Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 228: Chương 228: Tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi




Đại viện được canh gác rất nghiêm ngặt, nhất định phải có thẻ thì mới được vào, trong bãi đỗ xe đã chật ních các phương tiện, nhìn xung quanh một lượt, ngay cả đầu xe cũng khó mà thấy.

Thế là Diệp Giai Nhi có chút do dự, cô không muốn gặp Tô Tình, nhưng mà tất nhiên Tô Tình sẽ ở đây.

Nhưng mà lúc này cô đã đến cửa đại viện quân đội rồi, không có lý do gì không đi vào đó, có đúng không?

Nắm lấy tay của Huyên Huyên, cô đi đến phía trước biệt thự, vòng hoa, câu từ phúng điếu trải dài từ cổng biệt thự đến đại sảnh, những người đến đây đều mang theo sắc mặt âm trầm, trang nghiêm, đều là những nhân vật tai to mặt lớn.

Hít vào một hơi, đi đến cửa biệt thự, quả nhiên nhìn thấy Tô Tình đang mặc đồ màu đen đứng ở đó, đôi mắt sưng đỏ, Thẩm Hải Băng đứng ở bên cạnh đang đỡ bà ta.

Bước tới, Diệp Giai Nhi xa cách mà lễ phép, lạnh nhạt gật đầu: “Xin nén bi thương.”

Thấy là Diệp Giai Nhi, sắc mặt Tô Tình lập tức thay đổi, hung hăng nhìn chằm chằm vào cô: “Ai kêu cô đến đây, ở đây không cần phải giả vờ giả vịt.”

“Có người đến báo tang, tôi chỉ đến đây cho phải phép, bà đừng nghĩ nhiều.” Diệp Giai Nhi nói: “Ngày hôm nay, lực chú ý của bà không nên đặt trên người tôi.”

Vào một ngày như hôm nay, bà ta nên chào hỏi khách khứa mà không phải là vừa mới mở miệng thì liền muốn cãi nhau.

“Tôi lập lại một lần nữa, ở đây không cần cô.” Tô Tình hạ giọng: “Báo tang hả? Cô cho rằng ai sẽ báo tang cho cô?”

Diệp Giai Nhi đang chuẩn bị nói chuyện, có một giọng nói trầm thấp truyền đến: “Là con.”

Ngay sau đó, vóc người cao lớn của Thẩm Hoài Dương liền xuất hiện bên cạnh hai người bọn họ, mấy ngày không gặp, râu ria lún phún dưới cằm, trên người mặc bộ đồ vest màu đen, tia máu đỏ rực trong hốc mắt rất rõ ràng, có chút tiều tụy, dường như là đã lâu lắm rồi không chợp mắt. Nhưng mà dù vậy, nó cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.

Tô Tình trừng mắt, Thẩm Hoài Dương đi lướt qua bà ta, ôm lấy Huyên Huyên, nói với Diệp Giai Nhi: “Đi thôi.”

Gật đầu, Diệp Giai Nhi không thèm nhìn Tô Tình nữa, cô đi theo sát sau lưng anh, ở trong phòng khách có rất nhiều người đến bái tế, căn bản cũng không hề gián đoạn.

Tô Tình vẫn trừng nhìn bóng lưng của cô, mà ánh mắt Thẩm Hải Băng thì cứ nhìn hai người, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Hành lễ với tấm ảnh đen trắng đặt ở trong phòng khách, bà Mục trên tấm ảnh đen trắng với tinh thần phấn chấn, trên mặt còn mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Huyên Huyên, thấp giọng nói: “Gọi bà cố đi con.”

Mặc dù là nghe không được, nhưng mà đây vẫn là một phần tâm ý, cô vẫn hi vọng là cô có thể tiếp tục được phần tâm ý này.

Huyên Huyên chớp mắt, cũng rất ngoan ngoãn, giọng nói non nớt, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Chào bà cố ạ.”

Thẩm Trạch Hy cũng đã nhìn thấy hai người, cậu xuống sắc không ít, bước đến dẫn Diệp Giai Nhi đi vào trong một căn phòng: “Vội vã đến đây như thế, chắc chắn là mệt lắm rồi, nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Không sao đâu, tôi với Huyên Huyên ngồi ở đây là được rồi, cậu đi nhanh đi, không cần phải để ý tới chúng tôi.”

Cậu vừa mới ra ngoài không bao lâu thì cửa phòng lại bị đẩy ra, Thẩm Hoài Dương lại bước vào, bàn tay với khớp xương rõ ràng tùy ý kéo kéo cái cà vạt ở trên cổ.

Sau đó, anh liền ngồi xuống ghế sofa, Diệp Giai Nhi còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay hữu lực thon dài đã ôm cô vào trong ngực, gương mặt chôn sâu vào nơi cổ tỏa ra hương thơm của cô.

Bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình kêu lên, vùng vẫy, vặn vẹo, Thẩm Hoài Dương lại càng ôm cô chặt hơn nữa: “Đừng nhúc nhích, cứ như vậy đi, cho tôi ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”

Giọng nói của anh rất rất nặng, nặng đến nỗi như có hồi âm, như là còn mang theo chút khẩn cầu.

