Lãnh Thần đã trải qua hết mọi khó khăn nên hiểu được cái khó khăn trong lòng của Chu Hạo như thế nào.
Nhưng chung quy lại, Thiên Băng yêu cậu và cậu chỉ lỡ làm tổn thương cô ấy có một lần. Còn Chu Hạo vốn dĩ An Hạ đối với anh chỉ có hận chứ không có yêu, những gì An Hạ đã chịu đựng muốn cô ấy tha thứ thì thật sự rất khó.
Để có thể chính thức cưới được Thiên Băng về nhà, cậu đã phải mất một năm để chuộc lỗi, dù con đã sinh ra Thiên Băng vẫn không chịu chấp nhận lời cầu xin của cậu.
Lãnh Thần nghiêng đầu nhìn qua Chu Hạo, nhỏ giọng nói:
“Tao hiểu cảm giác của mày ngay lúc này ra sao, nhưng tao muốn nói với mày một điều. Tao của quá khứ chính là mày ở hiện tại, Thiên Băng lúc đó chính là An Hạ bây giờ.”
Ngừng một lúc, cậu khống chế cảm xúc của mình lại rồi mới tiếp tục nói.
Nhớ lại những chuyện lúc đó cậu không thể kìm nén được nỗi chua xót trong lòng mình.
“Mày là người thấy rất rõ những gì tao làm vì Thiên Băng, hiểu được một lần tao làm cô ấy đau, tao phải dành cả một thời gian dài để nhận được sự chấp nhận của cô ấy.”
“Thử hỏi, với những gì mày gây ra cho An Hạ? Cô ấy làm cách nào nói hai chữ tha thứ với mày đây? Giữa mày và em ấy cũng không có sự gắn kết với nhau như tao và Thiên Băng.”
Câu nói ấy Chu Hạo hiểu chứ, anh rất hối hận vì lúc đó kêu cô uống thuốc tránh thai. Vì trong tâm trí của anh chỉ có một suy nghĩ đó là An Hạ là một người đàn bà bẩn thỉu không xứng đáng mang thai và làm mẹ của con anh.
Hàn Thiên ngồi đó, khóe môi giật giật nói không nên lời.
Chuyện An Hạ mang thai cậu chưa từng nói với một ai, nên không ai biết giữa bọn họ vốn dĩ có sợi dây gắn kết không bao giờ dứt.
Nhưng cậu sẽ không nói Chu Hạo biết, cậu muốn Chu Hạo chịu nổi đau mà An Hạ lúc trước đã phải chịu.
[...]
Hôm sau tại công ty, Tiểu A đem tài liệu những thông tin liên quan đến An Hạ mang đến cho anh xem.
Cầm xấp tài liệu trên tay, anh lật từng trang đọc thật kĩ những gì mấy năm qua cô cố gắng xây dựng nên công ty Tàng Kiếm.
Không hiểu sao, sau khi đọc xong có hai thứ cảm giác ùa về trong lòng anh. Một là cô đã chịu nhiều khổ cực như thế sao? Hai là người phụ nữ của mình thật mạnh mẽ, cô ấy khiến anh không thể nào hết yêu thương muốn bảo vệ cô được.
Mặc dù năm năm qua anh chạy khắp nơi tìm cô nhưng cũng cử người đi tìm hiểu thông tin của cô từ nhỏ cho đến hiện tại, đến khi chính mắt đọc được những dòng chữ trên đó anh mới biết bản thân mình trách lầm cô rồi.
“Đây là toàn bộ những thông tin của cô ấy mà cậu tìm được hay sao?”
“Đúng vậy, có điều từ khoản thời gian mười tháng đầu thiếu phu nhân qua bên Mỹ thì tôi không tìm được thông tin nào về cô ấy.”
Cậu không ngần ngại kêu cô với danh phận lúc trước, vì cậu biết Tổng giám đốc yêu thiếu phu nhân rất nhiều và đang từng ngày trách mắng bản thân.
Chu Hạo hơi nhíu mày khó hiểu về việc Tiểu A vừa nói.
Sao lại không tìm được chứ? Có khi nào cô ấy không nước Mỹ không? “Tổng giám đốc! Tôi thấy thiếu phu nhân ở bên đó
không sung sướng gì cho mấy, cô ấy lúc ban đầu chọn cách đi làm ở công ty và kinh doanh nhỏ. Sau bốn năm dành dụm cô ấy mới bắt đầu mở công ty Tàng Kiếm và chỉ trong vòng một năm đã đưa công ty trở nên hùng hậu như ngày hôm nay.”
“Với một mình thiếu phu nhân thì khó có thể làm được điều này.”
