Vào một ngày đẹp trời, Tiểu Nghi mang khuôn mặt hứng khởi bước ra khỏi nhà tắm. Trên tay nắm chặt que thử thai hiện rõ hai vạch.
Cô cần thận cham nhẹ lên vùng bụng của minh thẩm thi.
“Chào mừng con đến với thế giới của ba mẹ.”
Nói xong cô nở nụ cười nhẹ nhàng, trong đấu bỗng tưởng tượng cảnh Ân Khánh khi biết tin vui sẽ như thế nào. Nghĩ đến anh có thể nhảy cần lên, bất giác miệng cô không nhin được lắc đầu cười lần nữa.
Cửa phòng đột ngột bị đầy ra, Tiểu Nghi giật mình nhanh chóng giau que thử thai đi, Thấy trước mặt là
Ân Khánh, cô vui mừng nhìn anh hỏi:
“Sao hôm nay anh lại về sớm thế?”
Anh đi đến ngồi xuống cạnh cô, hôn nhẹ lên tránTiểu Nghi rồi moi từ tốn trả lời,
“Cùng anh đi đến cho này.”
...
Tiểu Nghi cứ nghĩ anh dẫn mình ra ngoài ăn nhưng khi được anh dắt ra đứng trước một chiếc xe motor khiến cô hết sức ngạc nhiên, mắt trợn to nhìn qua
anh.
“Chúng ta đi xe này sao anh?”
Ân Khánh gật đầu, tiện tay lấy nón bảo hiểm mang vào cho cô.
“Chúng ta nên thay đổi cảm giác một tí.”
Nhớ đến việc minh đang mang thai Tiêu Nghi có chút do dự, cô e dè nhìn anh nhỏ giọng nói:
“Hay mình đi xe hơi được không anh? Em khôngquên đi xe này, em sợ...”
Ảnh Khánh đưa tay ôm lấy cô vào lòng, Tiểu Nghi chỉ vừa chạm ngưỡng hai mười ba tuổi, còn quá trè nên không trách được cô ấy sợ sệt đến như vậy.
“Anh sẽ chạy cần thận, cùng anh trài nghiệm có được không?”
Ánh mắt chân thành của anh cứ nhìn vào mình, Tiểu Nghi khẽ nuốt nước bọt không chống cự được nữ gật đầu đồng ý với anh.
Đây là lần đầu cô được ngồi trên loại xe này, có chút mới mẻ cùng lo lắng.
Đúng như lời Ân Khánh đã nói, anh chạy với vận tốc vừa phải để tránh cho cô sợ hãi.
Tiểu Nghi bắt đầu thích nghi, cô nhằm mặt lại, đặt đầu lên tấm lưng rộng lớn của anh tận hường đượcgiây phút lãng mạng được anh cho chay trên con
đường cao tốc xung quanh bao trùm những tán cây rộng lớn.
Ân Khánh cũng cảm nhận được cô đang ở phía sau dưa vào mình, anh chỉ thoáng nhẹ mim cười.
Chạy khoảng một giờ đồng hồ, đến nơi trời bắt đầu tối sầm. Tiểu Nghi được Ân Khánh đưa đến một bãi biển ngoài thành phố, cô kinh ngạc nhìn khung cảnh tuyệt đẹp đang hiện trước mặt.
“Anh làm sao?”
Nhìn trên bàn có rượu vang, nến, đồ ăn được chuẩn bị đầy đủ. Cô không thể không đoản được đây là chủ ý của anh.
Ân Khánh tiến lên, từ phía sau ôm lấy cô vào lòng.
“Có thích không? Anh chính là muốn tạo cho em bấtngo”
Tiểu Nghi nằm chặt tay anh, cả người dồn hết trong
tâm vào cơ thể An Khánh.
“Cảm ơn anh.”
Ân Khánh xoay người cô lại, không chút thương tiếc gõ lên đầu cô cái mạnh.
“Đau.”
Tiểu Nghi nhắn nhó bày khuôn mặt ai oán nhìn anh.
“Ngốc, anh là chồng của em thì còn nói ơn nghĩa gì ở đây nữa. Vừa này chính là trừng phạt, lần sau không được nói như vậy có biết không?”
Tiểu Nghi xoa xoa cái trán, híp mắt lại nhìn anh cười thật tươi.
“Em biết rồi.”Xong cô di nhanh ra bãi biển hit thật sâu, hưởng thu cái mát của gió dang hất mạnh vào người cô.
Bỗng một áo choàng được khoác lên người, Tiểu
Nghi không cần đoán cũng biết là ai.
“Cần thận coi chừng cảm lạnh.”
Chợt nghĩ tại sao Ấn Khánh lại có hành động lãng mạn đột xuất như vậy, cô nghi ngờ nhìn sang anh về khó hiểu.
Nhận được cái nhìn không mấy thiện cảm từ cô, anh cười trừ hỏi:
“Em có gì muốn nói sao?”
“Em đang thắc mắc sao anh lại đưa em đến chỗ này?”
“Muốn thay đổi không khí thôi, em không thíchnhững nơi như thể này sao?”
“Em thích chử, chi là anh đột ngột hành động như
vậy em có chút không quen.”
