Thân thể Chu Hạo vẫn đứng bất động tại chỗ, một lúc sau anh mới hoàn hồn lại rồi run rẩy bước lại gần con trai của mình. Tay chần chừ một lát mới dám đưa lên muốn chạm vào người Thiên Bảo, nhưng nhóc một lần nữa tránh sang một bên đưa cặp mắt đen láy hiện lên rõ nỗi sợ hãi của mình.
Chu Hạo thấy vậy càng đau lòng hơn, anh phải làm sao mới khiến con trai tin tưởng mình và tha thứ cho mình đây?
Di Nhã đứng nhìn anh như vậy cũng thấy hơi xót, dù biết anh đã gây ra nhiều tổn thương cho An Hạ nhưng giữa họ dù gì cũng có quan hệ máu mủ với nhau. Nói con không nhận cha thì điều này thật vô lý.
“Anh đi đi, anh ở đây chỉ khiến Thiên Bảo cảm thấy sợ thêm thôi.”
Chu Hạo thoáng nhìn qua Di Nhã xong ánh mắt vẫn kiên định nhìn vào thân hình bé nhỏ của con trai, bất giác anh khuy một chân xuống hạ thấp chiều cao của mình lại cho bằng với con trai. Giọng nói ấp úng mãi mới nói nên lời:
“Ta thật sự là cha của con, cha biết cha có lỗi với mẹ và con rất nhiều. Cha không mong nhận được sự tha thứ từ hai mẹ con của con nhưng con có thể cho cha ôm con một lần có được không? Một lần thôi, sau này cha sẽ không đến làm phiền con và mẹ nữa, sẽ tránh xa hai người ra, sẽ không làm cho mẹ con khóc nữa.” Thiên Bảo càng nghe, miệng cậu mếu máo lại trông thật đáng thương, cái mũi khịt khịt đã đã lên từ lúc nào. Giây sau nhóc đột nhiên òa khóc lớn lên khiến cho Di Nhã và Chu Hạo giật mình một phen mà lao đến ôm lấy nhóc vào lòng dỗ dành.
Chu Hạo nhanh chân hơn nên giờ đây Thiên Bảo đã nằm gọn trong vòng tay to lớn của anh, cậu bé vẫn khóc như vậy nhưng không còn thái độ tránh né như vừa rồi. Chu Hạo thì lại khác, anh bắt đầu lúng túng, lời nói bắt đầu hỗn độn.
“Con.con bị làm sao vậy nói cha nghe, có phải vừa rồi con đụng trúng ở đâu rồi không?”
Vừa hỏi anh vừa xoay người cậu qua lại để kiểm tra xem có bị thương chỗ nào hay không.
Di Nhã đứng một bên muốn lên tiếng giành lại Thiên Bảo nhưng khi bắt gặp ánh mắt đau lòng lại gấp gáp của Chu Hạo, cô ấy chợp chớp mắt như không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, Chu Hạo của ngày xưa đây sao?
Anh ta thật sự đã thay đổi rồi, nhưng dù cho có thay đổi thì An Hạ cũng không chịu tha thứ cho anh ta. Thiên Bảo dụi cái mặt non mềm của mình vào lòng anh, tay đưa lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại, miệng nấc lên mấy tiếng rồi mới cất giọng nói nghẹn ngào lên:
“Chú là ba của cháu thật sao? Vậy năm năm nay tại sao chú không đến tìm mẹ và con?”
Chu Hạo đang lo lắng xem thân thể của cậu thì bị câu nói của nhóc làm cho dừng tay lại, ảnh mắt hơi đỏ lên.
Ba có tìm mẹ con chứ, nhưng ba không có cách nào tìm được mẹ của con. Nếu năm đó ba tìm được thì sẽ không có ngày hôm nay con xem ba là người lạ. Chu Hạo thu lại cảm xúc của mình, vòng tay siết chặt hơn.
“Ba xin lỗi, ba sai rồi. Ba có đi tìm mẹ con nhưng tìm không thấy, còn nữa ba không biết có sự xuất hiện của con trên đời. Nếu cho ba làm lại ba sẽ không khiến mẹ con đau lòng mà bỏ đi.”
“Ba là người xấu, sao ba lại chọc cho mẹ giận chứ, hại con không có ba suốt năm năm.”
Chu Hạo vì mãi nghĩ đến cảnh đau khổ mà năm năm qua mình đã chịu mà không để ý đến nhóc đã thay đổi cách xưng hô từ lúc nào, miệng chỉ thản nhiên nói tiếp:
“Đúng, ba sai, trong chuyện này người sai hoàn toàn là ba. Ba đáng bị như vậy, con đừng có giận ba có được không?”
Thiên Bảo đưa cánh tay ngắn ngủn, mập mạp đáng yêu của mình lên vòng qua cổ anh, miệng thì thầm.