Ngón tay trỏ của anh gõ gõ lên mặt bàn, ánh mắt hiện tia cười xong nói:
“Cậu lại quên bên cạnh cô ấy có n Khánh, Tổng giám đốc công ty Hoàng thị. Thêm nữa theo như tôi biết cô ấy còn có cô bạn luật sư rất tài giỏi. Năm đó chính cô ta dùng lời nói của mình bắt ép tôi ký giấy ly hôn.” Nghe anh nói, lúc này Tiểu A mới hiểu hết hoàn toàn. Cậu sao lại quên mất bên cạnh thiếu phu nhân có anh bạn thanh mai trúc mã không phải dạng tầm thường. Có khi không tìm thấy cô ấy chính là do cậu ta cố tình giấu.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?” “Cậu hẹn cô ấy đến đây giúp tôi.” [...]
An Hạ mặt mày khó chịu nhìn Chu Hạo đang ngồi thảnh thơi đối diện, khi không lại gấp gáp hẹn cô đến chỗ này. Nếu không phải đến để bàn công việc thì còn lâu cô mới đồng ý.
“Kêu tôi đến đây chỉ để nhìn anh thôi sao?”
“Nếu em thích thì cứ ngắm anh thoải mái.” Chu Hạo mặt dày không ngại ngùng còn tự nhiên trêu cô, An Hạ trừng mắt với anh. Người đàn ông này càng ngày càng thay đổi khiến cô không còn nhận ra nữa rồi, lúc trước anh ta đâu có vẻ mặt bỡn cợt như thế này đâu.
“Anh có gì muốn nói thì nói mau, tôi rất bận không rảnh đôi co với anh.”
Thấy cô có vẻ mất kiên nhẫn, Chu Hạo không tiếp tục giỡn nữa mà ngồi thắng người lại, ánh mắt kiên định nhìn thân ảnh nhỏ bé phía trước.
“Chu thiếu phu nhân, em có đồng ý cùng anh chơi một trò chơi sống còn không?”
“Tôi không phải vợ của anh, anh nên nhớ điều đó và đừng xưng hô một cách tùy tiện.” Sau khi nói rõ quan hệ với anh xong, cô lại biểu hiện thái độ khinh bỉ với anh. An Hạ hơi khom người xuống tiến gần lại phía anh nói nhỏ: .
||||| Truyện đề cử: Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài |||||
“Cái mạng của anh không xứng để so sánh với tôi.”
“Em ngày càng lớn gan rồi đấy, dám khiêu khích luôn cả anh.”
“Tôi đã nói rồi, núi này cao còn có núi kia cao hơn. Anh thôi nghĩ mình lúc nào cũng hơn người ta đi.” Trước sau Chu Hạo vẫn vẻ mặt thích thú nhìn cô và không có một tia nóng giận nào. Trong mắt anh chỉ có yêu thương và nuông chiều và còn có chút đau lòng nữa. Anh biết một người từ yếu đuối biến thành mạnh mẽ đã phải trải qua những gì thậm tệ lắm mới trở nên như vậy.
An Hạ thấy anh không phản ứng gì, nghĩ anh lại định bày trò gì nữa đây. Anh bây giờ khác xưa cô không thể nắm bắt được những suy nghĩ của anh nữa rồi.
“Xem như tôi chấp nhận lời đề nghị của anh đi, rất mong chúng ta sẽ có một cuộc chiến thật là ác liệt để phân thắng bại.”
“Đến lúc thua cuộc anh cũng đừng vì sĩ diện mà làm khó dễ một người phụ nữ như tôi là được.”
“Em hạ thấp nhân phẩm của anh như vậy sao?”
“Cái này là do anh nói, tôi chỉ là nhắc nhở anh trước mà thôi.”
“Không còn gì nữa tôi đi trước, tôi không có nhiều thời gian ở đây để tán gẫu với anh đâu.”
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, không hiểu vì sao anh lại khẽ nở mỉm cười.
Rồi sẽ có ngày anh cũng bắt được em về bên cạnh anh thôi. An Hạ! ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu, hãy chờ anh em nhé.
An Hạ vừa rời khỏi Tiểu A liền nhanh chóng chạy vào, cậu vừa thở hổn hển vừa hỏi anh.
“Thiếu phu nhân có nghi ngờ chuyện gì không Tổng giám đốc?”
“Cậu nghĩ với trình diễn xuất của tôi cô ấy có thể nhận ra hay sao?”
Cũng đúng, Tổng giám đốc của cậu xưa nay nổi tiếng mưu mẹo khó ai có thể bì kịp thì làm sao với một người mới bắt đầu tiến vào thương trường như thiếu phu nhân có thể chống lại.
Nhưng cậu mong hai người sẽ làm hòa vì cậu không muốn nhìn thấy anh dằn vặt đau khổ mãi vì thiếu phu nhân. Những năm qua chứng kiến tận mắt những gì Tổng giám đốc làm với cô ấy, cậu đã phần nào hiểu ra và thông cảm cho thiếu gia.
Có trách thì trách thiếu gia nhận ra tình cảm của mình dành cho thiếu phu nhân quá trễ nên mới dẫn đến tình trạng như bây giờ.