Ân Khánh ôm lấy vai cô dẫn lại bàn ngồi.
“Em nên tập quen dần đi, vì sau này anh sẽ thường
xuyên làm như thế với em.”
Mặt cô ứng đò một màng, cái tên đầu lạnh này cũng
có lúc biết nịnh bợ đấy chứ.
Anh nâng ly rượu lên đưa đến trước mặt cô, nhướng đôi lông mày.
Tiêu Nghi cười ngượng lắc đầu.
“Em không uống được, hay anh uống một mình đi.”
“Không được.”
Đột nhiên anh đứng bật dậy lớn tiếng nói, cô giậtmình trừng lớn với anh.
Chỉ là không uống rượu thôi mà sao anh phản ứng lớn như vậy chứ?
“Em uống đi.”
Anh dứt khoát đưa ly lại gần môi cô chở cô đồng ý.
Tiều Nghi khó chịu ra mặt, cô không vui nói:
“Anh đừng có ép em như thế, em đã nói không là không mà sao anh có thể ngang bướng như vậy chứ?”
Ân Khánh bắt đầu nổi nóng, nếu cứ đùn đẩy qua lại như thế này mãi thì biết đến bao giờ chuyện trọng đại mới giải quyết xong.
Anh đầy ghế ra, cầm ly rưou uống một hơi cạn sạch. Tiểu Nghị hốt hoảng do tay định ngăn anh lại nhưng bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của anh đáy lòng cô runlên.
Cô chớp mắt nhìn anh, cô sợ anh nóng giận mà hành xử lỗ mãng.
Ân Khánh đi đến bên cạnh kéo ghế Tiểu Nghi ra, bản thân khuy một chân xuống đưa tay vào ly rượu lấy chiếc nhẫn kim cương ra nâng lên.
“Em làm vợ anh nha.”
Tiểu Nghi che miệng lại kinh ngạc, toàn bộ quá trình
cô nhìn không sót điểm nào.
Chợt cô bật khóc nức nở.
“Sao anh không nói sớm, cử làm em lo lắng như vậy anh mới vừa lòng hay sao?”
Ân Khánh thấy cô khóc, cơ thể bắt đầu lủng túng, anh gãi đầu mặt nhăn nhó nói nhỏ:“Lần đầu anh làm chuyện ấy nên còn bổ ngo”
Tiểu Nghi đứng lên, nhìn anh cảm đong bật cười, Cô chờ ngày này lâu lắm rồi, cứ nghĩ tên mặt lạnh này sẽ không biết cách cầu hôn người khác như thế nào. Nhưng xem cô cô vẫn là xem thường anh quá. Bàn tay thon dài hiện ra trước mắt, mặt Ân Khánh đần ra, ngơ ngác nhìn Tiểu Nghi.
“Anh không định đeo vào cho em sao?”
“Đeo...đeo chứ”
Ân Khánh vội đứng lên nhanh chóng luôn chiếc nhẫn vào ngón áp út cho Tiểu Nghi.
Cô nhìn chằm vào ngón tay của mình, nước mắt ln nữa thi nhau chảy ra.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, tay xoa nhẹ tâm lưng.”Ngoan, không
“Có biết tại sao em không uống ly rượu đó không?” Anh thành thật lắc đầu, Khánh cũng không hiểu vì sao cô lại phản ứng mạnh như vậy. Lúc trước hai người vẫn thường thức rượu, nhưng sao bây giờ cô lại từ chối một cách quyết liệt như thế.
Tiểu Nghi đưa hai tay ôm lấy cô anh, chân hơi nhón lên, đưa miệng đến gần bên anh thẩm mang thai rồi.”
Anh chấn động ôm lấy vai cô kéo ra, thấp người, ảnh mắt rực gấp gáp nói:
“Thật... thật sao?”
Hai tay giữ lấy hai bên má anh, ánh mắt hiện rõ sự hạnh phúc gật đầu một cách định.”Đúng vậy.”
Ân Khánh bế ngang người cô xoay vòng vòng hét
lớn.
“Tôi sắp có con rồi.”
Tiểu Nghi ôm chặt cổ anh, hoàng sợ la lên.
“Thà em xuống, em chóng mặt.”
“Anh sơ ý quá, em có làm sao không?”
Ánh mắt lo lắng của anh nhìn khắp người cô, tay không quên xoa nhẹ lên vùng bung hỏi thăm.
“Hay chúng ta quay về, anh kêu bác sĩ đến khảm cho em.”
“Không cần đâu.”
“Không được, lỡ như vận động mạnh ảnh hưởng đến
con thì sao”Lời của anh thốt ra quả nhiên làm thật, chiếc xe motor bị anh vứt sang một bên kêu trợ lý xuống mang về sau. Bản thân thuê xe đưa cô về, còn trách móc sao cô không nói sớm để anh chờ cô trên con xe nguy hiểm đó.
Tiểu Nghị xụ mặt không thèm nói với anh lời nào nữa.
“Thầy anh hứng khởi như vậy cô không muốn anh mất vui vậy mà anh còn nỡ buông lời trách cô nữa chứ”