An Hạ từ trong xe bước ra, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà lớn đứng sừng sững hiên ngang ngay tại trung tâm Thành phố A, thành phố lớn nhất cả nước. Nơi ấy đối với cô rất là quen thuộc, nó không chỉ thấy rõ được những gì cô chịu đựng mà nó còn là nơi cô có thêm những kinh nghiệm trong công việc.
“Cuối cùng mình cũng trở lại nơi này rồi.” Khóe miệng khẽ nâng lên, ánh mắt hờ hững nhìn vào bên trong.
“Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta vào gặp Chu tổng hay sao ạ?”
Cô thư ký bên cạnh An Hạ đứng phía sau cầm lấy cặp tài liệu đứa mắt nhìn cô hỏi.
“Đúng rồi.”
Nói xong An Hạ thản nhiên bước từng bước kiên định đi vào công ty, ngày này đối với cô hết sức quan trọng. Cô muốn thấy anh thân bại danh liệt dưới tay của cô thì đến lúc đó cô mới có thể buông xuống những tổn thương của mình.
Vừa bước vào trong, ngay lập tức cô cảm nhận được không khí vẫn như năm năm trước, nhân viên thấy ai lạ mới bước vào đều tỏ ra tò mò thì thầm to nhỏ. Điều này làm cô cực kì không thích, thay vì làm những việc vô bổ chúng ta có thể tập trung làm việc để công ty ngày một tốt hơn có phải hơn không? “Người đó là ai thế?”
“Tôi thấy cô ấy có vẻ quen quen, nhưng không nhớ người đó là ai.”
“Tôi cũng thấy thế, không lẽ mình lại quên đi việc gì rồi hay sao?”
Bỏ mặc những lời nói bóng gió đắng sau, cô cùng thư ký An bước vào thang máy rồi bấm tầng cao nhất mà đi lên.
Trong không gian chật hẹp của thang máy, cô có thể nghe thấy được hơi thở của mình gấp gáp như thế nào.
An Hạ đưa tay lên đặt nhẹ nơi trái tim đang đập liên hồi, cô nhẹ xoa lên nó để làm dịu đi những lo lắng bất an trong lòng.
Cô không biết khi gặp lại anh mình nên phản ứng ra sao?
Chu Hạo là người như thế nào cô quá hiểu, nhưng điều cô sợ nhất chính là anh ta ngày càng tàn nhẫn có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Ra khỏi thang máy, cô chậm rãi bước đến đứng trước căn phòng của Chu Hạo. Tiểu A định đi qua đưa báo cáo cho anh thấy có người đứng ngay cửa phòng, bèn lên tiếng hỏi:
“Cho hỏi hai cô có phải người của công ty Tàng Kiếm không?”
Giọng nói quen thuộc, kí ức nhanh chóng nhớ lại hình bóng của một chàng trai lúc nào cũng bảo vệ cô, tốn kính cô dù cô là một phu nhân bị chồng mình lạnh nhạt.
An Hạ siết chặt bàn tay lại, từ từ xoay người về sau. Đến khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, tài liệu trên tay Tiểu A như muốn rớt xuống đất, may mà cậu chụp lại kịp thời. Giọng nói có phần run rẩy. “Thiếu thiếu phu nhân, thật sự là cô sao?” Cô nhìn cậu nở một nụ cười chào hỏi, đây là cách cô thể hiện khi gặp khách hàng, hay nói cách khác đó là nụ cười xã giao cho có lệ.
Tiểu A nhìn cô chăm chăm như không tin vào mắt mình, tại sao cô ấy lại sử dụng thái độ đó với cậu. Cậu còn cảm giác được như giữa hai người chỉ là quan hệ người xa lạ mới làm quen.
“Chào cậu, lâu quá không gặp cậu có khỏe không?” Tiểu A tiếp xúc với nhiều người nên biết thái độ của người khác ra sao mà đối đáp, trong trường hợp này cậu biết cô đang có ý lảng tránh nên đành cười đáp lại rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ cương nghị của mình đối đáp với cô.
“Tôi khỏe thưa thiếu phu nhân, cô..”
“Tôi không còn là vợ của Chu Hạo nên cậu không cần dùng cách đó để xưng hô với tôi.” Không đợi cậu nói hết cô đã cắt ngang từ chối cách gọi của cậu, lúc trước cô có thể bỏ qua mà để mọi người kêu nhưng bây giờ nghe thấy cô có chút khó chịu trong lòng.
“Được được, xin lỗi An Hạ tiểu thư.”
Cô nhìn cậu gật đầu xong nói nhanh mục đích mình đến đây để cậu sắp xếp.
