An Hạ bây giờ bắt đầu lo sợ, cô thấy không như những gì cô nghĩ, gia đình của anh hình như cũng như anh không có thiện cảm gì với cô.
Nhíu chặt mày lại, cô thật sự không hiểu cô đã đụng chạm gì đến họ hay sao mà lại có ác cảm với cô như thế? Hay là do gia thế của cô không cân xứng với anh mà bị xem thường?
Không thì nghĩ cô đã bày mưu để vào được căn nhà này? Bao nhiêu câu hỏi đang hình thành trong đầu cô, nhưng cô đã suy nghĩ đủ mọi lí do mà cũng không biết được câu trả lời nó như thế nào.
Chỉ đành động viên bản thân mình cố gắng vượt qua, rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, chỉ cần đợi cô gái kia quay về là cô đã có thể trả lại tự do cho mình rồi.
An Hạ, mày không được chịu thua trước những người nhà giàu này, mày phải mạnh mẽ để chống lại họ.
Tuy mày nghèo nhưng cũng có tự tôn của mình, không thể để người ta xem thường mình được. Nghĩ xong, cô gật đầu một cái đầy chắc nịch.
Đôi khi hạnh phúc không gì là dễ dàng mà có được, chúng ta cần phải trải qua những thăng trầm trong cuộc sống thì mới đi được đến bến bờ cuối cùng hạnh phúc đó. Chu Hạo nhìn thoáng qua cô, thấy được trong mắt cô thể hiện đầy sự phức tạp trong đó thì hiểu được, cô đã bắt đầu bối rối với khung cảnh hiện tại rồi.
Mới đó mà đã lo lắng vậy thì những chuyện sau này thì phải làm sao đây.
An Hạ chúc cô may mắn vượt qua nó, rồi nhanh chóng rời khỏi cuộc sống của tôi. . ngôn tình hoàn
Chu Hạo dẫn cô đi lại đứng trước mặt nội Chu lễ phép chào bà.
“Con nghe theo lời nội mà dẫn vợ con đến cho nội rồi Nội Chu không thèm quan tâm đến anh mà đi qua nắm đây.”
Bà nắm lấy tay cô, ánh mắt yêu thương cộng thêm nụ cười hiền hậu của bà làm cho cô vơi đi cảm giác lo lắng nãy giờ. Cô cũng khẽ nắm lấy bàn tay già nua đầy nếp nhăn trên đó của bà, rồi giọng khẽ nói:
“Nội, cháu dâu xin lỗi vì hôm nay mới đến thăm nội được.”
“Ngốc, do thằng cháu của bà nó không chịu đưa cháu đến đây với bà thôi, không phải lỗi do con.” Nói rồi bà quay qua lườm anh một cái đầy ghét bỏ, anh thấy thế nhún vai một cái tỏ ý không có gì để nói. Cô thấy hành động đó của anh liền cảm thán trong lòng, đây là Chu Hạo người đàn ông luôn đối xử tệ bạc với cô đây sao?
Có vẻ anh ta rất sợ nội của mình, cũng đúng thôi, cuộc hôn nhân này vốn dĩ là do nội của anh sắp đặt mà. Nếu không phải nội anh đến nhà cô nói với ba mẹ cô là muốn hỏi cưới cô và cô thấy bà già rồi mà phải chạy tới tận đây để nói chuyện thì lòng thương cảm của cô lại trỗi dậy. Nội Chu sau khi tỏ vẻ không hài lòng với anh xong thì nằm tay cô đi lại bàn ngồi, mặc cho những người xung quanh đang dõi theo hai người, cô bất đắc dĩ mà theo bà đi vào. “Ngồi đi con.”
Rồi bà quay qua nói với người giúp việc bên cạnh. “Đi chuẩn bị cho thiếu phu nhân một ly nước ép tới đây, con bé không thể sử dụng thức uống có cồn.”
Cô giúp việc hiểu ý mà cúi người thấp xuống trả lời: “Dạ vâng” rồi nhanh chóng rời đi.
Lời nói của bà khi nãy không khỏi khiến cô lần nữa nhìn bà một cách kính trọng và xen lẫn sự yêu thương trong đó, đến cả việc cô bị dị ứng với chất kích thích như rượu bia mà bà cũng biết đến.
Vậy chắc hẳn trước khi bà ra quyết định đến hỏi cưới cô cho Chu Hao thì bà đã điều tra hết mọi chuyện về cô rồi. Nội Chu căn dặn xong quay qua thấy cô đang nhìn mình, bà liền mỉm cười với cô.
“Nói nội nghe, thằng Hạo nó có khó dễ gì con không? Cứ nói thật với nội, nội sẽ dạy dỗ nó cho con. Con là cháu dâu cưng của nội nên ai ức hiếp con thì cũng như đang ức hiếp nội vậy.”
Mắt cô đỏ lên khi nghe những câu nói đó của bà, cô nghẹn ngào nói:
“Không có, anh ấy đối xử với con rất tốt, nội đừng lo.”
