Cô ta mở to mắt ra kinh ngạc nhìn anh, giọng nói run sợ. Uyển Nhi chưa nghĩ đến sẽ gặp lại bà già đó sớm như vậy, cô ta không biết được khi gặp nội của anh, bà ta có bắt cô ta và anh chia tay hay không.
Nếu sự việc này xảy ra thì khác nào mọi kế hoạch của cô ta bị phá hoại. Nhưng lời nói của Chu Hạo đã nói ra thì cô ta khó mà thuyết phục được.
Uyển Nhi thử nhỏ giọng thăm dò anh.
“Hay là chờ một khoảng thời gian nữa được không anh?”
“Không được.”
Chu Hạo không chần chừ mà trả lời, anh bắt đầu cảm thấy trái tim của mình không ổn rồi. Nếu như cứ thế này kéo dài thì anh không chắc anh còn có thể chung thủy với một người được nữa.
Nên cách tốt nhất vẫn là cùng Uyển Nhi sống cuộc sống hạnh phúc và tránh xa người phụ nữ bẩn thỉu kia.
Không đợi Uyển Nhi kịp suy nghĩ, anh đã dẫn cô ta ra xe và lái xe rời đi.
Dọc đường cô ta nắm chặt tay lại nhíu mày lo lắng. Uyển Nhi sợ bí mật của cô ta và nội Chu sẽ vì sự tức giận mà bà ấy nói ra. Đến lúc đó thì không biết Chu Hạo có tin và đứng về phía cô ta hay không thì cô ta không rõ, nhưng mà tỉ lệ tin tưởng của anh chắc chắn sẽ giảm.
Biệt thự Chu gia.
Nội Chu ngồi trên ghế tay chống gậy, đưa đôi mắt hình viên đạn nhìn hai người trước mặt. Tất cả nhân viên trong biệt thự sau khi thấy cậu chủ về thì lập tức tránh ra bên ngoài. Chuyện người nhà họ Chu nói chuyện với nhau, người giúp việc sẽ không được phép nghe ngóng, chính vì thế họ hiểu quy tắc và tự động rời đi.
Uyển Nhi trong lòng đang rất tức giận cùng lo sợ, cô ta tức giận vì thấy thái độ của nội Chu với mình càng ngày càng thể hiện bà ta cực kì ghét cô. Còn về lo lắng, thì vẫn là chuyện bí mật đó có thể bị nói ra.
Chu Hạo thì trái ngược lại với hai người họ, trên mặt anh hiện rõ sự bình tĩnh. Giọng nói điềm tĩnh cùng tôn trọng vang lên.
“Hôm nay con dẫn Uyển Nhi về là có chuyện muốn nói với nội.”
“HƯ”
Nội Chu quay mặt qua bên khác, không quan tâm cháu đích tôn của mình như thế nào. Dù nó có là cháu cưng của bà thì bà vẫn không nhịn vụ nó muốn cưới con người xấu xa này làm vợ.
Bên ngoài tiếng xe ồn ào đang chạy vào sân, ba người đồng loạt nhìn ra xem người đến là ai.
Thấy người đi vào là con dâu mình, nội Chu bày ra bộ mặt hết sức khó coi. Hôm nay toàn người bà không thích đến gặp bà, cái cảm giác này thật khó chịu.
Tống Lệ thấy Uyển Nhi, ánh mắt lập tức hiện lên ý cười, đi qua rất tự nhiên ngồi xuống cạnh cô ta, xong đưa ánh mắt yêu thương về Uyển Nhi.
“Con đi đầu mấy tháng nay mà bác không thấy thế?”
Uyển Nhi thấy bà, nụ cười gượng gạo nâng lên, vì trước khi rời khỏi đây để ra nước ngoài, cô ta đã gặp qua gia đình anh mấy lần. Nên cũng biết được người phụ nữ đang đứng trước mặt này chính là Tống Lệ, mẹ của Chu Hạo.
Uyển Nhi nhẹ nhàng gật đầu thể hiện là một người con gái điềm đạm, giỏi giang, khôn khéo.
Đúng như những gì cô ta nghĩ, sau khi thấy vậy, trong lòng Tổng Lệ đã phần nào thích người con dâu này, bên tai bỗng nghe tiếng trả lời của cô ta.
“Con ra nước ngoài có công chuyện, thời gian qua nếu con có làm sai chuyện gì thì mong bác bỏ qua cho.”
“Được được.”
Chu Hạo thấy mẹ mình vui vẻ như vậy liền hiểu kế hoạch này chắc chắn sẽ được mẹ đồng ý, nếu được như thế thì quá tốt rồi.
Anh hướng về bà nội lên tiếng.
“Con muốn lấy Uyển Nhi làm vợ, mong nội chấp nhận cho tụi con.”
Nội Chu cầm cây gậy gõ mạnh lên bàn, miệng khẽ quát.
“Mày đã có vợ rồi mà còn muốn cưới ai? Còn nữa, người phụ nữ này là một kẻ xấu, vậy mà mày muốn cưới về nhà sao?”
“Nội, cô ấy là người cháu yêu thì cháu xin nội hãy tôn trọng cô ấy một chút.”
“Bây giờ cậu muốn lên mặt với cả tôi luôn phải không?”
Nội Chu tay ôm lấy ngực thở dồn dập, mỗi lần bà nhìn cô ta là thấy được những việc đáng kinh tởm mà cô ta đối với Chu Hạo. Chỉ là bà sợ cháu bà bị tổn thương nên mới không nói ra, nhưng có lẽ vì thế mà cô ta ngày càng muốn làm tới.
Nội Chu nhìn qua Uyển Nhi, giọng nói sắc bén hỏi:
“Tại sao cô lại về đây? Tôi đã nói cô cút ra khỏi đây vĩnh viễn không được về mà.”