“Nếu mẹ tha thứ cho ba thì con sẽ không giận.” Chu Hạo cười khổ trong lòng, làm sao anh có thể khiến cô tha thứ cho mình đây.
Di Nhã đã rời khỏi phòng khách để lại không gian riêng tư cho hai người, còn cô ấy đi ra sân điện thoại cho An Hạ. Không phải cô ấy muốn cho Chu Hạo nhận lại con nhưng cô không thể nào nhịn được khi thấy cảnh hai cha con xa cách không nhận ra nhau. Cầm lấy chiếc điện thoại trong tay, Di Nhã đi tới đi lui. Đầu dây bên kia vẫn là tiếng nói của tổng tài báo thuê bao đang khóa máy. Lòng Di Nhã bắt đầu rối lên, cô và An Hạ quen biết nhau đến nay đã sáu năm rồi, bạn bè thì không phải, nếu nói là tri kỉ thì đúng hơn. Cô có thể vì An Hạ mà giúp đỡ cô ấy những việc liên quan đến luật pháp, nếu không cô sẽ đảm nhiệm việc chăm sóc Thiên Bảo khi không có An Hạ ở nhà. Chu Hạo sau khi nói chuyện với con trai xong, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, anh và con dường như đã mở lòng cho nhau. Chỉ là anh sợ cô biết sẽ cấm cản nên anh dặn con trai không được nói cho cô biết nếu không anh sẽ không thể đến thăm nhóc nữa.
Lúc đi qua sân chuẩn bị ra về, chân Chu Hạo không biết vì điều gì mà ngừng lại, mặt xoay qua nhịn bóng dáng Di Nhã đang đi tới đi lui, mặt nhăn nhó đến mức thật khó coi. Linh cảm như có chuyện gì chẳng lạnh, anh chủ động đi lại gần phía cô ấy.
“Cô có biết An Hạ đang ở đâu không?” Di Nhã giật mình chân lùi ra sau mấy bước, mắt trợn to nhìn anh. Một lúc sau mới thở ra một hơi, tay vuốt vuốt ngực măng:
“Anh đi sao không lên tiếng vậy, muốn cố ý làm tôi giật mình chết để mang Thiên Bảo đi sao?”
Khóe môi Chu Hạo giật giật, nói cô gái này có trí tưởng tượng tốt cũng không đúng nhưng mà cái lí do này cô ấy có thể nghĩ ra được thì thật siêu phàm. “Tôi không rảnh chơi trò đó với cô, con trai của tôi, tôi không cần phải dùng thủ đoạn để tiện như vậy để cướp về mà cái tôi muốn chính là An Hạ và Thiên Bảo chủ động về bên cạnh tôi, rồi gia đình ba người chúng tôi sẽ sống hạnh phúc với nhau.”
Di Nhã nghe xong liền bật cười thể hiện sự khinh bỉ, cô ấy cũng để quên luôn chuyện của An Hạ ra sau mà cãi lại anh.
“Thì ra năm năm qua anh chẳng thay đổi tí nào, tôi nói cho anh biết. An Hạ bây giờ không còn như xưa có thể bị anh hành hạ đến mức không còn gì đâu, anh nghĩ ai anh cũng có thể thu phục dễ dàng như vậy sao? Anh tự cao vừa phải thôi Chu Hạo.”
Chu Hạo không để ý đến thái độ của cô ấy đối với mình như thế nào, mà vẫn bình tĩnh đáp trả lại.
“Tôi biết chuyện năm xưa mình làm với An Hạ là rất quá đáng nhưng tôi bây giờ đã khác, tôi yêu cô ấy và muốn cô ấy làm vợ chính thức của mình. Chúng tôi còn có con với nhau thì điều này tôi càng muốn thực hiện hơn.”
Càng nghe Di Nhã càng cảm thấy mình như đang nghe một câu chuyện cười, cô đi lên mấy bước đứng trước mặt anh.
“Anh nói thì được nhưng An Hạ có đồng ý không mới là vấn đề. Chắc anh biết rõ lí do An Hạ về nước lần này mà nhỉ? Một cô gái có thể hận thù đến mức lên kế hoạch suốt năm năm thì liệu cô ấy có thể dễ dàng tha thứ cho anh không?”
“Tôi khuyên anh một câu, anh đừng nên làm gì An Hạ nữa, anh nói anh yêu An Hạ thì nên buông tay và chúc phúc cho An Hạ đi, vì xa khỏi tầm mắt của anh cô ấy mới hạnh phúc và vui vẻ.”
Những lời mà Di Nhã nói ra Chu Hạo đều biết cả, chỉ là anh vẫn không thể nào quên được cô, quên những gì mình đã làm với cô. Anh chỉ muốn bù đắp lại cho cô thôi mà khó đến như vậy sao?
“Cảm ơn cô đã nói những lời đó với tôi, nhưng xin lỗi tâm ý này tôi không nhận được rồi. Vợ và con tôi tuyệt đối không để vụt mất một lần nữa.”