điện thoại cũng không gọi được.

Quả nhiên, là cố ý.

Cũng đã là người trưởng thành hai mươi tuổi rồi, giở thói lại như một đứa bé ấu trĩ.

Tại sao cậu lại như vậy, trong lòng cô cũng rõ ràng, là vì cô không đồng ý làm gia sư của cậu.

Bất đắc dĩ thở dài, Diệp Giai Nhi lấy danh sách học sinh ra, bắt đầu lật tìm địa chỉ nhà của Thẩm Trạch Hy.

Hai ngày nữa là kỳ thi cuối năm, cậu nhất định phải đến trường tham dự thi cuối kỳ!

Nửa tiếng sau, tới nhà họ Thẩm.

Diệp Giai Nhi dừng trước cửa nhà, điều khiến cô kinh ngạc là cửa nhà lại không khóa, chừa một khe hở.

Đối chiếu địa chỉ mấy bận, cô vươn tay đẩy mở cửa, bước vào.

Chưa đi được vài bước, Diệp Giai Nhi đã ngây người tại chỗ, lòng bàn chân như rót chì…không đi nỗi.

Tiếng nam nữ mờ ám chui vào trong tai rất rõ ràng…

Họ đang xem phim hành động…?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.