Từ sau lần ước hẹn đó, Hàn Thiên bò hết tất cả công việc chuyển sang Mỹ sống với Di Nhã. Bao lần anh bị An Hạ trêu nhưng vì có được vợ anh chấp nhận mình mặt dày như thế.
Di Nhã thấy hành đồng của anh như vậy liễn tức giận.
“Ai kêu anh làm như vậy? Anh về Thành phố A làm
việc cho em, em không cần anh luôn bên cạnh hai mười bốn trên hai mươi bốn như thế.”
“Công việc anh có thể quản lý từ xa được.”
“Anh nghe theo em đi có được không? Anh không nghĩ cho mình thì phải nghĩ cho nhân viên của Hàn Thị chứ.”
“Vậy em theo anh về Thành phố A đi rồi anh sẽvề.”
Di Nhã nhíu mày nhìn anh, người đàn ông này thật vô lý mà,
“Em phải ở đây giúp An Hạ sao có thể rời đi.”
“Vậy thì đừng nói thêm gì, em ở Mỹ anh sẽ ở đây theo.”
Hàn Thiên nhún vai bất đắc dĩ với cô xong liễn đi ra ngoài chơi với Thiên Bảo.
Di Nhã tức giận chỉ biết dậm chân tại chỗ, biết thế cô đã không đồng ý với anh rồi người gì mà cứng đầu quá.
Cứ vậy thời gian lại trôi qua thật nhanh, mới đây mà hai năm đã qua. Cô vừa cùng An Hạ đối phóvới Chu Hạo xong. Nhìn bạn thân của mình hân thù như vậy cô có chút đau lòng, cô biết rõ trong
lòng An Hạ cũng không tốt bao nhiêu.
Thấy cô có chút buồn Hàn Thiên đi lại ôm lấy cô hỏi:
“Em sao vậy?”
“Chuyện của An Hạ khiến em có chút suy nghĩ?”
“Em có ý kiến gì sao?”
Tuy bạn thân bị tước đi chức Tổng giám đốc nhưng anh biết nó tự nguyện và muốn bù đắp cho
An Hạ nên anh cũng không lo cho nó lắm. Dù sao Chu Hạo đã tỉnh trước thì anh cũng không biết nói
gì hơn nữa.
“Nếu cử mãi ghét bò đầu đá nhau như vậy hoàicũng không tốt, dù sao anh ta cũng đã đưa hết có
phần của mình cho An Hạ luôn. Khi nhìn ánh mắt anh ta nhìn Hạ, em đã thấy được sự cưng chiều cùng chua xót mà anh ta dành cho Hạ.” Hàn Thiên thờ dài, anh biết trong lòng Chu Hạo đang nghĩ gì, anh cũng biết khoảng thời gian năm năm nó đã đau khổ như thế nào.
“Thật ra từ lúc An Hạ sang Mỹ nó đã rất đau lòng và hối hận, nhưng có lẽ đã muộn và không tìm được An Hạ khiến nó như rơi vào vực thẳm không có lối thoát cho mình.”
“Nếu như nhận ra sự thật sớm hơn có lẽ An Hạ và Chu Hạo sẽ cho nhau cơ hội mà sống cùng nhau.” “Anh nghĩ Hạ nó có chịu tha thứ cho anh ta không? Nó là một người mạnh mẽ, nó đã cố gắngdanh liệt kia mà.”
“Anh tin em ấy sẽ có cách giải quyết tốt nhất cho mình.”
Di Nhã thấy anh nói cũng có lý nên gật đầu với anh, mắt mông lung nhìn về phía trước.
Di Nhã vội vàng đi đến nhà hàng mà Hàn Thiên đã
hẹn, cô không biết anh sao lại hẹn cô đi ăn lúc này nữa.
Khi được Hàn Thiên tỏ tình cô rất xúc động muốn trêu anh một lát nhưng hành động của Hàn Thiên thật quá khích, anh vậy mà làm những chuyện đó khi chưa có sự cho phép của cô.
Mặc dù sau đó cô đã bỏ qua nhưng vẫn còn đaulòng một chút, cứ nghĩ sau đó hai người sẽ trở về trạng thái ban đầu.
Nhưng không, cô phát hiện mình mang thai lại bị anh hù dọa khóc cho một trận. Sau đó Hàn Thiên không rời cô nửa bước.
“Thai mới có hơn một tháng nên anh đừng có lo lång quá.”
“Sao không lo lắng được, bác sĩ nói ba tháng đầu là thời kì nguy hiểm cần phải chú ý an toàn.”
Di Nhã không biết nên giải thích với anh làm sao để cho anh hiểu đây nữa.
“Anh không cho em đi làm, không đi ra ngoài thì có tiếp xúc đến vấn đề gì không an toàn đâu mà anh lại lo thể””Nhưng cần thận vẫn hơn.”