“Tôi là người đại diện của công ty Tàng Kiếm, phiền cậu vào thông báo cho Chu tổng một tiếng giùm tôi.” Hai chữ Chu tổng khiến mặt cậu nhăn lại một cách khó coi, xem ra Tổng giám đốc đã khiến cho thiếu phu nhân hận đến mức rũ bỏ hết sạch quan hệ với mình luôn rồi.
“Được tôi đi ngay.”
Một lát sau Tiểu A đi ra mời An Hạ vào, đứng trước cửa cô đối diện với cặp mắt sắc bén nhưng đáy mắt hiện rõ niềm vui sướng trong đó mà không thể giấu đi được.
Xa cách mấy năm khi nhìn lại cô dường như không tin người đứng đối diện mình là Chu Hạo. Anh không còn là người đàn ông có khí thế mạnh mẽ nữa, cũng không còn dáng vẻ phong lưu thường ngày. Trông anh bây giờ rất tệ hại, mép và cằm mọc đầy râu trên đó, khuôn mặt phờ phạc không một chút sức sống nào. Tròng mắt đỏ ngầu cho thấy dấu hiệu thiếu ngủ trầm trọng.
Rốt cuộc mấy năm qua anh đã xảy ra chuyện gì?
An Hạ thu lại vẻ mặt kinh ngạc của mình, cô lạnh nhạt bước qua đứng gần anh.
“Xin chào Chu tổng, lâu quá chúng ta không gặp rồi nhỉ.”
Cô đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn anh không chớp mắt, môi khẽ nhếch lên.
Khi nghe được Tiểu A thông báo cô đang đứng trước cửa phòng, anh nghĩ chắc đây chỉ là một giấc mơ vì anh cực khổ chạy khắp nơi kiếm cô đã bao nhiêu năm nhưng lại không thấy bóng dáng của cô.
Hôm nay đột nhiên cô tự mình chạy tới thì thử hỏi anh làm sao mà tin được chuyện này là thật. Nhưng khi cô đứng trước mặt của anh rồi, thì lúc này Chu Hạo đã tin lời nói của Tiểu A khi nãy hoàn toàn là sự thật.
An Hạ sau đó nói gì anh đều không để ý tới, chỉ kích động đứng lên vòng qua bàn làm việc tiến lên vài bước kéo cô ôm thật chặt vào lòng.
“Cuối cùng em cũng quay về bên anh rồi.”
An Hạ nhíu mày lại tránh thoát cái ôm của anh, Chu Hạo định giở trò gì nữa đây? Anh ta nói vậy cứ như bản thân tìm cô rất lâu rồi không bằng.
“Buông tôi ra, tôi và anh tốt nhất nên tránh xa nhau ra để người khác không hiểu lầm.”
“Ai dám hiểu lầm chúng ta? Anh và em là vợ chồng, không việc gì sợ ánh mắt của người ngoài cả.”
Đột nhiên cô muốn cười thật lớn, cười cho câu chuyện cười của anh vừa nói ra. Anh quên chuyện của năm đó rồi hay sao? Anh đang cố tình có phải không?
“Tôi và anh đã ly hôn, việc này anh nên nhớ rõ mới đúng chứ.”
Câu nói như một vết dao đâm xuyên qua tim của Chu Hạo ngay lúc này, anh đã rất ân hận khi biết được sự thật và tự trách bản thân lúc đó quả mềm yếu mới chấp nhận lời đề nghị của cô.
“Anh mau buông tôi ra, tôi đến đây để bàn công việc chứ không phải để ôm ấp.”
Thấy cô bắt đầu nổi giận, Chu Hạo không ép buộc cô nữa mà chậm rãi buông tay ra. An Hạ thừa cơ hội lúc đó mà bước ra xa tránh anh lại manh động.
Hành động ghét bỏ đó cứ thể đập thẳng vào mắt Chu Hạo, trái tim của anh lại càng đau xót hơn. Cô ghét anh đến mức như thế sao? Anh điều chỉnh lại tâm trạng phấn khích của mình, đứng thẳng người lại đi về ghế sô pha. “Em ngồi đi, hôm nay em đến là có việc gì?” An Hạ cũng không khách khí nữa đi qua ngồi xuống đối diện với anh, bắt đầu nói ra những lời nói mà bản thân cất giấu bấy lâu nay.
“Chắc anh cũng biết công ty của tôi là đối thủ cạnh tranh của anh chứ nhỉ? Tôi đến đây chỉ muốn hỏi anh có chịu buông tay ra đi để lại Chu Thị vào tay tôi hay không? Đây là tôi tôn trọng nên mới đến đây thương lượng trực tiếp với anh. Nếu không tôi không cần phải lo nghĩ nhiều vậy mà thẳng tay lật đổ Chu Thị” Chu Hạo nhìn người con gái trước mặt, cô đã thay đổi rồi.