Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 124: Chương 124: Mày điên rồi, mày điên thật rồi




Thấy biểu tình của An Hạ quá kiên quyết khiến Thiên Băng thở dài bất đắc dĩ gật đầu với cô ấy.

“Được rồi em sẽ nói cho chị nghe chuyện của anh ấy, chỉ là chị đừng nói em là người nói ra nha.” “Được”

Sau khi nghe được lời đảm bảo của An Hạ thì lúc này Thiên Băng mới yên tâm mà ngồi thẳng lưng lên, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm nhớ lại những chuyện đã qua, nếu hôm nay An Hạ không bắt cô kể lại thì chắc có lẽ cả cuộc đời này cô cũng không muốn nhớ. *Hồi tưởng

Bên trong căn phòng tối tăm không một chút ánh sáng chiếu vào, bởi vì chủ của căn phòng đã kéo tất cả màn che lại không cho bất kỳ ánh sáng nào len lỏi vào trong.

Khắp phòng chỗ nào cũng đầy bao thuốc và tàn thuốc, bên cạnh chân giường có một hình bóng người đàn ông đang dựa lưng vào thành giường, miệng phì phèo điểu thuốc trên tay, ánh mắt thơ thẩn nhìn về bức tường trước mặt.

Ngoài cửa tiếng kêu réo inh ỏi nhưng vẫn không khiến người ở bên trong phòng để tâm.

“Thiếu gia cậu mau ra ngoài ăn uống gì đi, đã mấy ngày rồi cậu không có hạt cơm nào trong bụng cả, thiếu phu nhân sẽ sớm tìm thấy thôi cậu đừng có như vậy nữa có được không? Nếu như tìm được thiếu phu nhân rồi mà cô ấy thấy cậu như vậy sẽ không về với cậu đâu.”

Quản gia Lý dùng hết mọi cách và lời nói nhất để khiến Chu Hạo thức tỉnh lại nhưng vẫn không ăn thua gì, anh vẫn mơ màng suy nghĩ về những gì mà mình đã gây ra một năm nay đối với An Hạ, anh tự trách bản thân quá nhu nhược đã để lòng hận thù làm mờ mắt mới có thể khiến một cô gái chịu oan ức như vậy.

“Thiếu gia cậu có nghe tôi nói hay không? Cậu phải giữ gìn sức khỏe thì mới có thể đi tìm cô ấy được chứ? Nếu như chưa tìm được An Hạ tiểu thư mà cậu đã ngã bệnh thì ai sẽ tiếp tục đi tìm đây?” Quản gia Lý lấy tay gõ mạnh lên cửa, động tác ngày càng nhanh và mạnh hơn. Bà sợ anh ngất xỉu bên trong nên mới không có động tĩnh gì. “Thiếu..”

“Bác xuống nhà đi, con ở đây gọi nó cho.” Quản gia Lý định lên tiếng lần nữa thì Hàn Thiên từ đâu xuất hiện chen ngang vào, quản gia đành nhìn cánh cửa đóng chặt lại sau đó quay người nhìn Hàn Thiên gật đầu một cái mới chậm rãi bước xuống lầu. Hàn Thiên đi lại đưa tay gõ nhẹ lên cửa, giọng nói đều đều vang lên:

“Mày mở cửa cho tao vào đi, tao có chuyện muốn nói với mày. Tao biết mày ở bên trong nên đừng có tìm cách trốn tránh nữa.”

Trong phòng vẫn không có tiếng nói của người nào vang lên, cánh cửa cũng không có dấu hiệu vặn chốt. Hàn Thiên dường như không giữ bình tĩnh được nữa mà đưa chân đá mạnh vào cánh cửa gỗ trước mặt.

“Mày có nghe tao nói không Hạo? Tao kêu mày đi ra đây, mày cứ sống chết ở trong đó thì An Hạ em ấy bỏ đi là đúng, hạng người như mày An Hạ làm sao mà yêu đây.”

Môi Chu Hạo khẽ nhếch lên, anh lại rít lấy một hơi thuốc xong ngẩng đầu lên nhìn trần nhà và từ từ nhả khói ra bay vào không trung rồi khẽ nói:

“Đúng vậy, ngay cả mình còn cảm thấy bản thân thật ghê tởm thì nói gì đến An Hạ có tình cảm với một thằng tồi như mình.”

Chu Hạo lắc đầu cười chua xót một cách bất lực, anh không phải là một kẻ yếu đuối hay hèn hạ chỉ biết trốn tránh, chỉ là anh không còn can đảm đi tìm cô nữa. Anh đã đi tìm cô ở khắp nơi nhưng không thể nào biết được một chút tin tức nào từ cô, dường như cô bốc hơi khỏi cuộc sống của anh hoàn toàn vậy. Hàn Thiên đợi mãi vẫn không có ai ra, cậu bắt đầu nóng giận mà chân lùi về sau mấy bước, lấy thế đạp cửa. Cánh cửa vô tội sau khi chịu một lực mạnh khá lớn thì ngã mạnh xuống sàn.

Sau đó Hàn Thiên không do dự bước vào trong tìm kiếm bóng dáng của Chu Hạo, nghe tiếng động mọi người dưới nhà hốt hoảng chạy vội lên nhưng khi đến trước phòng chưa kịp đi vào trong đã nghe được giọng nói lạnh lẽo của Hàn Thiên thốt ra.