Chu Hạo giật mình khiếp sợ như không tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy. Ý của bà nội là chính bà đã ép Uyển Nhi rời xa anh sao?
Cô ta nhìn nội Chu chằm chằm, bày ra khuôn mặt đáng thương, ai nhìn vào cũng phải thương xót.
“Con không biết tại sao nội lại ghét con như thế, nhưng con yêu anh Hạo là thật, con mong bà hãy tác thành cho chúng con.”
“Cô...”
Nội Chu đứng lên, bàn tay run run đưa ngón trỏ ra chỉ thẳng vào mặt Uyển Nhi.
Tống Lệ thấy vậy lập tức xen vào nói theo, bà ta vốn dĩ thích Uyển Nhi hơn An Hạ. Vì thế bà ta nhân cơ hội này mà bắt Chu Hạo và An Hạ phải ly hôn với nhau. Tống Lệ không bao giờ chấp nhận việc con dâu của mình là một người có gia thế bình thường.
Đời này của bà sẽ không chịu mất mặt vì một đứa con dâu không môn đăng hộ đối đâu.
“Mẹ à! Con đã nói rồi, chúng nó yêu nhau thì mẹ chấp nhận tụi nó đi. Mẹ nỡ lòng nào đem hạnh phúc của cháu trai mẹ ra làm trò đùa sao? Thằng bé và con bé kia chúng nó có tình cảm với nhau đâu mà mẹ lại bắt lấy nhau.”
Ánh mắt rét lạnh của nội Chu nhìn qua con dâu của mình, bà rất hối hận vì đã để cho cháu bà lúc nhỏ ở với mẹ ruột của nó. Để bây giờ dù bà đã thay đổi được nó trở thành một người có chỉ làm ăn, nhưng bà không thể nào thay đổi được tính cách của nó.
Chu Hạo hầu như giống mẹ nó đến mức mà bà già này không còn biết phải dùng biện pháp như thế nào để kéo thằng bé ra khỏi bóng tối đây.
Nó yêu một cách mù quáng với con hồ ly tinh này rồi.
Nội Chu không nói lời nào đi qua đứng trước mặt Uyển Nhi, không nghĩ ngợi điều gì mà đưa tay lên giáng xuống mặt cô ta một cái *bốp* rõ to.
Âm thanh ấy khiến mọi người ai nấy đầu giật mình, riêng về Uyển Nhi, sau khi bị đánh xong cô ta đứng im bất động không có phản ứng gì. Bởi cô ta đang nhìn nội Chu với ánh mắt khiếp sợ xen lẫn hận thù, Uyển Nhi chưa bao giờ nghĩ nội của anh sẽ ra tay đánh cô ta.
Chu Hạo kéo cô ta qua một bên, lông mày nhíu lại tỏ vẻ không vui nhìn nội của mình. Nhưng không vì quá tức giận mà cư xử thiếu tôn trọng với bà, mà anh chỉ nghiêm giọng lại nói:
“Nội muốn đánh thì đánh con này, sao lại đánh cô ấy chứ? Cô ấy đâu có làm điều gì sai.”
*Bốp*
Lại thêm một bạt tai nữa vang lên, nhưng lần này không phải là cho Uyển Nhi mà là cho Chu Hạo.
Mặt anh nghiêng qua một bên, trong lòng không xuất hiện một tia giận dữ nào, chỉ là có chút thắc mắc tại sao nội lại hành xử mất kiểm soát như thế.
Tống Lệ đi đến trước mặt Chu Hạo, ánh mắt lo lắng nhìn bên má bị đánh của anh. Tay bà cẩn thận đụng vào nó sợ mạnh tay làm đau anh, miệng thì nhỏ giọng trách móc.
“Sao mẹ lại có thể ra tay với nó như thế, mẹ quên nó là cháu trai trưởng của nhà này hay sao?”
Anh nhìn mẹ mình không chớp mắt, rất lâu rồi anh không thấy được bà tỏ ra quan tâm cho anh, hôm nay bị đánh xem như cũng có điều tốt. Anh có thể tận mắt thấy được mẹ mình không phải là lúc nào cũng vô tâm.
Uyển Nhi sững sờ đứng yên tại chỗ, cô ta không nghĩ đợt này bà nội lại có thể tức giận đến mức đánh cả anh và cô ta.
Nội Chu nhìn ba người họ, nghiến răng nói:
“Ở Chu gia này tuyệt đối không cho phép con cháu trong gia đình muốn ly hôn là ly hôn. Nếu cái gì cũng muốn tự ý làm vậy quy tắc đặt ra để làm gì? Tôi nói cho các người biết, cháu dâu nhà họ Chu này chỉ có một mình An Hạ, nếu ai dám động tới nó tôi không tha cho một ai, kể có là con cưng hay cháu cưng của tôi.”
Nói xong bà quay qua đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Uyển Nhi, cô ta run sợ lùi về sau một bước tránh cái nhìn đó của bà.
“Còn cô, cút xa cháu tôi ra, người đàn bà bẩn thỉu như cô đừng để tôi phải ra tay thêm lần nữa.”
Chu Hạo nhịn không được nữa mà quát lên.
“Tại sao nội cứ nhất thiết bên vực cho cô ta thế? Nội không thấy nội đang bảo vệ người ngoài mà chống đối người nhà sao?”
Nội Chu nghe xong nhẹ mỉm cười, từ từ trở lại ghế ngồi xuống.
“Bởi vì người ngoài xứng để tôi đối xử tốt hơn là người nhà”
Câu nói này vừa thốt ra khiến ai nghe thấy đều khó hiểu xen lẫn một chút tức giận.