“Vậy sao con lại khóc.” Cô lấy tay vội lau đi những giọt nước mắt đang đọng ở mắt chuẩn bị tuôn ra, cô thật sự có muốn khóc trước mặt bà đâu, nhưng mà lại bị những lời nói của bà làm cho cảm động.
Cô không xứng để bà yêu thương đến như thế đâu, cô sợ nếu một ngày nào đó cô và anh chấm dứt cuộc hôn nhân này rồi, cô buộc phải rời khỏi thì lúc đó cô sợ bà sẽ chịu không nỗi.
Với tuổi tác của bà cũng đã cao không nên chịu những trận kích động lớn như vậy.
“Con là quá vui mừng khi được gặp nội thôi mà.” Chu Hạo ngồi bên cạnh nhìn cô như thế trong mắt toàn là sự ghét bỏ, anh nghĩ cô nên đi làm diễn viên thì hơn. Đóng đạt quá đến độ có thể qua mặt được bà nội của anh.
Nâng tay lên nhìn vào đồng hồ, anh nhíu mày lại, tại sao bây giờ ba mẹ vẫn chưa đến?
Theo lý thì họ phải đến đây trước để cùng nội đón khách rồi chứ. Không được, anh phải đi gọi điện hỏi Tiểu A mọi chuyện mới được.
Anh đứng lên hướng bà nội nói:
“Con ra ngoài có chút chuyện nha nội.”
Nội Chu đang cười nói với cô, nghe anh nói, bà trả lời một cách hờ hững với anh.
“Cháu đi đâu thì mặc xác cháu, để cháu dâu ở đây với bà là được rồi.”
Anh bất lực thở ra một cái rồi xoay người rời đi, bây giờ anh có khác gì cháu ghẻ trong mắt của bà nội. Bà ấy giờ chỉ tập trung chú ý đến đứa cháu dâu mà bà chọn thôi chứ không còn quan tâm đến anh nữa, nhiều lúc anh nghĩ anh cứ như là một công cụ để bà lợi dụng nhằm mục đích cưới cô về căn nhà này vậy.
Đến cuối cùng anh là cháu ruột hay là cô? Anh thử hỏi do cô diễn quá tốt hay là do số anh xui? Lắc đầu một cái gạt bỏ đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó mà đi nhanh ra ngoài, anh vội lấy điện thoại ra điện cho Tiểu A. Tiểu A bên này đang căn dặn một cô giúp việc một số thứ thì nghe có tiếng chuông điện thoại reo.
“Tôi nghe đây Tổng giám đốc.”
“Cậu đi xem tại sao ba mẹ tôi lại chưa đến đây?” “Da phụ nhân vừa đến ạ, bà ấy đang chuẩn bị vào.” Lời Tiểu A vừa dứt thì rốt cuộc người mà anh mong muốn thấy nhất đã xuất hiện, anh căn dặn Tiểu A mấy câu rồi tránh đi một bên quan sát.
Anh không đi vào bởi vì anh muốn mẹ của anh sẽ bắt bẻ cô đủ thứ, cho cô nếm thử cảm giác mẹ chồng nàng dâu của gia đình gia thế như thế nào.
Qủa đúng như những gì anh nghĩ, sau khi mẹ đi vào thì đã nghe được câu nói không mấy vui vẻ của bà.
Tổng Lệ, mẹ của Chu Hạo vốn đĩ đã không ưa gì cô nên hôn lễ của cô và Chu Hạo bà đã không tham gia để tránh nói những lời không hay.
Trong mắt bà chỉ có Lâm Uyển Nhi mới xứng với con trai của bà, bà muốn cô ta làm con dâu của bà nhưng lại bị mẹ chồng của mình không đồng ý.
Mặc dù bà đã ra sức không đồng ý với cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng phận làm con dâu như bà sao dám làm trái ý của mẹ chồng.
Nên vì thế sự ghen ghét trong lòng bà với cô ngày càng nhiều hơn, hôm nay Tống Lệ nghe nói mẹ chồng muốn Chu
Hạo dẫn cháu dâu đến cho bà ấy và cũng vừa hay bà có thể diện kiến cô con dâu mà mẹ chồng của mình kiên quyết muốn cưới về này.
Đến khi đi vào thấy một cô gái khuôn mặt bình thường không quá đẹp cũng không quá xấu, thân hình vừa phải không quá cao, dáng cũng không chuẩn, nước da thì không trắng quá.
Nhìn tới nhìn lui thì bà chả thấy cô gái này có điểm gì là nổi bật mà có thể khiến một người khó tính như nội Chu bất chấp tất cả mà muốn cô cháu dâu này.
Nghĩ lại bà cảm thấy khó chịu trong lòng mà đi nhanh lại bàn và nói giọng đầy mỉa mai.
“Con dâu tôi đây sao? Tôi là mẹ chồng của nó mà cưới hơn một tháng bây giờ mới thấy mặt”