“Tất cả đi xuống dưới cho tôi.”

Người làm nhanh chân chạy đi không ai dám lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn ngay lúc này, bởi vì giờ đây ai cũng biết cậu Thiên đã nổi giận.

Hàn Thiên lôi cả người Chu Hạo đứng dậy rồi hất lên giường quát:

“Mày tỉnh táo lại cho tao, mày nhìn mày bây giờ có ra thể thống gì hay không?”

Chu Hạo không nói mà chỉ đưa tay định lấy thêm một điếu thuốc nữa thì bị Hàn Thiên chặn tay lại và thẳng thừng vứt gói thuốc ra đảng xa.

Chu Hạo không quan tâm đứng lên chuẩn bị đi lại nhặt thì ở phía sau đã bị Hàn Thiên khống chế đẩy ngã lên giường, chân tay cậu ta cũng kiềm chặt anh lại.

“Mày mà còn hút nữa là sẽ chết đấy, mày chết rồi thì khi An Hạ quay trở về chỉ còn thấy cái xác của mày mà thôi. Mày có nhiều cách để chuộc tội tại sao cứ phải dùng cách này? Mày như vậy là đang xem thường mạng sống của mày rồi đấy, mày nhìn khắp

phòng đi, đếm không hết số bao thuốc mà mày đã sử dụng.”

Đầu Chu Hạo khẽ ngẩng lên, nhìn cậu một cách thẫn thờ. truyện ngôn tình

“Tao bây giờ rất muốn chết mày có biết không? Chỉ có chết mới có thể xóa bỏ được bao tội lỗi của mình.”

“Mày điên rồi, mày điên thật rồi.”

“Đúng, tao điên rồi. Tao điên đến mức có thể vì một người phụ nữ mà lật tung cả Thành phố A lên, chưa đâu tao còn chạy sang nhiều nước quen thuộc nữa, chỉ để tìm một người mà tao đã tổn thương.” Nghe đến đây Hàn Thiên buông anh ra rồi nằm xuống bên cạnh.

“Tao khuyên mày một câu chuyện gì còn có thể thay đổi thì hãy cố gắng mà khắc phục, đừng vì một chút đau đớn mà chấp nhận chịu thua số phận. Hôm nay tao đến đây một phần vì để động viên mày, một phần muốn thông báo tao và Lãnh Thần đã tìm được Uyển Nhi rồi, cô ta đang được bọn tao giam nhốt.”

Chu Hạo đang trong trạng thái bất cần khi nghe tin xong lập tức lật người đứng bật dậy, ánh mắt hằn lên ngọn lửa, trầm giọng hỏi:

“Mau đưa tao đi đến gặp cô ta ngay, tao muốn cô ta phải trả cái giá đắt cho việc dám phản bội và làm chuyện xấu sau lưng tao.”

“Còn nữa mày tìm ra được thằng ăn ở với nó luôn không? Tao muốn xử tụi nó một lần.”

Hàn Thiên đứng lên, đưa tay chỉnh lại chiếc áo khoác vest của mình có chút nhăn nheo rồi mới từ tốn nói với anh.

“Dĩ nhiên là bắt được, tao vào đúng lúc tụi nó đang vui vẻ mà.”

“Vậy tốt, chúng ta đi ngay lập tức.” Lúc Chu Hạo xoay lưng muốn đi nhanh ra ngoài thì Hàn Thiên đưa tay nắm lấy cánh tay anh ngăn lại. “Trước hết mày ăn uống gì cái đã, muốn giải quyết bọn chúng thì lúc nào chẳng được.”

“Không cần, tao muốn làm nhanh gọn lẹ.” Hết cách Hàn Thiên chỉ đành lái xe đưa anh đến chỗ mà cậu và Lãnh Thần đã bắt giam bọn họ, nhưng đi được nửa đường Hàn Thiên nhịn không được quay quá nói:

“Tao nói này Chu Hạo, bộ dạng mày bây giờ đi gặp tụi nó chỉ khiến chúng nó cười chê thôi.”

Chu Hạo nhíu chặt lông mày lại không hiểu cậu đang nói gì, anh hơi nhướng người lên nhìn vào kính. Giây phút sau anh đã giật mình khi thấy bộ dáng của mình ngay lúc này. Mặt mũi bơ phờ, cằm lún phún râu, hai mắt thâm quầng vì nhiều đêm không ngủ. Trông anh dường như già đi thêm mấy tuổi, cũng đúng thôi anh không ăn, không ngủ chỉ ngồi hút thuốc.

Hàn Thiên biết anh đang suy nghĩ gì nên nói tiếp: “Giờ mày muốn sao?”

“Quay trở về tao cần sửa soạn lại chút.”

“Đấy hồi nãy nghe lời tao có phải hay hơn không?” “Mày im miệng và chạy nhanh đi đừng để tao cáu.” Hàn Thiên nhìn anh muốn cho anh một trận nhưng nhìn thấy anh như vậy cũng không nỡ ra tay nên thôi, cậu nhìn xuống mà chỉ hừ nhẹ rồi quay đầu tập trung lái xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.