Nghe thấy giọng nói có ý khẩn cầu, trong lòng Diệp Giai Nhi liền gợn sóng, cô không tiếp tục vùng vẫy nữa.

Cô biết mối quan hệ của anh và bà Mục là như thế nào, cô có thể cảm nhận được những người thân xung quanh anh, anh chỉ thân thiết nhất với bộ trưởng Mục.

Bây giờ, bà Mục đã không còn nữa, đúng là trong lòng anh khó chịu hơn bất cứ ai khác.

Đã ba ngày rồi anh không chợp mắt, cho dù là ban ngày hay ban đêm, anh vẫn luôn trông chừng ở bên cạnh quan tài băng của bộ trưởng Mục, chưa từng chợp mắt.

Mấy ngày thức giấc liên tiếp khiến sức khỏe và tinh thần căng cứng, làm anh thiếu chút nữa là đã cứng còng tay chân, không tìm thấy nơi để buông lỏng, anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế như thế.

Lúc này, ôm lấy thân thể mềm mại ở trong ngực, ngửi mùi hương thơm ngát phát ra từ trên người cô, cảm giác căng cứng cuối cùng đã có thể thả lỏng.

Sức lực của anh rất lớn, dường như muốn khảm cả người cô vào trong thân thể mình, anh ôm lấy cô thật chặt.

“Anh vẫn ổn chứ?” Sau một hồi, Diệp Giai Nhi mới phun ra một câu.

“Ừm.” Anh lên tiếng đáp lại, giọng nói khàn khàn, còn mang theo vài phần khô khốc.

“Sao đột nhiên bộ trưởng Mục lại như thế?”

“Bị xuất huyết não.”

“Đã mấy ngày rồi anh không ngủ?”

"...” Lần này, anh không nói gì nữa, cứ yên lặng ôm cô.

Cảm xúc kịch liệt ở trong lòng vẫn còn đang lăn lộn, cảm giác đau đớn trong lòng Thẩm Hoài Dương vẫn còn đang tiếp tục, thời gian dần dần trôi qua, nó ăn mòn cả xương tủy.

Bầu không khí quá mức yên tĩnh, Diệp Giai Nhi đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: “Bà Mục đã không còn trên đời này nữa, điều mà bà ấy hi vọng nhất đó chính là mọi người có thể sống tốt.”

Vẫn không có câu trả lời, mặc dù đã qua ba ngày, nhưng mà Thẩm Hoài Dương vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận chuyện này.

Anh làm cho mình bận rộn, để cho mình mệt nhọc, làm cho sức khỏe và thần kinh đều trở nên mệt mỏi không chịu được, chỉ có như thế thì anh mới có thể làm cho mình không nhớ đến bà.

Nếu như rảnh rỗi thì anh sẽ điên cuồng nhớ bà, nhớ tới sự cẩn thận của bà Mục, loại cảm giác điên cuồng chỉ làm cho anh cảm thấy trống rỗng, hối hận, khó chịu như muốn nổi điên.

“Thẩm Hoài Dương...” Cô mềm giọng, giọng nói rất rất nhẹ, dịu dàng giống như một cơn gió thổi quét qua lòng anh: “Trước sau gì bộ trưởng Mục cũng sẽ rời khỏi anh, nhưng mà đó là vấn đề sớm hay muộn, bà ấy đã lớn tuổi rồi, không có khả năng vẫn luôn bầu bạn bên cạnh anh. Chỉ cần là con người thì đều sẽ bị bệnh qua đời, bộ trưởng Mục cũng không ngoại lệ, mặc dù kết thúc như thế này quá đột ngột, nhưng mà không có đau đớn, không phải ư?”

“Ừm.” Sống mũi thẳng tắp cọ cọ vào làn da ấm áp mềm mại của cô, lên tiếng đáp lời.

“Mấy ngày rồi anh không ngủ?” Cô lại chuyển chủ đề trở về, tia máu đỏ ngầu trong đôi mắt anh rất đáng sợ, vừa nhìn là đã biết lâu lắm rồi không được ngủ.

“Đã ba ngày.” Nghe thấy lời nói của cô, anh mới có thể thả lỏng được một chút.

Những lời an ủi như thế, Thẩm Hải Băng đã từng nói với anh, Trạch Hy cũng đã từng nói với anh, nhưng mà không có chút tác dụng gì hết.

Nhưng khi nó được nói ra từ trong miệng của cô, cảm xúc ở trong lòng liền trở nên không giống nữa, đây chính là sự khác biệt rõ ràng giữa việc yêu và không yêu một người.

“Anh cần phải nghỉ ngơi một lúc, chuyện đã xảy ra rồi, không có cách nào có thể thay đổi, ngủ một giấc đi, cho dù chỉ là nửa tiếng.”

“Tôi nhớ em, tôi muốn gặp em, lúc này, tôi chỉ muốn em ở bên cạnh tôi.”

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương chậm rãi thốt ra một câu như thế, khô khốc, khàn khàn đến nỗi không ra hình ra dạng, cứ nhìn cô chăm chú.

Cô vỗ nhẹ vào tấm lưng căng cứng, trái tim đập loạn, tay chân hơi nóng, nhất thời lúng túng cứng đờ, lại nói lần nữa: “Ngủ một giấc đi, anh cần phải nghỉ ngơi, tôi ở đây này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.