Di Nhã hết cách đành lấy điện thoại ra điện cho
An Hạ.
Bên này An Hạ đang tức giận vì Chu Hạo bỏ đi, thấy Di Nhã gọi đến cô ấy liền bình ổn lại tâm trạng cất giọng nói:
“Định gọi cho cậu đây, nói mau hai người tiến triển đến mức đó từ lúc nào?”
Dù nói chuyện qua điện thoại nhưng mặt Di Nhã vẫn đỏ lên vì An Hạ trêu.
“Tụi mình chỉ mới đây thôi.”
“Thật là, hai người cũng giấu thật kĩ đấy. Thôi mình cũng chúc phúc cho cậu và anh Thiên. Dù sao cậu cũng nên đáp trả lại anh ấy chứ, người tađu bám cậu hơn bốn năm còn gì.”
Di Nhã nghe An Hạ nói như thế cô rất muốn phản bác là do Hàn Thiên cưỡng ép cô nếu không cô
còn cho anh đợi dài dài nữa. Nhưng sợ anh bị chọc cho mắt mặt nên cô nhịn xuống.
“Được rồi đừng nói chuyện của minh nữa, hành trình bắt chống của cậu sao rồi?”
An Hạ khẽ thờ dài, khốn khổ nói với cô.
“Minh thật sự không biết trong đầu anh ấy nghĩ cái gì nữa, mình đã làm đến mức giao bàn thân cho anh ấy luôn rồi mà anh ấy vẫn không chịu tin và chấp nhận về với mình.”
“Có thể Chu Hạo đang còn vướng mắc gì trong lòng, hay cậu để anh ấy nghỉ ngơi một khoảng thờigian đi đừng ép anh ấy quá.”
“Được rồi, mình tự có cách của mình. Nhất định
Chu Hạo sẽ rơi vào tay mình một lần nữa.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Di Nhã nắm chặt điện thoại lắc đầu.
Bạn của cô vẫn như vậy, một khi đã quyết định chuyện gì rồi là muốn làm cho bằng được à.
Hàn Thiên đi làm về, anh đi lại ôm lấy cô vào lòng hôn nhẹ lên môi cô. Di Nhã theo thế ngã người ra sau một chút đón lấy nụ hôn của anh.
“Hôm nay em có bị nghén không?”
“Một chút thôi, có lẽ nó chỉ mới có dấu hiệu một chút.”Mày Hàn Thiên nhăn lại nhìn cô lo lắng, anh đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
“Hay chủng ta đi bệnh viện hỏi bác sĩ xem sao, tinh hình này anh thấy không ổn.”
Di Nhã lấy tay đánh lên mu bàn tay Hàn Thiên mång nhỏ.
“Lúc An Hạ mang thai Thiên Bảo cũng ói lên ói xuống mà vẫn khỏe mạnh đó thôi. Anh đừng có quá lo như vậy, anh cứ thoải mái đừng có làm quá khiến em rối theo.”
“Được được anh sẽ không như vậy nữa.”
Trong bữa ăn, Hàn Thiên cần thận đưa từng món đến trước mặt cô hỏi có cảm thấy khó chịu hay không. Di Nhã bật cười vì hạnh động quan tâmthái quả của anh dành cho minh.
“Để em tự ăn được rối.”
“Không được, anh phải kiểm tra để biết món nào em không thích để không nấu lần sau.”
Bụng đột nhiên truyền đến từng trận khó chịu, Di Nhã đưa tay che miệng xong chạy thật nhanh đi vào nhà vệ sinh.
Hàn Thiên sợ hãi chạy theo sau, anh vuốt lưng cho cô, ánh mắt đau lòng nhìn cô nôn hết thức ăn vừa mới cho vào bụng.
Một lúc sau cơn buồn nôn mới chấm dứt, Di Nhã cảm nhận như mình không còn sức sống nữa vây. Mặt cô xanh xao quay người được Hàn Thiên đỡ ra
ngoài.Thấy cô đi đừng có chút khó khăn, anh không đành lòng chịu được nữa mà cúi người xuống bế cô lên. Di Nhã không còn sức để càn anh nữa mà chỉ biết đưa tay nhẹ ôm lấy cổ Hàn Thiên.
“Anh đưa em lên lầu rồi anh pha sữa cho em uống.”
“Da”
Cô yếu ớt trả lời anh, Hàn Thiên khẽ hôn lên trán cô rồi mới cần thận đặt Di Nhã xuống giường. Đắp chăn lại đàng hoàn cho cô rồi mới ra khỏi phòng xuống lầu, Di Nhã nhìn anh hối hà như vậy mà vừa đau lòng của hạnh phúc. Có lẽ sự quyết định cho mình một cơ hội tìm hạnh phúc lần này thật sự đúng đắn, thời gian qua với sự chăm sóc của Hàn Thiên đủ để cô cảm thấy